Lần đầu tiên Masain nhìn thấy thanh kiếm Kẹp Hạt Dẻ là khoảng mười năm trước.
Ngày ấy, trong Delcross đang rục rịch dấu hiệu nội chiến. Khi Nhị Hoàng tử Brayden nuốt chửng phe Đại Công chúa, nhanh chóng bành trướng thế lực, rồi cuối cùng còn chiếm lấy cả hoàng cung, phe Đại Hoàng tử đã phải rút lui về khu vực gần cửa ngõ phía bắc hoàng đô để tổ chức lại lực lượng.
Ngay lúc này, Thánh hoàng thứ 16 lại đột ngột băng hà.
—Thằng nhãi hạ tiện Brayden! Đích thị là nó đã hãm hại phụ hoàng!
Đại Hoàng tử Cameron nghiến răng nghiến lợi nói với đôi mắt bừng bừng lửa giận.
Nhìn cha như vậy, trên khuôn mặt Masain hiện lên một vẻ lo âu.
Khi phe Đại Hoàng tử rút lui khỏi hoàng đô, Masain đang ở ký túc xá Học viện Hoàng gia và đã được các Vệ binh hoàng gia hộ tống kịp thời tới đây.
Nhưng anh trai cậu là Jayden cùng mẹ là hoàng tử phi lại không thể may mắn trốn thoát, và đều đã bỏ mạng trong một cuộc đụng độ với cảnh binh khi đang rút lui.
—Brayden khốn kiếp! Bị ngai vàng che mờ con mắt đến nỗi triệu hồi cả quỷ tới đây! Thằng nhãi đó có bị xé xác hàng trăm vạn lần cũng không đủ!
Cùng lúc mất đi cả vợ và đứa con trai đầu lòng, Đại Hoàng tử đôi lúc như bỗng hóa thành một kẻ điên. Khi thì vô duyên vô cớ nổi xung lên với thuộc hạ, khi lại tin chắc vào những nghi ngờ vô căn cứ của bản thân và buông lời chửi rủa.
—Có một con quỷ đã lẻn vào hoàng cung, chính là hoàng cung Delcross thiêng liêng này đấy! Các ngươi có mắt mà không nhìn thấy hay sao! Đế chế ngàn năm sừng sững này đã đến hồi kết rồi! Khốn kiếp! Khốn kiếp!
Hoàng tử cứ chốc chốc lại hướng đôi mắt trừng trừng hung hãn về phía hoàng cung mà chửi rủa, chốc chốc lại rút kiếm ra khua khoắng như chỉ chờ củng cố lực lượng xong xuôi là sẽ lao thẳng tới hoàng đô.
Những tưởng rằng một cuộc chiến tổng lực sắp sửa nổ ra giữa hai phe thì bỗng nhiên, có một nhân vật đã xuất hiện và đứng ra hòa giải. Đó là một người đàn ông được vương thất Brittany phái tới và đang cùng một hồng y đi thăm thú hoàng đô. Hắn tên là Richelieu.
Dù Masain chỉ là một thiếu niên non nớt, nhưng cậu vẫn cảm nhận được có gì đó không đúng.
Hai anh em tương tàn vì ngai đế. Hoàng tử phi đổ máu cùng Hoàng tôn.
Dù cho kẻ thắng có là ai, thì người còn lại cũng sẽ bị hủy diệt. Hai bên làm sao có thể hòa giải được cơ chứ?
Tuy nhiên, sau khi nghe những lời Richelieu nói, không rõ vì lý do gì, Cameron đã nghiêm túc cân nhắc lời đề nghị hòa giải. Ban tham mưu phe Đại Hoàng tử đã nhiều lần họp lên họp xuống, tranh luận sôi nổi, và rồi đã quyết định tổ chức một đoàn đàm phán nhỏ.
Những diễn biến khi ấy khiến nỗi lo lắng trong lòng Masain càng lúc càng sâu hơn. Dù cậu có nghĩ thế nào đi nữa thì cuộc đàm phán cũng không thể thành công được.
Đặc biệt, là người đàn ông tên Richelieu kia.
Dù kẻ đó đã dùng mặt nạ che đi một nửa khuôn mặt, nhưng đôi khi Masain vẫn nhìn thấy một nụ cười tà mị nở trên môi hắn làm lòng cậu bứt rứt không thôi.
Quả nhiên, linh cảm chẳng lành của cậu đã sớm trở thành hiện thực. Nhóm đàm phán của Cameron đã một đi không trở lại.
Duy chỉ có một hiệp sĩ hộ vệ toàn thân đầm đìa máu chạy về và lẩm bẩm như một kẻ điên.
—Mọi, mọi lời hoàng tử… nói, đều là thật. Trong… trong hoàng cung, có một con quỷ! Gư!
Ngay khi vừa nói dứt lời, hiệp sĩ bỗng thất khiếu chảy máu rồi chết.
—Là lời nguyền…
Thần quan đang đứng cạnh hiệp sĩ hộ vệ để trị liệu run run nói. Toàn thân anh cũng đã thấm đẫm máu từ đầu đến chân.
—Tôi cảm nhận thấy có năng lượng của lời nguyền. Mọi người, tránh khỏi đây mau!
Ngay sau đó, những tiếng hét vang lên khắp doanh trại phe Đại Hoàng tử. Mọi người lần lượt nôn ra máu rồi ngã xuống.
Masain đã thoát thân trong gang tấc khỏi khung cảnh địa ngục trần gian ấy cùng với một vài vệ binh hoàng gia, thần quan và người hầu.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cậu đã mất đi cả song thân lẫn anh trai, nhưng Masain thậm chí còn không có thời gian để cảm nhận được nỗi mất mát. Cậu chỉ biết rằng mối hiểm nguy mơ hồ và đáng ngại đã nuốt chửng mọi người đang lăm le lao đến gần mình.
Những điều kỳ lạ vượt ngoài khả năng xử lý của họ đang diễn ra trong hoàng đô, và lời nguyền hiểm ác vẫn bám theo nhóm của Masain mãi không buông.
Tàn dư phe Đại Hoàng tử đưa Masain, lúc này là hậu duệ duy nhất còn lại của hoàng thất, đến ẩn náu tại pháo đài ở cửa ngõ phía bắc và khóa cổng lại. Khoảng thời gian sau, những tin tức khó tin bắt đầu từ hoàng đô truyền đến.
—Trong hoàng cung có quỷ. Nhị Hoàng tử là tà giáo đồ và đã bị Đại Hoàng tử trừng phạt.
—Không, thực ra Đại Hoàng tử đã bị Nhị Hoàng tử lừa giết.
—Tam Hoàng tử mất tích nhiều năm đã trở về. Ngài ấy phóng đãng vô cùng, nhưng cũng sở hữu sức mạnh vô song.
—Ngài ấy đã lãnh đạo các thánh hiệp sĩ quét sạch lũ ma vật trong hoàng cung, và cuối cùng đã đăng quang trở thành Thánh hoàng mới.
Mọi tin tức được truyền đến đều là tin chấn động, khó mà phân biệt nổi đâu là thật, đâu là giả.
Và lời nguyền quỷ dị đã bám theo họ từ tận hoàng đô cuối cùng cũng nhấn chìm toàn bộ pháo đài.
Sau một thời gian ngắn cố gắng bám trụ nhờ vào lời cầu nguyện của các thánh hiệp sĩ và thần quan, từng người, từng người một trong phe Đại Hoàng tử bắt đầu chảy máu toàn thân và chết đi. Bất kỳ ai còn tỉnh táo trong tình cảnh ấy đều không khỏi khiếp đảm tới tột độ.
“Xin hãy bảo trọng. Masain điện hạ, người chính là người duy nhất có quyền kế vị ngai vàng.”
Vị chỉ huy hiệp sĩ trung thành của Vệ đoàn Hoàng gia liên tục nhắc đi nhắc lại lời này với Masain cho tới tận phút cuối. Sau khi ông gục xuống với dòng máu đỏ còn ròng ròng từ mắt tuôn ra, Masain đã bị bỏ lại bơ vơ trong tòa pháo đài khóa chặt.
Cảm nhận được một kết cục cô đơn đang chờ đón phía trước, chàng thiếu niên chỉ lặng lẽ ngồi trong một góc chờ chết. Có lẽ là vì đã căng thẳng quá độ suốt mấy ngày qua nên thần trí cậu tê liệt tới nỗi ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi nổi.
Sở dĩ, cậu còn sống được là vì mang trong mình dòng máu hoàng thất có khả năng kháng ma khí rất mạnh, nên mới có thể cầm cự giữa núi xác ma vật và hàng đống tử thi thêm hai ngày nữa.
Và vào ngày thứ ba.
Mới sáng sớm, phía ngoài pháo đài đã vang lên tiếng chấn động, rồi đột nhiên, có ai đó nhẹ nhàng chém xuyên qua cánh cổng sắt đóng chặt và tiến vào pháo đài.
“Ai bảo mọi người đều đã chết? Rõ lừa đảo. Chẳng phải có một đứa trẻ vẫn còn sống sờ sờ đây sao?”
Bang!
Phía sau cánh cổng sắt vừa đổ xuống tỏa ra làn bụi mù mịt, một người đàn ông khá cao lớn xuất hiện.
Khi Masain đang theo phản xạ nheo mắt trước ánh sáng chói lóa đột ngột chiếu tới, người đàn ông mang thanh kiếm trên tay đã bước đến gần cậu.
“Gương mặt cậu vẫn còn đôi nét giống thuở nhỏ nhỉ? Cậu là Jayden, hay Masain?”
Hình như đây là lần đầu họ gặp mặt, nhưng không rõ vì sao, người kia có vẻ như quen biết cậu.
“...Là Masain… ạ.”
Có lẽ vì cảm nhận được một khí chất kỳ lạ tỏa ra từ anh, nên Masain đã vô thức lễ phép đáp.
“Ta hiểu rồi. Masain.”
Đưa mắt nhìn toàn cảnh bên trong tòa pháo đài, mà giờ đây là một biển máu, người nọ khẽ nhíu mày một lúc rồi không nói không rằng đưa tay lên trán Masain. Masain còn chưa kịp giật mình thì một luồng sáng đã trút xuống và bao trùm toàn bộ cơ thể cậu.
“...Ơ?”
Thật ấm áp. Mọi vết xước nhỏ trên cơ thể cậu đều biến mất, thể xác đã kiệt quệ vì mấy ngày nhịn đói bỗng trở nên tràn trề sức sống.
Hơn hết, lời nguyền đeo bám cậu từ hoàng đô tới đây đã bay biến không dấu vết. Vốn dĩ, lời nguyền đó mạnh tới nỗi một người không phải thần quan như Masain cũng có thể cảm nhận được nó vô cùng hiểm ác. Việc nó biến mất dễ dàng như vậy chỉ có thể là một phép màu.
Cậu đã sống.
Theo bản năng, Masain nhận ra cậu đã hoàn toàn được giải phóng khỏi lời nguyền khủng khiếp kia.
Khoảnh khắc ý thức được sự thật ấy, toàn thân cậu run lên như cái cây trước bão. Thân thể không hề suy suyển ngay cả khi chứng kiến mọi người trong pháo đài chết đi, bỗng chốc lại run lên như đến tận lúc này mới sực tỉnh.
Người nọ nghiêng đầu.
“Cơ thể cậu đáng lẽ phải đỡ hơn rồi chứ, sao còn run hơn trước thế này? Còn chỗ nào khó chịu nữa sao?”
Sau đó, một dòng thác ánh sáng lại lần nữa trút xuống Masain. Ánh sáng rực rỡ ấy tựa như một lời hứa hẹn về sự an toàn tuyệt đối, khiến cảm xúc cậu chợt tuôn trào.
Thấy cậu thiếu niên lặng im ôm đầu gối và bắt đầu khóc, người nọ nhận ra vấn đề không nằm ở thể xác và lùi lại một bước. Anh từ từ ngồi lên cánh cổng và chờ đợi cậu bình tĩnh lại.
Masain không phải không nhận ra bản thân lúc này trông thảm thương đến mức nào. Nhưng thần kinh đang căng thẳng tới độ tưởng chừng như sắp đứt suốt mấy ngày địa ngục vừa qua lại bỗng được thả lỏng, khiến nước mắt cậu không thể ngừng tuôn.
Không rõ cậu đã khóc trong bao lâu, chỉ biết rằng được một lúc thì người đối diện chợt đứng dậy và đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài pháo đài.
Sau đó, anh tiến đến gần Masain và chìa tay ra.
“Cậu đứng dậy được không? Ta phải đi ngay thôi.”
Masain gật đầu, nắm lấy tay người nọ và đứng dậy. Mặc dù cậu đã ngồi bất động trong nhiều ngày, nhưng nhờ vào thần lực anh vừa truyền cho cậu nên việc di chuyển không quá khó.
Sau khi lau nước mắt và ngẩng đầu lên, cậu đã nhìn rõ khuôn mặt người nọ.
Cậu đã tưởng rằng đó là một người lớn tuổi hơn mình rất nhiều, nhưng hóa ra anh vẫn còn rất trẻ, diện mạo vẫn còn nét thiếu niên. Thực ra thì trông anh cũng chẳng già Masain là bao.
Mái tóc đen gọn gàng cùng đôi mắt xám trong trẻo, tuy lạ mà cũng thật quen như cậu đã từng gặp ở đâu đó rồi.
“Đi theo ta. Có thấy gì thì cũng đừng quá bất ngờ.”
Thấy Masain gật đầu, người nọ nhếch mép cười rồi quay bước ra ngoài.
Cả hai im lặng đi dọc theo bức tường bao đổ nát của tòa pháo đài một lúc. Thì ra, tiếng chấn động cậu nghe thấy ban nãy là từ những bức tường này phát ra.
Masain ngoan ngoãn theo sau người nọ, vừa đi vừa nhấp từng ngụm nước từ chiếc bình được anh đưa cho.
Người nọ thì vừa sải bước đi, vừa thỉnh thoảng lẩm bẩm độc thoại tựa như đang nói chuyện với hư không.
“Nếu ta không tìm ra thì các ngươi đã định chôn vùi mọi chuyện đi rồi đúng không?”
“Ta mới là người lo chuyện ấy, không phải các ngươi.”
“Ta không tin được các ngươi nữa. Cuộc trò chuyện của chúng ta kết thúc tại đây. Đóng kênh đi, Kornsheim.”
Nếu chỉ từ hành động mà xét thì trông anh sẽ giống như bị điên, nhưng giọng nói điềm tĩnh cùng đôi mắt sáng rõ của anh lại khiến Masain không thấy kỳ lạ chút nào. Cậu chỉ nghĩ rằng anh đang giải quyết một chuyện hệ trọng nào đó mà cậu không biết thôi.
Thật lạ là cậu lại có thể tin tưởng một người vừa gặp mặt đến vậy.
Bỗng nhiên, anh rút ra thanh kiếm đang đeo bên thắt lưng. Đó là một thanh kiếm màu xám cục mịch, không có bất kỳ trang trí nào.
Thanh kiếm nhanh chóng được phủ bằng một lớp ánh sáng trắng chói lòa, tạo nên một lưỡi trường kiếm trắng tinh khôi, dài hơn thanh ban đầu tầm nửa thước. Đó là dạng vật chất hóa của một luồng ngoại năng vô cùng tinh thuần.
‘Lưỡi kiếm aura?’
Masain bất giác nuốt khan.
Kiếm Sư? Một người còn trẻ như vậy mà đã là Kiếm Sư?
Người nọ nhẹ nhàng vung cánh tay về phía trước.
Đùng!
Ngay sau đó, một bức tường pháo đài ở phía xa đã nổ tung.
Khi Masain còn đang ngơ ngác giật mình, anh lại hời hợt vung kiếm thêm một lần nữa.
Rầm! Rắc! Tòa nhà giống như nhà kho phía bên trái sụp đổ.
“......?”
Chuyện quái gì thế này?
Masain hoảng hốt nghĩ. Trong lúc đó, người đàn ông đột ngột quay lại và vung thanh trường kiếm theo đường chéo.
Đoàngggg-
Một âm thanh kinh hoàng vang lên, và cả tòa pháo đài nơi Masain vừa ẩn náu ban nãy ngay lập tức sụp đổ.
Quai hàm Masain vô thức trễ xuống.
Từ đây ra chỗ đó xa tới mức nào, mà có thể…!
Và, Masain đã trông thấy một thứ kỳ lạ. Phía ngoài tòa pháo đài đang sụp đổ, có vật thể màu đen đang hối hả chạy trốn.
Thoạt nhìn, cậu đã tưởng đó là một con chó hoang có màu đen, nhưng quan sát kỹ lại, thì thứ đó là một sinh vật kỳ lạ có hình sao biển. Một trong năm chiếc chân của nó nhô lên như cái đầu, bốn chân còn lại thì đi cà nhắc giống như động vật có bốn chi.
‘Ma vật…!’
Đến lúc này, Masain mới nhận ra người kia đang vung kiếm chém thứ gì.
Thanh kiếm của người ấy tạo nên một vụ nổ tráng lệ tới nỗi cậu không để ý tới gì khác. Nhưng nhìn kỹ lại, cậu đã nhận ra những con quỷ màu đen to cỡ chó hoang đang ẩn nấp khắp pháo đài và dõi mắt theo hai người.
“Ta mới đi có vài năm mà hoàng đô đã ra cái dạng này rồi.”
Người nọ thở dài và quay đi, tiếp tục hướng về phía hoàng cung. Có lẽ vì sức mạnh mà anh vừa thể hiện nên đám ma vật đều không dám tiến lại quá gần mà chỉ bám theo từ một khoảng khá xa.
Hễ những sinh vật tà ác ấy chực thu hẹp khoảng cách lại thì...
Vút! Bang!
Thanh kiếm của người nọ sẽ lại vung lên, và theo sau đó là một vụ nổ diễm lệ.
Masain có lẽ sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng choáng ngợp mà người ấy đã thể hiện trước mắt cậu ngày hôm đó.
Thanh kiếm xám đơn sơ được bọc bằng một lưỡi kiếm aura sáng lóa mắt. Nhát chém nhẹ nhàng, hiệu quả, chính xác tới độ hoàn mỹ. Và sức mạnh hủy diệt vượt ngoài khả năng tưởng tượng của con người, chỉ có thể miêu tả bằng một từ duy nhất, là khiếp đảm.
Tất cả, đều in thật rõ, thật sâu trong tâm trí cậu thiếu niên.