Seong-jin đang ngồi chồm hổm, chăm chú nhìn vào đống lửa trại.
Tách. Tách.
Khung cảnh trước mắt cậu thật huyền ảo, tựa như được phủ một tầng sương, màu sắc cũng mờ nhòa đến kỳ lạ, thật giống như đang xem một đoạn phim cũ. Trước khung cảnh ấy, đến cả ngọn lửa đỏ thẫm dường như cũng giảm bớt đi sức nóng.
Đây chắc là mơ. Seong-jin ngơ ngẩn nghĩ như vậy.
—Anh nướng gì thế, hyung-nim?[note60178]
Cậu cất tiếng hỏi một người nào đó, bằng giọng nói của một đứa trẻ. Và rồi, có một chàng trai dịu dàng đáp lời cậu.
—Tôm hùm đất.
—Tôm hùm đất?
—Phải. Ngày trước, có một lần anh bị đưa lên núi để huấn luyện sinh tồn và phải chịu đói mấy ngày. Vì chợt nhớ tới mùi vị của con tôm nướng đã được ăn hồi đó nên anh muốn thử làm chút xem sao.
—Hửm.
Có vẻ như mãi đến tận lúc này, lòng hiếu kỳ của Seong-jin —hay nói chính xác hơn là đứa trẻ— mới bắt đầu nổi lên. Cậu lấy que củi trên tay chọc chọc vào con giáp xác nhỏ đang được nướng trên đống lửa.
—Anh lấy tôm từ đâu ra thế?
—Anh đưa tiền cho thợ làm vườn, nhờ lão mua giúp. Nhưng hình như anh bị lão chém giá đắt rồi.
Haha.
Nói đoạn, anh nở một nụ cười xấu hổ. Dù không nhìn được khuôn mặt chàng trai, nhưng Seong-jin có cảm giác giọng nói đó thật quen thuộc đến kỳ lạ.
Hai người im lặng chờ tôm chín.
Lách. Tách. Có một mùi hương thơm ngậy lan tỏa ra xung quanh, hoặc, là cậu nghĩ vậy.
Seong-jin hoàn toàn không ngửi được mùi gì cả, nhưng cậu biết rằng, đứa trẻ trong giấc mơ đang rất háo hức muốn được thử món tôm kia.
Đây có thực sự là mơ, hay chỉ là ký ức của một người khác?
Đứa trẻ kiên nhẫn chờ đợi chàng trai bóc tôm cho mình. Và cuối cùng, nó đã được cắn thử một miếng.
Ừm, nói sao ta? Không như ta tưởng, tanh quá, còn nhạt nữa.
Seong-jin không thể nếm được mùi vị, nhưng cậu có thể cảm nhận được rõ sự hụt hẫng trong lòng đứa trẻ.
Nó phụng phịu nói.
—Ưm… Hyung-nim, em thấy, món này không ngon cho lắm.
Chàng trai ngồi bên cạnh đứa trẻ cũng đang nhai miếng tôm hùm. Nghe vậy, anh bật cười và gãi đầu. Dường như, cậu có thể nhìn thoáng qua được màu vàng sáng mái tóc anh.
—Ừ. Thú thực, anh cũng nghĩ vậy.
***
Chiếp, chiếp, chiếp.
Vẫn cùng một khung giờ như mọi khi, những chú chim ngoài hoa viên Cung điện Ngọc Trai lại bay đến và cất tiếng hót. Seong-jin mở mắt, ngơ ngẩn nhìn lên tán cây một hồi.
‘Lâu lắm rồi ta mới lại mơ……’
Seong-jin không hay gặp mộng. Trong thế giới trước, cậu bận chiến đấu với quái vật đến nỗi không lần nào được ngủ tròn giấc, ngay cả sau khi nhập vào cơ thể Morres, cậu cũng chưa từng mơ lấy một lần.
Đã vậy, cậu còn có cảm giác rất lạ vì giấc mơ vừa rồi giống như một đoạn hồi tưởng quá khứ chứ không chỉ là mơ như bình thường. Trong tiềm thức, cậu đã mơ hồ nhận ra rằng đó chính là ký ức tuổi thơ của Morres.
[Sao? Ngươi mơ thấy gì?]
Seong-jin chợt cảm giác có thứ gì đó cựa quậy trong đầu, và rồi Quỷ Vương ngơ ngác cất giọng hỏi.
Sao giống như hắn vừa tỉnh ngủ và vươn mình vậy, hắn chỉ là linh hồn thôi mà.
[Sao ngươi lại nghĩ linh hồn không cần ngủ?]
Thật sao?
Thấy Seong-jin ngạc nhiên, Quỷ Vương lầm bầm.
[Chứ ngươi nghĩ ta sẽ làm gì? Ta không thể tách xa khỏi ngươi, cũng không có ai nói chuyện cùng trong lúc ngươi ngủ. Không đi ngủ, thì ta còn biết làm cái gì?]
‘Ừ thì cũng đúng… nhưng mà…’
Không phải ngủ chỉ là hoạt động giúp cho não bộ được phục hồi thôi sao?
[Linh hồn cũng cần thời gian để hồi phục sau mệt mỏi đó!]
Cũng có lý.
Gác lại chuyện ấy, Seong-jin đã giải thích cho Quỷ Vương. Rằng cậu có linh cảm, khung cảnh hiện lên trong giấc mơ kia là chuyện đã thực sự xảy ra trong hoàng cung. Và góc nhìn của đứa trẻ chính là góc nhìn của Morres.
[Hừm.]
Quỷ Vương đồng tình với giả thuyết của cậu.
[Khi mới đến đây, ngươi đã nằm lòng ngôn ngữ nói của nơi này. Lúc đó chúng ta đã nghĩ là do ngươi đang sử dụng bộ não của Morres nhỉ? Nếu đúng vậy, không lý gì ngươi lại không nhớ được những ký ức lưu giữ trong bộ não của cậu ta.]
‘Là vậy sao?’
[Nếu chỉ có lần này thôi thì không cần phải lo, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, thì có khả năng một ngày nào đó, mọi ký ức của Morres sẽ quay trở về.]
Sao nghe hắn nói cứ như chuyện không hay thế nhỉ. Chẳng phải nhớ ra được nhiều ký ức thì sẽ tốt hơn sao?
Nhưng Quỷ Vương đang tính đến một giả định nghiêm trọng hơn cậu tưởng.
[Đừng đánh giá thấp ảnh hưởng của ký ức. Còn nhớ lúc ngươi nhầm tưởng ngôn ngữ của Delcross là ngôn ngữ của Trái Đất Sigurd thứ 34 không?]
Đúng. Thú thực là ngay cả bây giờ, nếu không chú ý thì ta vẫn nghĩ đó là Tiếng Hàn.
[Ký ức cũng có thể giống như vậy. Ban đầu, ngươi còn có khả năng phân định rõ ranh giới giữa ngươi và Morres. Nhưng dần dà, nếu vẫn liên tục nhầm cảm xúc của cậu ta, kiến thức của cậu ta là của bản thân, thì chẳng phải cuối cùng ngươi sẽ nhầm luôn rằng mình là Morres sao?]
Cũng có lý.
Cậu có cảm giác tài ăn nói của Quỷ Vương dạo gần đây đã bắt đầu tiến bộ lên.
[Ngươi hiểu chưa? Có lẽ trong tương lai, ngươi sẽ phải tìm cách để bảo toàn danh tính là [Lee Seong-jin] của mình đấy.]
Seong-jin nghiêm túc gật đầu.
‘Hừm, trước mắt…’
[Trước mắt làm sao?]
‘Ta phải đi tập luyện đã.’
Tập luyện là cách tốt nhất để quên đi mọi vấn đề phức tạp.
[Trời ạ, cái tên não cơ bắp này.]
Quỷ Vương tặc lưỡi ra chiều khinh miệt.
Seong-jin vội ăn sáng rồi chạy thẳng đến sân tập. Cậu bắt đầu tập trung cao độ vào bài tập thiền. Năng lượng aura của cậu đã tăng lên thấy rõ. Nghĩ rằng bản thân sẽ sớm có thể thử đột phá đến lớp aura thứ 5, cậu cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Và, cuối cùng thì Seong-jin cũng bắt đầu được học thế thứ hai của luyện thức Bannahas từ Masain rồi.
***
“Vậy ra đây là Kẹp Hạt Dẻ……”
Amelia mở to đôi mắt tò mò nhìn thanh kiếm. Cô đã đến thăm Cung điện Ngọc Trai vào giờ dùng bữa trưa và mang một cuốn truyện cổ tích mới cho Seong-jin mượn.
Do vừa mới bị Thánh hoàng mắng té tát vì không chịu học trong cái lần xém chết kia, nên lúc này, Seong-jin đang hăng say cầm cuốn sách mới mà đọc to lên.
“Nghe đây. Người đại diện c… của thần linh. Cự long già… già cả nói…”
“Nghe đây. Người đại diện của thần linh. Cự long gian ác nói.”
“Nếu ngươi kh… khứa từ lời… đề nghị của ta, mầ… mống, tai ươn… sẽ sớm gián xuống… vùng đất này?”
“Nếu ngươi khước từ lời đề nghị của ta, mầm mống tai ương sẽ sớm giáng xuống vùng đất này.”
Nghe đâu, Amelia từ nhỏ đã đọc những cuốn sách này nhiều đến độ thuộc lòng. Chẳng cần nhìn vào sách, cô cũng có thể chỉnh bài đọc của Seong-jin.
Cuốn sách cô mang đến lần này là một cuốn truyện cổ tích nổi tiếng kể về những giai thoại của Đệ nhất Thánh hoàng. Là câu chuyện về người đại diện của thần linh đã vượt qua sự cám dỗ của một con rồng độc ác, và cuối cùng đã thành lập nên một đế chế mang tên Delcross, đem đến sự hòa bình và thịnh vượng cho toàn lục địa.
Rồng đúng là nhân vật xuất hiện trong mọi loại truyện cổ tích. Nhưng khi cậu hỏi Amelia có từng nhìn thấy rồng hay không, cô lại nở nụ cười hiền từ mà nhìn Seong-jin với vẻ mặt như một người mẹ đang nhìn đứa con nhỏ hỏi về ông già Noel vậy.
Ồ, có vẻ như trong thế giới này, rồng cũng chỉ là sinh vật thần thoại mà thôi.
Và đối với Seong-jin, điểm độc ác nhất của con rồng đóng vai nhân vật phản diện trong cuốn truyện này, chính là cung cách nói năng của nó.
Hà cớ gì phải dùng ngôn từ khoa trương và cổ lỗ như vậy? Khó đọc chết đi được.
Cho đến gần đây, cậu mới chỉ đọc những quyển sách nói về con mèo kêu “meo” và con chó sủa “gâu” mà thôi, nên khi đụng tới cuốn truyện này, từ vựng bỗng khó lên hẳn. Cứ đà này, chẳng biết bao giờ cậu mới đủ khả năng đọc sách thần học và triết học nữa.
Trong lúc cậu đang thở dài và lật qua cuốn sách đầy những bức hình minh họa thô kệch, Amelia bỗng quan sát thật kỹ thanh Kẹp Hạt Dẻ và lẩm bẩm một câu khó hiểu.
“Chị nhớ rất rõ là cho đến tận phút cuối, phụ hoàng bệ hạ vẫn còn giữ thanh kiếm này mà nhỉ, rốt cuộc có chuyện gì đã thay đổi, để rồi nó lại rơi vào tay em?”
Chị ấy nói gì thế?
“Mà thôi, biến số chưa từng xảy ra trước đây có lẽ là một dấu hiệu tốt. Chắc chắn là vậy!”
Amelia gật đầu như tự thuyết phục bản thân.
Phải rồi, người chị này như đang sống trong chiều không gian thứ tư vậy. Đôi khi ta chẳng hiểu chị ấy đang nói gì nữa.
Cô vui vẻ rút thanh Kẹp Hạt Dẻ ra và vung qua vung lại.
Chị ấy luôn nói rằng trả thù mới là chuyện khiến con tim thỏa mãn, nhưng nhìn thế này, ta lại nghĩ có khi nào chị ấy thực sự yêu thích võ thuật không.
Đúng như Seong-jin dự đoán, tiến độ tích lũy aura của Amelia gần đây đã tăng lên đáng kể. Ngay cả một tay gà mờ như cậu cũng có thể nhận thấy rõ aura xung quanh cơ thể cô đã hoạt động mạnh hơn.
Tuy vậy, Amelia cũng gặp không ít trở ngại trong quá trình nhập môn aura, không chỉ vì thời gian luyện tập của cô mới được có vài ngày, mà còn vì phải bắt đầu bằng luyện thức Wiloz khét tiếng kia.
Seong-jin nghĩ ngợi một lúc để tìm ra cách giúp cô. Và rồi, cậu chợt nảy ra một sáng kiến.
“Noonim, sắp đến ngày chị đi yết kiến rồi phải không?”
Vì Thánh hoàng đang điên cuồng giải quyết đống quốc sự tồn đọng sau khi bế quan cầu nguyện, nên có lẽ buổi tiếp kiến Amelia sẽ không bị hoãn lại. Cô gật đầu.
“Phải, sao thế?”
“Hay là nhờ phụ hoàng giúp đi ạ? Phụ hoàng điều khiển aura điệu nghệ lắm đấy.”
Seong-jin kể cho Amelia chuyện cậu đã được nghe từ Masain.
Chuyện về một người chú vĩ đại đã đích thân truyền aura cho đứa cháu trai không thể cảm nhận được aura.
Một người tầm cỡ Thánh hoàng có lẽ dư sức làm chuyện tương tự như vậy chứ nhỉ? Dù sao, anh cũng là người có khả năng dùng aura để chặn cả lối dẫn tới thế giới khác cơ mà.
Amelia gật đầu ngưỡng mộ.
“Thì ra Masain orabeoni cũng từng có một thời như vậy. Vì orabeoni trở thành chỉ huy hiệp sĩ từ khi còn rất trẻ nên chị đã tưởng anh ấy chỉ là một thiên tài thôi chứ.”
Orabeoni?
Nghe thấy danh xưng có phần khác thường ấy, Seong-jin nghiêng đầu bối rối.
“...Ra là phụ hoàng bệ hạ có thể làm được những điều như thế. Hay lắm. Chị phải nhờ phụ hoàng dạy giống như orabeoni mới được.”
Đôi mắt Amelia sáng bừng lên rực rỡ như sao, tràn đầy động lực.
Hửm? Sao ta có cảm giác cuộc trò chuyện cứ hơi sai sai thế nhỉ?
“Ưm, sao không hỏi xem phụ hoàng có làm được không đã ạ? Em nghĩ nên kể chuyện về chú của ngài Masain cho phụ hoàng nghe…”
“Đúng đúng, phải hỏi phụ hoàng bệ hạ trước… hở?”
Hình như tới tận lúc này, cô mới nhận ra cuộc trò chuyện có gì đó không đúng.
“Chú của Masain orabeoni, không phải phụ hoàng bệ hạ, thì là ai?”
Hả?
Seong-jin ngơ ngác há hốc miệng.
“Em… Em không biết sao? Hèn chi em phải đặc biệt gọi phụ hoàng là chú của anh Masain.”
Amelia mỉm cười.
“Chị biết em không nhớ gì chuyện quá khứ, nhưng gần đây em hay đi với orabeoni mà nhỉ? Chị tưởng anh ấy phải nói cho em rồi chứ. Vậy mà lại lặng thinh. Chẳng giống anh ấy chút nào.”
Chú của ngài Masain là Thánh hoàng?
Seong-jin vẫn luôn tưởng người chú kia là một bậc thầy đã có tuổi, chứ chưa từng nghĩ lại là một người tầm tuổi Masain. Phát hiện này khiến cậu vô cùng sửng sốt.
Amelia chậm rãi giải thích cho Seong-jin vẫn còn chưa hết sốc. Rằng Thánh hoàng vốn là Đệ tam Hoàng tử của Tiên Thánh hoàng. Và phía trên anh còn có hai hoàng tử và một công chúa nữa.
Masain là con trai thứ của Đệ nhất Hoàng tử Cameron. Có nghĩa, anh là anh họ của Morres.
Dù rằng giờ đây đã lấy họ Klanos thay vì họ Klein và mất đi quyền kế vị, nhưng trong mắt mọi người, anh vẫn được coi như một thành viên của hoàng thất.
“Khoan…”
Nghe tới đây, cậu chợt nhớ đến lần gặp cặp song sinh mấy hôm trước. Rõ ràng, hai đứa chúng đã chào Masain là…
—Chào Masain orabeoni.
—Chào Masain hyung-nim.
Cái cách chúng chào… ơ?
M-Masain, chuyện quan trọng như vậy, sao ngài lại không nói với ta?
Trước đó ta đã nghĩ sự quan tâm Masain dành cho ta thật thái quá, vì dù gì ngài ấy cũng chỉ là một chỉ huy hiệp sĩ của Vệ đoàn Hoàng gia. Nhưng… hóa ra ngài ấy quan tâm như vậy, là vì ta là em họ sao?
“Thực ra, trước đây mối quan hệ giữa orabeoni và em khá là xa cách.”
Đoạn, Amelia liếc nhìn Seong-jin một chút rồi ngập ngừng nói tiếp.
“...Chỉ có mình em không gọi Masain orabeoni là ‘anh’ thôi.”
Tuy Amelia chỉ nói đến đây, nhưng Seong-jin đã đoán được những chuyện khác mà cô không nỡ nói ra.
Morres, tên bất lương! Cậu còn nói năng hồ đồ, vô lễ với ngài Masain nữa đúng không?
Cảm thấy một cơn đau đầu chợt ập đến, Seong-jin đưa tay ôm lấy gáy. Quỷ Vương giật mình vội nói.
[Oa, huyết áp ngươi tăng lên rồi. Bình tĩnh! Bình tĩnh thôi!]
Nhìn ta xem có bình tĩnh nổi không?
Từ nay về sau ta phải đối mặt với ngài Masain thế nào đây?
Và rồi, buổi học chiều không thể tránh khỏi đã đến.
Khác với buổi sáng, Seong-jin không tài nào tập trung được vào bài học. Thấy cậu lơ là, Masain tỏ vẻ nghi hoặc nhưng cũng không khiển trách. Có lẽ là vì thường ngày Seong-jin có thái độ học tập rất tốt, nên anh nghĩ hôm nay chỉ là ngoại lệ.
Thời gian thấm thoát trôi qua và hoàng hôn đã buông xuống sân tập.
Kết thúc buổi học thiền, Masain ngập ngừng nhìn Seong-jin như có chuyện muốn nói.
Vì lòng có chút chột dạ nên cậu vẫn giả vờ không thấy. Nhưng đột nhiên, Masain nghiêm mặt như đã hạ quyết tâm và cúi đầu với Seong-jin.
“Thưa điện hạ, thần có một chuyện muốn nhờ người.”
“Ừ… hử? Ngài muốn nhờ ta chuyện gì?”
“Người có thể cho thần mượn Kẹp Hạt Dẻ một lát được không ạ?”
Nhìn vẻ mặt Masain lúc này nghiêm túc hơn bao giờ hết, nên Seong-jin đã vô thức gật đầu và đưa Kẹp Hạt Dẻ cho anh.