Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

chương 101: ngoại truyện

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi Hi Phù Ẩn từ quan, cũng vừa lúc là năm thứ năm bọn họ thành thân.

Tiểu hoàng đế đã tròn mười sáu tuổi, Hoàng hậu vừa mới vào hậu cung.

Lúc trước, sau khi Khương Mạc giết chết Triệu Túc, Hi Phù Ẩn lại tốn thêm chút thời gian để hoàn toàn diệt trừ dư nghiệt. Ngôi vị hoàng đế của tiểu hoàng đế mới tính là thật sự ngồi ổn. Sau đó, sau khi chuyện ở Bình Giang được xử lý xong xuôi, Khương Mạc đi theo Hi Phù Ẩn đến kinh thành, lão phu nhân không chịu nổi tàu xe mệt nhọc, cho nên vẫn luôn ở lại Bình Giang, người cùng đi có còn Yến Bình.

Yến Bình cực kỳ có thiên phú trong chuyện đọc sách, chuyện này ngay cả Hi Phù Ẩn cũng rất là giật mình.

Khi Yến Bình mười ba tuổi, nhóc cũng đã có chút danh tiếng, trong kinh không ít người đều biết dưới tay Thủ phụ có một học sinh cực kỳ có tài học, chỉ tiếc rằng thân có tật, không thể tham gia khoa cử vào triều làm quan.

Thời gian sau đó, theo danh tiếng càng lúc càng lớn của Yến Bình, ngay cả tiểu hoàng đế cũng từng lén hỏi Hi Phù Ẩn có muốn cho Yến Bình một chức quan hay không.

Hoàng đế tự mình hạ chỉ, có thể nói là trường hợp đặc biệt!

Không thể không nói, lúc ấy khi Hi Phù Ẩn nghe thấy câu này thì hắn có chút động lòng, nhưng sau khi suy nghĩ mấy ngày, hắn vẫn luôn không chắc chắn, trái lại khi Yến Bình biết được thì chủ động tìm đến Hi Phù Ẩn để từ chối cơ hội này.

Vì cảnh ngộ gặp được khi còn nhỏ, Yến Bình thật ra không ham thích quyền lợi, nhóc không thích đặt mình trong hoàn cảnh quá phức tạp.

Yến Bình thích đọc sách, cũng chỉ đơn thuần là thích đọc sách mà thôi. Đọc sách có thể khiến lòng nhóc yên tĩnh bình thản.

Lúc trước khi ở trên núi, sau khi Khương Mạc đi rồi, chính là những quyển sách đó bầu bạn nhóc vượt qua vô số ngày đêm, cho nên nhóc càng không muốn thêm những thứ khác vào sự yêu thích thuần túy này.

Sau khi trò chuyện một phen, Hi Phù Ẩn vào cung từ chối ý tốt của tiểu hoàng đế. Sau khi trở về, hắn nói cho Khương Mạc, Yến Bình nhất định sẽ lớn lên thành đại nho đương thời.

Thời gian chính là minh chứng tốt nhất.

Quả nhiên, lại hai năm trôi qua, danh tiếng Yến Bình nổi khắp kinh thành, Hi Phù Ẩn đã không thể dạy gì thêm nữa.

Năm đó, Yến Bình từ biệt Hi Phù Ẩn rời khỏi kinh thành, ra ngoài du học.

Khi Yến Bình đi, trong lòng Khương Mạc thật ra rất không an tâm, nhưng nàng cũng biết đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường, đây là quá trình mà Yến Bình nhất định phải trải qua.

Năm thứ hai sau khi Yến Bình rời đi, Hi Phù Ẩn từ quan.

Bọn họ cũng sắp phải đi xa.

Lúc từ quan, ngoại trừ việc Hi Phù Ẩn từ bỏ chức quan Thủ phụ này ra, hắn còn giao binh quyền của Hi gia ra cho tiểu hoàng đế. Người của Hi gia bọn họ từng hưng thịnh vì binh quyền này, cũng từng cửa nát nhà tan vì nó. Mà bây giờ, Hi gia đã không còn ai có thể cầm binh quyền, so với việc giữ lại trong tay khiến nó thành hậu hoạn, không bằng nộp toàn bộ, đỡ cho bị người ta nhớ thương.

Huống hồ, Hi Phù Ẩn thật sự rất ghét quyền thế, quan trường và mọi chuyện lục đục với nhau. Lúc này, hắn dứt khoát giải quyết tất cả công việc.

Tiểu hoàng đế do Hi Phù Ẩn tay cầm tay dạy dỗ, giữa hai người cũng có vài phần quan hệ sư sinh, cho nên khi Hi Phù Ẩn từ quan, hắn vẫn chân thành giữ lại một phen.

Sau khi từ quan, đầu tiên bọn họ trở về Hi gia, ở Hi gia hai năm cùng lão phu nhân.

Lão phu nhân cũng rời đi vào năm thứ hai. Bà ấy đi trong lúc ngủ mơ, không bị đau đớn gì.

Lão phu nhân đi rồi, Hi Phù Ẩn và Khương Mạc hoàn toàn không còn vướng bận nữa, bọn họ cũng chính thức bắt đầu dạo chơi tứ phương.

Lần này đi, bọn họ đi khắp núi danh sông lớn thiên hạ, phàm là những chốn đất lạ nơi nguy từng được ghi lại trong sách, bọn họ đều đến.

Những nơi trong sách không ghi lại, bọn họ cũng đến.

Năm thứ mười, bọn họ sống yên ổn trở lại.

Bọn họ tìm được một hẻm núi được dãy núi vờn quanh ở Tây Bắc. Nơi này tứ phía được núi vây quanh, nước chảy róc rách, chỗ cao nhất trên núi còn có tuyết đọng quanh năm không tan. Trong hẻm núi này có một tảng hoa anh đào lớn, mà cách rừng hoa anh đào không xa có một cái suối nước nóng, bốn phía cỏ xanh mơn mởn, cực kỳ mỹ lệ.

Khi bọn họ tới đây, là lúc hoa đào đang nở rợ.

Cho dù đã đi qua vô số nơi, xem qua vô số phong cảnh mỹ lệ, nhưng bọn họ vẫn bị nơi này hấp dẫn.

Bầu trời xanh thăm thẳm, không trung có vài dải mây tuyết trắng bay bay, dõi mắt nhìn lại, trên đỉnh núi xa xa mây mù lượn lờ kia có một nhúm trăng trắng. Trước mặt bọn họ chính là từng mảng hoa anh đào đang nở rộ xán lạn, cỏ xanh tươi tốt vờn quanh một cái suối nước nóng bốc khói.

Gần như không phải nghĩ nhiều, Khương Mạc và Hi Phù Ẩn liếc mắt nhìn nhau một cái, nhìn thấy điều giống nhau trong mắt đối phương.

Sau đó, hai người chặt cây tạo phòng, lại dọn dẹp một miếng đất ra, gieo hạt giống mang theo xuống đất.

Có dị năng của Khương Mạc, không lâu sau bọn họ an ổn lại.

Mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ.

Ngày tháng bình tĩnh mà sung sướng.

Nhớ lại ngày tháng lúc trước, Khương Mạc đang ngồi ở án thư, tay cầm bút viết bỗng giật mình.

Mãi đến khi bóng hình Hi Phù Ẩn xuất hiện ở cửa, nàng mới phục hồi tinh thần lại.

“Chàng trở về rồi!” Khương Mạc buông bút, đỡ bàn đứng lên.

Hi Phù Ẩn thấy thế, vội ném đồ trong tay xuống đến đỡ nàng: “Nàng ngồi đó đừng nhúc nhích!”

Hắn chau mày đỡ Khương Mạc đến ghế trên rồi ngồi xuống, sau đó lo lắng nhìn về bụng Khương Mạc.

Bụng Khương Mạc giấu ở dưới lớp quần áo như một quả bong bóng thổi to.

Khương Mạc dùng tay vịn eo, lại chậm rãi ngồi xuống: “Ta không sao, chàng đừng căng thẳng.”

Hi Phù Ẩn nghe lời này, nếp nhăn giữa mày vẫn chưa nhả ra.

Bây giờ Khương Mạc đã sắp sinh rồi, bụng của nàng lớn đến kinh người. Hi Phù Ẩn cứ mãi cảm thấy bụng của nàng lớn hơn người bình thường một chút, cộng thêm việc bây giờ Khương Mạc đã không còn trẻ tuổi, cho nên trong lòng hắn vẫn không ngăn được cơn lo lắng.

Khương Mạc mỉm cười: “Huống hồ thai phụ hẳn phải vận động nhiều, lúc sinh con mới dễ hơn.”

Sắc mặt Hi Phù Ẩn căng thẳng: “Đám Mẫn Kiên đã mang bà đỡ và đại phu lên đường rồi, có thể mấy hôm nữa sẽ tới đây.”

Khương Mạc nghe vậy thì sờ bụng, dịu dàng nói: “Nó thương mẫu thân nó, lâu như vậy rồi mà ta vẫn chưa có bất cứ phản ứng xấu nào, ngay cả buồn nôn cũng không có.”

Lại nói tiếp, đứa bé này tới cũng trùng hợp, nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn luôn thuận theo tự nhiên nhưng vẫn không có thai. Mãi đến khi hai người đều đã bốn mươi tuổi rồi, đã từ bỏ chuyện có con, bản thân cũng phỏng đoán rằng có thể là do lúc trước chạy nạn khiến cơ thể bị tổn thương, đời này chỉ sợ sẽ không có con cái, tuy rằng đau lòng nhưng cũng chỉ có thể tiếp nhận.

Nhưng nào ngờ, Khương Mạc thế mà lại có mang vào năm bốn mươi lăm tuổi.

Làm sản phụ tuổi hạc, sự nguy hiểm trong đó không cần nói cũng biết.

Bản thân Khương Mạc cũng đã chuẩn bị rằng sẽ phải ăn đủ đau khổ, nhưng lại không ngờ nàng vẫn luôn không có bất cứ phản ứng xấu nào. Ngoại trừ lúc vừa mới phát hiện thì nôn hai lần, sau đó nàng không còn nôn nữa. Hơn nữa khí sắc của nàng cũng càng ngày càng tốt, ngoại trừ chuyện bụng càng ngày càng lớn ra, bản thân cũng không khác gì lúc trước khi mang thai, cho nên Khương Mạc mới có thể nói nó là một đứa bé thương người.

Khương Mạc ngồi ở trên ghế, cầm thứ mình vừa viết đưa cho Hi Phù Ẩn xem: “Chàng giúp ta xem xem có gì để sót hay không.”

Nói xong, Khương Mạc thở dài một hơi: “Từ sau khi mang thai, trí nhớ của ta càng ngày càng không tốt, vừa rồi suy nghĩ hồi lâu, vẫn cảm thấy thiếu thứ gì nhưng lại không nhớ ra.”

Khương Mạc đang viết địa lí chí Đại Khánh, nàng muốn viết lại tất cả những nơi mà nàng từng đi qua thành sách, chuyện này nàng đã bắt đầu làm từ năm năm trước.

Chẳng qua từ sau khi mang thai, nàng luôn quên đây quên đó, những thứ viết ra cũng dần quên mất.

Hi Phù Ẩn tiếp nhận, cẩn thận nghiền ngẫm, suy nghĩ một chút, hắn đề bút sửa lại cho nàng.

Khương Mạc đưa đầu nhìn, quả nhiên là thứ mình vừa quên, ngay lập tức nàng cười: “Ta đã nói là không đúng mà.”

Đang cười nói, thì đột nhiên biểu cảm trên mặt nàng cứng lại, cả thân thể trở nên căng chặt, không dám cử động một chút nào.

Hi Phù Ẩn vốn chú ý nàng mọi thời khắc, vừa thấy thế đã lập tức nhận ra điều không thích hợp.

“Có chuyện gì vậy?” Hắn căng thẳng hỏi.

Khương Mạc gian nan nở nụ cười: “Hình như ta sắp sinh rồi!”

Sắc mặt Hi Phù Ẩn thay đổi, lập tức bế Khương Mạc lên chạy vào phòng.

Sau khi nhẹ nhàng đặt người lên giường, sắc mặt Hi Phù Ẩn trở nên cực kỳ nghiêm trọng. Mẫn Kiên còn chưa mang bà đỡ và đại phu tới đây, Khương Mạc đã sắp sinh rồi.

Một cơn đau đớn đánh úp lại, Khương Mạc chịu không nổi, nhỏ giọng hô đau.

Người Hi Phù Ẩn cứng đờ đứng trước giường, hơi thở dần trở nên thô nặng.

Khương Mạc nén cơn đau, một tay nàng bắt lấy tay Hi Phù Ẩn, nói: “Không kịp nữa rồi, ta thật sự muốn sinh, mau đi chuẩn bị đồ đi!”

Nói xong, Khương Mạc lại nhịn không được kêu lên đau đớn.

Mặt Hi Phù Ẩn trắng bệch, vội luống cuống tay chân chạy ra ngoài chuẩn bị đồ đạc. May là lúc trước bọn họ đã từng dự đoán sẽ xảy ra chuyện thế này, cho nên có điều chuẩn bị.

Không lâu sau, đồ đạc được chuẩn bị xong xuôi.

Khương Mạc nằm trên giường, bụng càng ngày càng đau. Bởi vì bà đỡ chưa tới, bây giờ cũng chỉ có thể để Hi Phù Ẩn tự ra tay đỡ đẻ giúp Khương Mạc.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, từ ban ngày đến ban đêm, từ buổi sáng đến rạng sáng hôm sau, Khương Mạc đau chừng năm canh giờ, nhưng đứa bé vẫn không ra ngoài.

Cơ thể Khương Mạc chợt nóng chợt lạnh, cả người nhũn ra, cơn đau đớn kịch liệt tra tấn thần kinh nàng, khiến cả người nàng sắp chết lặng. Mặt nàng còn trắng hơn cả giấy, toàn thân tưởng như bị xối nước, mồ hôi trên trán to như hạt đậu rơi xuống từng giọt từng giọt một. Nàng run môi, cắn răng dùng sức muốn sinh đứa bé ra ngoài. Nhưng đứa bé từ lúc mang thai đến giờ chưa bao giờ tra tấn nàng, lúc này lại khiến nàng vô cùng thống khổ.

Khương Mạc nằm trên giường, trong lòng có một loại cảm giác khủng hoảng không thể nói rõ.

Nàng biết nàng khó sinh!

Phụ nữ sinh con vốn đã bước nửa cái chân vào cửa quỷ, càng không phải nói hoàn cảnh bây giờ đơn sơ như thế.

Khương Mạc hơi đảo mắt, bỗng bắt lấy tay Hi Phù Ẩn, nghẹn ngào nói: “Nếu, có chuyện gì, phải, phải giữ lấy đứa bé, nhất định phải, giữ lấy đứa bé!”

Sắc mặt bây giờ của Hi Phù Ẩn cũng không tốt hơn Khương Mạc là bao, sau khi nghe thấy lời Khương Mạc nói, hắn lập tức nắm ngược lại tay nàng, đôi mắt trước giờ chỉ dịu dàng với nàng lúc này toàn là vẻ sắc bén, hắn gằn từng chữ một: “A Khương, ta chỉ cần nàng sống! Nếu nàng không còn nữa, ta phải làm sao?”

Khương Mạc nhìn Hi Phù Ẩn.

Bây giờ Hi Phù Ẩn đã không còn trẻ tuổi nữa rồi, tuy rằng năm tháng vẫn ưu đãi hắn, bộ dạng của hắn không thay đổi gì quá lớn, nhưng xung quanh mắt hắn cuối cùng cũng có nếp nhăn nhỏ. Hốc mắt hắn hơi đỏ lên, có nước mắt dâng lên.

Khương Mạc không khống chế được, hốc mắt ướt đẫm, cổ nàng nghẹn lại, trái tim như bị một bàn tay bóp nghẹt, chua xót mà mềm mại. Nước mắt chảy dài trên má nàng, nàng nhắm lại, sau đó nói: “Ôm ta ra ngoài.”

Nghe thấy lời này, Hi Phù Ẩn lập tức nhận ra điều gì.

Hắn vội vàng tìm một cái đệm chăn thật dày ôm ra ngoài, trải dưới một gốc cây hoa anh đào, rồi sau đó, hắn tiến vào dùng chăn bọc lấy Khương Mạc, bế người lên bước ra ngoài.

Lúc này trăng sáng trên cao, ánh trăng vỡ vụn chiếu lên trên hoa anh đào, đẹp đến xán lạn.

Hi Phù Ẩn nhẹ nhàng đặt Khương Mạc lên trên tấm đệm lúc trước đã trải sẵn.

Vừa đáp xuống đệm, một cơn đau nhức đánh úp lại, miệng Khương Mạc phát ra tiếng đau nức nở.

Khương Mạc thở hổn hển, trong lòng nàng rõ ràng, dị năng không thể giúp nàng sinh con, nó chỉ có thể cứu mạng nàng. Cho nên, bây giờ thứ nàng cần phải làm là sinh đứa bé này ra không tiếc bất cứ giá nào.

Siết chặt lấy đệm chặt trải trên người, Khương Mạc điều chỉnh hơi thở, sau đó cắn răng bắt đầu dùng sức.

Chừng nửa canh giờ nữa trôi qua, cũng không biết là đã đến giờ hay là đứa bé này biết mẫu thân nó không dễ dàng. Khương Mạc chỉ cảm thấy một cơn đau đớn kịch liệt đánh úp lại, bao trùm toàn bộ cơ thể nàng.

Sau đó, trong hẻm núi mỹ lệ vang lên tiếng trẻ con khóc nỉ non, một tiếng khóc lanh lảnh dễ nghe.

Đứa bé cuối cùng cũng được sinh ra.

Khương Mạc ngã trên mặt đất, cả người thoát lực.

Sau khi Hi Phù Ẩn bọc con xong, hắn đặt nó bên cạnh Khương Mạc, đứa bé nho nhỏ như mèo con. Đứa bé này sinh đủ tháng, khi còn trong bụng mẫu thân, nó chưa từng bị bạc đãi, cho nên lớn lên rất tốt.

Thật đẹp, đẹp hơn tất cả những đứa bé mà Khương Mạc từng gặp.

Khương Mạc nhìn nó, trên mặt không nhịn được mỉm cười, nàng đưa tay muốn sờ vào khuôn mặt của đứa bé.

Nhưng lúc này, nàng bỗng cảm thấy không thích hợp.

“Phù, Phù Ẩn!”

Sắc mặt Hi Phù Ẩn đại biến, hắn lập tức xốc tấm đệm chăn trên người Khương Mạc lên, chỉ thấy máu đỏ thẫm đang chảy từng chút từng chút một từ trong cơ thể nàng ra.

Khương Mạc bị xuất huyết nhiều.

Hi Phù Ẩn vội vàng ôm Khương Mạc vào trong ngực: “Đừng sợ, đừng sợ!”

Hắn không biết dị năng của Khương Mạc rốt cuộc được dùng ra sao, lúc này, hắn chỉ biết dán tay nàng lên trên thân cay thô to của hoa anh đào.

“Đừng sợ, đừng sợ, sẽ không sao đâu, ta ở cùng nàng.”

Hi Phù Ẩn nhìn hoa anh đào héo khô rơi xuống, lá cây của nó đang dần trở nên khô vàng mục nát. Bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, cả thân cây nhanh chóng trở nên khô héo rồi chết đi.

Đối lập với nó, là bóng hình cái chết giăng đầy trên khuôn mặt Khương Mạc dần dần biến mất.

Khương Mạc rất mệt, mí mắt nàng không thể khống chế được, nó cứ mãi nhắm lại, tuy rằng nàng có thể cảm nhận được sức sống cuồn cuộn không ngừng rót vào cơ thể nàng, nhưng cảm giác mỏi mệt ấy vẫn không biến mất, ngược lại nàng cảm thấy càng ngày càng mệt, thậm chí sức để nằm của nàng cũng sắp biến mất.

Cuối cùng, Khương Mạc vẫn không chống cự nổi cơn mỏi mệt này, từ đó rơi vào bóng tối.

Nhưng nàng không biết, rất nhanh sau đó nàng đã hấp thu hết sự sống của cây hoa anh đào. Tiếp theo, mảng cỏ xanh tươi mơn mởn xung quanh cây cũng nhanh chóng rũ đầu, sau đó khô vàng cả đi. Mặt cỏ xung quanh bọn họ biến thành màu vàng khô bằng một tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Khương Mạc chìm nổi trong bóng đêm vô hạn, mãi không thể tránh thoát.

Đến khi nàng nghe thấy tiếng khóc nỉ non của trẻ con bên tai, lòng Khương Mạc thấy đau đớn, nàng mở mắt ra ngay.

Khi nàng tỉnh lại, nàng mới cảm thấy cơ thể khó chịu đến mức khiến người ta không thể chịu đựng.

“Phu nhân tỉnh lại rồi!”

“Phu nhân người thế nào rồi?”

Khương Mạc theo tiếng nhìn lại, nàng ngẩn ra, hóa ra lại là Nguyệt Linh và Nguyệt Đang đã nhiều năm không gặp.

Năm đó sau khi nàng và Hi Phù Ẩn rời đi, ám vệ đều được để lại ở Hi gia Bình Giang, không ngờ rằng ngày gặp lại nhau lại trong tình huống thế này.

“Các ngươi, sao lại, tới đây?” Giọng Khương Mạc bé như ruồi muỗi.

Nguyệt Đang nói: “Nghe nói phu nhân sắp sinh, sợ ngài không có ai hầu hạ, thuộc hạ và Nguyệt Linh cùng theo đám Mẫn Kiên tới đây.”

Khương Mạc cười yếu ớt: “Vất vả các ngươi rồi.”

“Phu nhân khách sáo.”

“Phu nhân, tiểu công tử trông rất đẹp mắt.”

Nguyệt Linh nhẹ nhàng đặt đứa bé lên gối Khương Mạc.

Sự chú ý của Khương Mạc ngay lập tức bị đứa bé hấp dẫn, nàng gian nan di chuyển tay sờ mặt nó, nhẹ giọng nói: “Hóa ra, là một, bé trai!”

“A Khương, nàng thế nào rồi?”

Đúng lúc này, Hi Phù Ẩn từ ngoài cửa chạy vào, hắn ngồi xổm ở mép giường, đôi mắt vừa vội vàng vừa lo lắng nhìn nàng mãi không chớp.

Khương Mạc nhìn hắn, mím môi, lúc nói chuyện, giọng nàng hơi nghẹn ngào: “Chàng…”

Nàng không nói được nữa, bởi vì bên mái Hi Phù Ẩn có tóc bạc. Rõ ràng nàng còn nhớ tóc của Hi Phù Ẩn chỉ toàn màu đen, dấu vết thời gian để lại trên người hắn gần như chỉ là vài nếp nhăn nhỏ xung quanh đôi mắt.

Hi Phù Ẩn bọc chăn lại giúp Khương Mạc, hắn vuốt ve khuôn mặt nàng, dịu dàng nói: “Không thể khóc, đại phu nói rằng sau khi sinh phải chăm sóc thật sốt, nếu không sẽ để lại mầm bệnh.”

Khương Mạc nghe vậy, cố nhịn, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống.

Nhưng rất nhanh sau đó, Hi Phù Ẩn đã lau nó đi cho nàng, hắn nói: “Nàng xem, A Sinh của chúng ta đang nhìn mẹ nó. Mẹ của A Sinh sao có thể khóc được chứ?”

“A Sinh?”

Hi Phù Ẩn nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng nói: “Nhũ danh ta lấy cho nó là A Sinh, tên thì nàng lấy được không?”

“A Sinh.”

Khương Mạc nhỏ giọng gọi một tiếng, sau đó lại quay đầu nhìn A Sinh đang mở đôi mắt trắng đen rõ ràng, vừa ngoan vừa đẹp kia, gật đầu.

Tên của A Sinh, Khương Mạc đặt cho nó một cái tên là Lâm Lang.

Lâm Lang, tức ngọc đẹp.

Lúc A Sinh ra đời, mẹ con hai người bọn họ suýt chút nữa gặp nạn, nhưng ngày tháng sau đó của A Sinh lại không bị chuyện này ảnh hưởng đến một chút nào. Nó khỏe mạnh vui sướng lớn lên, nó lớn lên giống với Hi Phù Ẩn, tính cách vừa hiền hòa như Hi Phù Ẩn, vừa cứng cỏi bướng bỉnh như Khương Mạc.

Đó là một đứa bé cực kỳ xuất sắc.

Lúc trước sau khi Mẫn Kiên, Thành Phương, Bá Sơn, Nguyệt Linh, Nguyệt Đang vào trong sơn cốc, bọn họ vẫn luôn không rời đi, cùng chăm sóc A Sinh với đám Khương Mạc.

Mãi đến khi A Sinh mười lăm tuổi, Bá Sơn và Thành Phương mới mang nó rời cốc bái sư.

Người thầy mà A Sinh bái sư đúng là Yến Bình.

Khi đó, quả nhiên như dự đoán của Hi Phù Ẩn, Yến Bình đã trở thành đại nho đương thời, vô số người muốn đến nhờ hắn chỉ điểm học vấn, cho nên hắn mở thư viện, thu học sinh khắp nơi. Mà A Sinh thì lại muốn đến học viện của Yến Bình để cầu học.

Khương Mạc và Hi Phù Ẩn đã già rồi, không thể nào vĩnh viễn ở cùng với A Sinh, cho nó ra ngoài cũng vừa lúc.

Mặt khác, từ ngày ấy sau khi Khương Mạc sinh con suýt chết, dị năng của nàng đã biến mất.

Sau khi Khương Mạc nhận ra chuyện này, nàng sửng sốt mất một hồi lâu mới thản nhiên tiếp nhận.

Người trải qua sinh lão bệnh tử, mới là người bình thường. Nếu nàng vẫn luôn giữ dị năng, không già không chết, ngày tháng sau này nếu Hi Phù Ẩn không còn nữa, thì còn ý nghĩa gì.

Không có, cũng tốt!

Có thể trong cuộc đời sẽ xuất hiện rất nhiều kết quả, may mắn là, kết quả của Khương Mạc cũng chính là kết quả mà nàng nghĩ là tốt nhất.

Nắm tay người mình yêu nhất, từ từ già đi.

- -----oOo------

Truyện Chữ Hay