Sau đêm đó, hai người đều ăn ý không nhắc đến cuộc nói chuyện sau khi ánh nến tắt, vẫn tiếp tục cách chung sống như trước đây, lúc ngọt ngào nhất, trong ánh mắt tất cả đều là đối phương, hoàn toàn không thể nào nhìn ra được sắp phải chia xa.
Càng đến gần lúc chia tay, thời gian càng trôi qua nhanh hơn, bất giác đã đến đêm ngày 6. Kỷ Thụy ăn một bữa tối trầm mặc đến dị thường với Tạ Uyên, lại nhìn nhau không nói gì một lần nữa.
Thật lâu sau, Tạ Uyên chậm rãi mở miệng: “Đi thôi, anh đưa em đến bệnh viện.”
“Không được, anh ở lại nhà đi, tự em đi.” Chỉ cách thời gian xảy ra sự cố hơn mười tiếng, Kỷ Thụy đã bắt đầu thấy căng thẳng.
Tạ Uyên trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: “Ừm, đi thôi.”
Kỷ Thụy gật đầu, yên lặng đứng dậy rời đi, Tạ Uyên nhìn chiếc áo lông trên người cô, đột nhiên nhớ đến bộ đồ ngủ in họa tiết cừu nhỏ lúc cô mới xuyên không đến đây.
Thời gian thật sự là một thứ rất thần kỳ, nó có thể khiến cho một thương hiệu xa xỉ lâu đời, nổi tiếng với việc không bao giờ thiết kế những phong cách phổ biến trên thị trường thỏa hiệp vì thị trường, tạo ra bồ độ ngủ mềm mại đến thế, cũng có thể khiến một người đang ở độ tuổi thanh xuân, đảo mắt đã tóc bạc da mồi, đi lại khập khiễng.
Kỷ Thụy mở cửa phòng, ánh nắng vẫn còn chưa tắt hẳn ở bên ngoài rọi vào, mang theo một chút se lạnh chỉ thuộc về mùa xuân. Cô đứng trong ánh nắng, mỉm cười vẫy tay với Tạ Uyên: “Chú nhỏ, em đi đây.”
Tạ Uyên cũng cười: “Đi đi.”
Cửa phòng đóng lại một lần nữa, ánh nắng tiếp tục bị ngăn cách ở bên ngoài, Tạ Uyên ngồi trong bóng tối lẻ loi trơ trọi, cuối cùng ý cười trên khóe môi cũng dần dần giảm đi từng chút một.
Lúc thấy Kỷ Thụy xuất hiện, Diệp Phi ngạc nhiên chớp mắt một cái: “Sao con lại đến đây?”
“Con đến bầu bạn với mẹ đấy.” Kỷ Thụy nhìn cô ấy bằng ánh mắt kỳ quái, không hiểu sao cô ấy lại hỏi câu hỏi này: “Ngày mai mẹ phải sinh em bé rồi, con cũng không được tới bầu bạn hay sao.”
Diệp Phi nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, cười: “Không sai, lúc quan trọng như thế này, đương nhiên con phải ở đây bầu bạn rồi.”
Kỷ Thụy cười miễn cưỡng.
Đêm dần về khuya, hai cô gái tuổi tác gần bằng nhau cùng nằm sát nhau trên một chiếc giường lớn, đầu tựa đầu, thầm thì to nhỏ.
Diệp Phi: “Mẹ là một người mẹ như thế nào?”
“Là một người mẹ vô cùng, vô cùng tốt.” Kỷ Thụy cẩn thận vươn tay ra đặt lên chiếc bụng to tròn của cô ấy: “Mẹ sẽ mua quần áo đẹp cho con, thắt cho con bím tóc xinh xinh, cho dù có bận rộn công việc đến mức nào cũng sẽ cùng ba đi họp phụ huynh cho con, không để cho các bạn nhỏ khác bắt nạt con. Mẹ sẽ không để ý đến hình tượng của mình mà đánh nhau với phụ huynh của đối phương, mãi mãi đứng về phía con, cũng mãi mãi ủng hộ tất cả mọi chuyện mà con muốn làm. Mẹ là người mẹ vĩ đại nhất nhất nhất trên cõi đời này.”
“Mẹ của tương lại tốt như vậy sao?” Diệp Phi có chút lo lắng: “Nếu mẹ làm không được thì phải làm sao bây giờ? Nói thật… cho tới bây giờ, mẹ vẫn còn chưa suy nghĩ rõ ràng về chuyện làm sao để làm một người mẹ, đôi lúc mẹ sẽ sợ hãi, sợ mẹ không biết dạy bảo, không có cách nào khiến bé con nho nhỏ trong bụng này lớn lên thành một người lương thiện như con.”
“Không cần suy nghĩ đâu, cứ làm theo ý muốn lúc đầu của mẹ là được rồi.” Kỷ Thụy gối đầu lên vai cô ấy: “Con không cần mẹ phải hy sinh hay phải chịu uất ức gì vì con cả. Con chỉ muốn mẹ có thể được làm chính mình, tất cả mọi chuyện cứ nghe theo lòng mình là được, như vậy cũng rất tốt, mẹ như thế nào thì dạy con thế ấy, mẹ vui vẻ thì con mới có thể học được cách vui vẻ, mẹ yêu bản thân mình thì con mới học được cách yêu thương chính mình.”
“Nghe thì có vẻ không khó nhỉ.” Diệp Phi nhỏ giọng.
Kỷ Thụy cong khóe môi: “Đúng vậy ạ, không khó đâu, huống chi mẹ còn có ba đây này, ông ấy sẽ giúp mẹ.”
“… Anh ấy thì có thể làm được gì hả.” Diệp Phi khó chịu rút tay về.
Kỷ Thụy cười: “Còn chưa chịu cho ba con cơ hội à? Cũng được rồi đấy, rõ ràng là mẹ thích ông ấy gần chết.”
“Này, đừng có mà nói lung tung đấy.” Diệp Phi cảnh cáo.
Kỷ Thụy nắm chặt lấy tay cô ấy một lần nữa, vẻ mặt chân thành đối diện với cô ấy: “Mẹ, đừng vì giận dỗi mà làm lãng phí khoảng thời gian tốt đẹp.”
Diệp Phi nhìn con gái nghiêm túc khuyên bảo mình, đột nhiên mũi cũng chua chua. Cửa phòng mở ra một khe hở nhỏ, Trử Thần lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế ngoài cửa, buông mắt im ắng nhìn khe hở dưới đất.
Kỷ Thụy xoay người, ấn mở Apps định vị trên điện thoại di động, sau khi nhìn thấy Tạ Uyên vẫn còn ngoan ngoãn ở trong nhà thì im lặng mỉm cười.
“Đây là thứ trói buộc hai người ư?” Diệp Phi có chút tò mò: “Thứ này thật sự có thể giám sát được vị trí của anh ta sao?”
“Là cả hai có thể giám sát lẫn nhau, con có thể trông thấy anh ấy, anh ấy cũng có thể trông thấy con, với khả năng định vị vệ tinh độc đáo, cho dù không có mạng, điện thoại có tắt máy, cũng vẫn có thể nhìn thấy đối phương.” Kỷ Thụy cầm điện thoại giới thiệu với cô ấy: “Con vẫn luôn cảm thấy có tình huống bất ngờ gì đó xảy ra với anh ấy, không làm như thế này con thật sự không yên tâm.”
“Làm khó một nhân vật như sếp Tạ phải phối hợp chơi một trò chơi ngây thơ như thế này với con rồi.” Diệp Phi nhíu mày.
Kỷ Thụy không phục: “Trẻ con chỗ nào hả, đây rõ ràng là công nghệ cao!”
Diệp Phi liếc nhìn cô một cái.
Ngày mai sẽ sinh rồi, thỉnh thoảng tử cung lại có những cơn co thắt giả khiến Diệp Phi mệt mỏi, cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi. Kỷ Thụy lại không buồn ngủ cho lắm, nằm ở bên cạnh, không dám cử động dù là một cử động nhỏ, cô sợ sẽ làm ồn cô ấy, mãi cho đến khi Diệp Phi đã ngủ cô mới rón rén đi ra ngoài.
Kéo cửa ra, trông thấy Trử Thần ngồi ở bên ngoài, Kỷ Thụy ngoan ngoãn đứng yên: “Ba.”
“Sao lại không ngủ?” Trử Thần yếu ớt cười.
Kỷ Thụy đi đến bên cạnh anh ấy ngồi xuống: “Ngủ không được.”“Có phải là mấy ngày nay con cố ý ngủ không được không hả?” Trử Thần thấp giọng hỏi.
Kỷ Thụy dừng một chút, tỏ vẻ không thèm để ý: “Không có đâu, giấc ngủ của con rất tốt.”
“Nói dối, quầng thâm mắt sắp kéo dài đến tận miệng luôn rồi.” Trử Thần vạch trần, chẳng khách sáo chút nào cả.
Kỷ Thụy sờ mũi một cái: “Nào có nghiêm trọng đến vậy đâu…”
“Thụy Thụy.” Trử Thần thở dài: “Cho dù con không ngủ được, cũng không thể kéo dài thời gian đâu.”
Kỷ Thụy không nói gì.
Thật lâu sau, cô bất đắc dĩ mở miệng: “Con biết.”
Biết rằng một ngày chỉ có hai mươi bốn tiếng, mỗi tiếng chỉ có sáu mươi phút, cho dù qua hai mươi năm hay là ba mươi năm nữa, đơn vị tính toán thời gian cũng chưa từng thay đổi.
Cô biết tất cả mọi chuyện, nhưng thật sự không muốn đi ngủ, giống như làm thế này là có thể ở bên cạnh họ lâu thêm một chút, lại nán lại được thêm một chút.
Trử Thần yên tĩnh nắm chặt tay cô, dùng thân phận một người ba liên tục truyền sức mạnh cho cô. Vành mắt Kỷ Thụy dần dần nóng lên, cô vội vàng quay mặt sang hướng khác.
“Ba đưa con về nhà họ Tạ nhé.” Trử Thần đột nhiên nói: “Sáng ngày mai lại đón con về đây.”
Kỷ Thụy dừng lại: “Không cần đâu, con đã chào tạm biệt chú nhỏ rồi.”
“Thụy Thụy, đừng trốn tránh.” Trử Thần nghiêm túc nhìn cô: “Cho dù chỉ còn lại một phút cuối cùng, cũng nên dùng hồi ức lấp đầy nó.”
Kỷ Thụy giật mình, không nói gì cả hồi lâu.
Lúc cô đang trầm mặc, một giọng nói truyền đến: “Đi đi, mẹ hy vọng con đi.”
Kỷ Thụy với Trử Thần đồng thời dừng lại, quay đầu nhìn về phía Diệp Phi chẳng biết xuất hiện ở cửa ra vào từ lúc nào.
“Có chút ngủ không được.” Diệp Phi buông tay: “Muốn ra ngoài hít thở không khí.”
“Mẹ muốn đi đâu?” Kỷ Thụy vội hỏi.
“Đến nhà họ Tạ đi, thuận tiện đưa con về đó luôn.” Diệp Phi cười khẽ.
Kỷ Thụy sửng sốt một chút, đột nhiên sinh ra dũng khí vô hạn.
Tối nay mây đen dày đặc, bầu trời giống như một bức màn sân khấu màu đen, bao trọn toàn bộ thế giới trong đấy. Kỷ Thụy lên xe trở về nhà họ Tạ với ba mẹ, trong giây phút chiếc xe khởi động, nỗi khát vọng và sự căng thẳng đã bị cô kìm nén hồi lâu bỗng nhiên bùng nổ, cô mong đợi nhìn ra ngoài cửa sổ, hi vọng xe có thể lái nhanh hơn một chút, nhanh hơn chút nữa.
Dường như Trử Thần đã cảm nhận được sự vội vàng của cô, cố gắng tăng tốc hết mức có thể dưới điều kiện tiên quyết là an toàn, cuối cùng xe cũng dừng trước cổng nhà họ Tạ trong thời gian ngắn nhất.
Kỷ Thụy lao xuống khỏi xe mà không kịp chờ đợi, sau khi đã chạy được một đoạn, cô chợt quay lại: “Ba mẹ…”
“Đi đi.” Trử Thần cười khẽ: “Làm chuyện con muốn làm đi.”
Diệp Phi gật đầu cổ vũ.
Kỷ Thụy hít sâu một hơi, chạy nhanh vào sân trong không chút nghĩ ngợi, còn chưa đến gần cửa hiên, Tạ Uyên đã lao ra khỏi phòng khách.
Hai người lao vào lòng nhau, giống như hành tinh nhỏ chạm vào nhau, sau một thoáng chốc nổ tung và chấn động, trái tim đã hoàn toàn yên ắng lặng lại. Bọn họ ở trong vũ trụ của nhau, gặp lại nhau một lần cuối cùng.
“Sao anh lại ra làm gì?” Kỷ Thụy lẩm bẩm.
Tạ Uyên: “Trông thấy định vị của em di chuyển về phía này.”
Kỷ Thụy cười một tiếng, càng ôm chặt anh hơn.
Diệp Phi nhìn hai người ôm chặt nhau trong sân, hồi lâu sau hốc mắt cũng nóng lên, quay sang: “Đi thôi.”
Trử Thần im lặng nắm chặt tay cô ấy, lúc này mới chậm chạp lái xe rời đi.
Tạ Uyên không hỏi vì sao Kỷ Thụy lại trở lại, chỉ nắm chặt lấy tay cô thật lâu. Từ lúc bắt đầu biết cô chỉ còn ở lại hai tháng, hai người đã dùng đủ cách thức để nói lời tạm biết, đến tận đêm cuối cùng này, chẳng ai muốn nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng nằm cùng nhau trên một chiếc giường, mở to mắt chờ đợi trời sáng.
Mà cuối cùng trời cũng sẽ sáng, vào thời khắc này thời gian giống như con dao róc xương, mỗi một giây trôi qua đều đủ để khiến người ta khắc cốt ghi tâm.
Bảy giờ rưỡi sáng, hai người thức trọn cả đêm cùng ngồi ăn sáng với nhau, không biết Tạ Uyên đã xác nhận lần thứ mấy: “Thật sự không cần anh tiễn em ư?”
“Không cần đâu, anh cứ ngoan ngoãn ở nhà đi, không được đi đâu cả đấy!” Kỷ Thụy nghiêm túc bày tỏ.
Tạ Uyên ngước mắt: “Thật ra anh nán lại ở bệnh viện cũng giống vậy thôi.”
“Đương nhiên không giống rồi.”
“Không giống chỗ nào?”
“Lỡ như bệnh viện xảy ra náo loạn, anh bị ngộ thương thì phải sao hả?” Kỷ Thụy hỏi lại.
Tạ Uyên: “…”
“Lúc đầu ba muốn đến đón em, nhưng em sợ phía bệnh viện bên kia lại có chuyện gì đó, nên không cho ông ấy đến, để bác tài xế đưa em đi là được rồi.” Kỷ Thụy khắc sâu ân nghĩa của anh, nói.
Tạ Uyên: “Lão Trương xin nghỉ rồi. Hôm nay con trai của ông ấy đến làm thay, lúc trước cậu ta cũng từng chở em mấy lần rồi, kỹ thuật lái xe cũng không tồi, em cũng biết nhỉ… Em thật sự không cần anh đưa sao?”
“Thật sự không cần.” Kỷ Thụy dở khóc dở cười: “Anh cũng đâu biết lái xe, có đưa em thì cũng chỉ cùng ngồi ở ghế sau thôi, cần gì chứ.”
“Ai nói anh không biết lái xe?” Tạ Uyên hỏi lại.
Kỷ Thụy sững sờ: “Anh biết ư?”
“Anh có bằng lái.” Tạ Uyên kiêu ngạo ngẩng đầu. Sau khi trưởng thành, anh có lòng vượt qua bóng ma do tai nạn giao thông để lại, cố ý đi học lái xe, đáng tiếc thi chủ đề 3* đến năm lần, thi đậu rồi, bản thân cũng hoàn toàn buông bỏ, cuối cùng xuất phát từ việc đầu xuôi đuôi lọt, anh cũng toàn tâm toàn ý thi luôn chủ đề 4*, miễn cưỡng lấy được bằng lái.
* Từ gốc: 科三, 科四: đều là những bài thi sát hạch giấy phép lái xe cơ giới.
Kỷ Thụy nhìn sự đắc ý dưới đáy mắt anh, hỏi: “Anh dám lái xe ư?”
Tạ Uyên: “…”
“Vậy nên, anh vẫn nên ngồi sau thôi.” Kỷ Thụy tỏ vẻt ngoan ngoãn: “Ngoan ngoãn đợi ở nhà đi, ngoan.”
Tạ Uyên không hề phản bác, đành phải thỏa hiệp.
Ăn sáng xong, Kỷ Thụy lên xe, kéo cửa xe xuống đối mặt với anh: “Lần này phải đi thật rồi đấy.”
“Đi nhanh lên đi, tạm biệt quá nhiều lần, anh cũng lười thấy buồn rồi.” Giọng nói của Tạ Uyên nhẹ nhàng.
Kỷ Thụy cũng cảm thấy mình đã bày tỏ đủ hết những gì cần bày tỏ rồi, bây giờ không còn gì cần nói nữa, đành phải căn dặn một câu: “Anh phải ăn cơm đúng giờ đấy, phải ăn đủ một ngày ba bữa, rảnh rỗi thì hẹn chú Lý hay anh Tưởng ra ngoài dạo một chút, hẹn ba em cũng được, đừng cứ mãi ở một mình.”
“Biết rồi cô quản gia, đi nhanh lên đi.” Tạ Uyên ra hiệu cho tài xế lái xe đi.
Kỷ Thụy vẫn chưa yên tâm, cứ liên miên lải nhải nói thêm gì đó, Tạ Uyên cười vẫy tay, như thể cô chỉ ra ngoài dạo chơi mà thôi, sẽ nhanh chóng quay về.
Lần này thật sự phải nói lời tạm biệt rồi.
Kỷ Thụy kéo cửa xe lên, yên lặng nhìn Tạ Uyên biến mất trong tầm nhìn, lúc này mới khó chịu cuộn tròn lại ở ghế sau.
Hôm nay, Tiểu Trương đi làm thay ba mình nghe thấy tiếng khóc đang được kiềm chế, nhớ lại ba mình đã nói cô Thụy Thụy sẽ phải đi đến một nơi rất xa, có lẽ sau này sẽ không trở lại nữa. Sau khi trầm mặc một lúc lâu cậu ấy bèn cho đóng tấm ngăn giữa toa trước với toa sau lại, dành cho cô một không gian riêng để phát tiết cảm xúc.
Nhưng Kỷ Thụy cũng không hề phát tiết quá lâu, cô ngủ thiếp đi với đôi mắt ngấn nước.
Khoảng thời gian này cô luôn ép mình đừng chìm vào giấc ngủ, phải kéo dài thời gian tỉnh táo, cả đêm hôm qua cũng chẳng nghỉ ngơi. Giờ phút này cảm giác đau khổ kéo dài đã được áp chế, cảm giác mệt mỏi lại mãnh liệt kéo đến, cuối cùng cô cũng ngủ thiếp đi.
Lúc cô tỉnh lại lần nữa đã là nửa tiếng sau, cô buồn ngủ nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, phát hiện xe chẳng hề di chuyển một chút nào cả.
“… Kẹt xe ư?” Cô hạ tấm ngăn xuống, hỏi.
Tài xế thở dài: “Mấy con đường quốc lộ đều đang đang tu sửa, tất cả xe cộ đều chen chúc nhau trên mấy con đường nhỏ này đây.”
Cô được sinh ra vào buổi chiều, còn bây giờ là buổi sáng, Kỷ Thụy không sốt ruột lắm, cúi đầu gửi tin nhắn cho Trử Thần bảo rằng mình đang kẹt xe, kết quả ấn gửi hồi lâu vẫn chưa thể gửi đi được.
“Sao lại không có mạng vậy?” Kỷ Thụy khó hiểu.
Tài xế: “Bên này có mấy trường trung học phổ thông đang tổ chức thi chuyển cấp, chắc là họ đã lắp đặt máy gây nhiễu sóng rồi, đừng nói là mạng, ngay cả điện thoại cũng không gọi được đâu.”
Kỷ Thụy chỉ ngủ nửa tiếng, đầu óc vẫn còn mơ hồ, nghe vậy thì khẽ lên tiếng đáp lại rồi chìm vào giấc ngủ một lần nữa, giấc mơ lần này từ đầu đến cuối đều không được bình yên, dường như cô đã quên mất chuyện gì đó quan trọng, lại vì quá mệt mỏi cho nên không thể nào nhớ ra được.
Vào lúc này, Tạ Uyên đưa mắt nhìn vào điện thoại, chỉ với cái nhìn này, tách cà phê trong tay anh đột nhiên rơi xuống mặt đất, những mảnh sứ vỡ và cà phê rơi vào mắt cá chân, cứa ra một vết thương máu me đầm đìa.
Đầu óc anh trống rỗng, ngón tay trở nên cứng đờ, bấm gọi vào số điện thoại di động của Kỷ Thụy.
Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.
Hơi thở của Tạ Uyên càng lúc càng gấp rút, không ngừng gọi vào dãy số giống nhau, kết quả nhận được đều giống nhau. Đang lúc anh căng thẳng đến mức sắp ném luôn điện thoại, người vẫn luôn ở bên ngoài để theo dõi Tôn Ngọc Thành đột nhiên gọi điện thoại đến cho anh.
Điện thoại kết nối, người bên kia thở gấp: “Sếp Tạ! Tên khốn nạn Tôn Ngọc Thành kia làm trái với thỏa thuận rồi, đêm qua đã lén chạy đến Chu Thành để uống rượu với bạn! Bọn tôi canh giữ ở bên ngoài lâu đến như vậy mà cũng không gặp được anh ta, xông vào nhà anh ta mới phát hiện đấy…”
Ầm ầm ——
Trong đầu anh vang lên vài tiếng nổ, tất cả suy nghĩ đều là một mớ hỗn độn, Tạ Uyên nắm chặt điện thoại, không nghĩ ngợi gì mà xông thẳng ra ngoài.
“Người đâu? Người đâu!”
Dưới tình thế cấp bách, đầu óc trống rỗng, gọi một lúc lâu anh mới nhớ ra, mặc dù đã bố trí chặt chẽ không có sơ hở, nhưng bởi vì sợ lỡ như xảy ra điều gì đó bất ngờ làm liên lụy đến những người khác ở trong nhà, cho nên tất cả mọi người trong nhà đều được nghỉ ngày hôm nay, ngay cả vệ sĩ cũng chỉ đều trông coi ở ngoài sân. Anh với Kỷ Thụy đã bố trí cẩn thân, bố trí căn nhà như một cái thùng sắt và anh là người duy nhất sống trong cái thùng sắt này.
Hơi thở của Tạ Uyên cứng lại, không hề nghĩ ngợi gì mà ngồi vào chiếc xe dự phòng, đạp chân ga lao thẳng ra ngoài.
Vận tốc tăng vọt, phá tan vòng bảo hộ bên ngoài cổng lớn, các vệ sĩ đã được bố trí sẵn vội vã chạy đến. Sau khi Tạ Uyên trông thấy họ qua kính chiếu hậu, bất chợt nhớ rằng có thể bảo họ lái xe.
Nhưng anh nhìn lướt qua thời gian trên mặt đồng hồ, cuối cùng vẫn không quay ngược lại.
Tạ Uyên nhìn chằm chằm con đường phía trước, một tay vẫn còn đang run run ấn gọi điện thoại, nhưng đối phương mãi không nghe máy, luôn khiến anh phải gọi hết lần này đến lần khác.
Sự phẫn nộ và khủng hoảng dần dần đè lên người anh, anh cũng không còn cách nào giữ vững được bình tĩnh, điên cuồng đập vào tay lái một cái.
Kỷ Thụy bừng tỉnh khỏi giấc mơ, xem thời gian thấy đã gần chín giờ, mà họ vẫn còn đang chậm chạp di chuyển về phía trước giữa dòng xe cộ đông đúc.
Chín giờ… Thời gian sự cố xảy ra, dường như là chín giờ mười phút, chỉ cần qua mười phút nữa, chú nhỏ sẽ hoàn toàn bình an, vốn là một chuyện đáng mừng, nhưng không hiểu sao Kỷ Thụy lại thấy hô hấp khó khăn, mơ hồ cảm thấy dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
“Cô Thụy Thụy đừng nóng vội, chúng ta ra khỏi đoạn này là không còn kẹt xe nữa rồi.” Tài xế Tiểu Trương mỉm cười an ủi: “Còn khoảng năm phút nữa là qua rồi, chúng ta không may, lại gặp phải kỳ thi chuyển cấp trung học phổ thông, có rất nhiều phụ huynh đưa con em đến thi chờ luôn ở đấy, không kẹt xe mới là lạ đấy.”
Thi chuyển cấp, anh ta lại nhắc đến việc thi chuyển cấp một lần nữa.
Kỷ Thụy dừng lại, đột nhiên hỏi một câu: “Tôi nhớ hình như trường cấp ba đều tập trung ở gần đường Xuân Hòa mà nhỉ?”
“Đúng vậy, bây giờ chúng ta đang ở đường Xuân Hòa đây này.” Tiểu Trương trả lời.
Đầu óc Kỷ Thụy trống rỗng, vô thức ấn mở Apps định vị trên điện thoại di động, quả nhiên trông thấy chấm đỏ định vị ở Apps trên điện thoại di động đại diện cho Tạ Uyên đang di chuyển gần về phía cô. Cô đột nhiên mở to hai mắt, không chút nghĩ ngợi gọi ngay cho Tạ Uyên, nhưng đợi cả hồi lâu ngay cả tiếng bíp cũng đều không có, cô lại vội nhập tin nhắn: [Chú nhỏ, anh đừng đi ra ngoài, không sao đâu, em đang đi qua đường Xuân Hòa, sẽ nhanh chóng ra khỏi đây ngay thôi.]
Tin nhắn vừa được gửi đi, sau khi xoay vài vòng hiện ra một dấu chấm than, lúc này Kỷ Thụy mới nhớ đến việc bị chặn tín hiệu trong kỳ thi tốt nghiệp. Cô đã hoàn toàn mất đi lý trí, xuống xe mà không màng đến lời khuyên can của Tiểu Trương. Cô giơ cao điện thoại chen chúc trong dòng xe cộ, mong muốn có thể bắt được một chút tín hiệu.
Đáng tiếc, đây đã định sẵn là một việc làm vô ích.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, phải làm sao đây… Kỷ Thụy cố gắng muốn ra khỏi định vị của phần mềm, muốn dùng cách này nói với Tạ Uyên rằng mình không sao, để anh mau chóng về nhà. Nhưng phần mềm đang tải dữ liệu, chưa từng nghĩ đến việc chừa lại đường lui cho cô, vậy nên cho dù làm thế nào đi nữa cũng đều không thể khiến chấm đỏ đại diện của mình biến mất.
Khủng hoảng to lớn ập xuống, ép cho Kỷ Thụy gần như không thể nào thở nổi, giờ phút này cô đang đứng ngay trung tâm của đường Xuân Hòa, vành mắt cô đỏ ửng, có một thoáng chốc cô đờ đẫn giống như người máy rỉ sét, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, đi ngược lại với dòng xe cộ điên cuồng chạy về nơi mình đã đến.
Đợi em một chút, chú nhỏ đợi em một chút, đừng đi về hướng này nữa. Kỷ Thụy liều mạng chạy đi, hít thở gấp gáp, gió lạnh đập vào giống như đao, cắt vào cổ họng cô từng chút từng chút một, lồng ngực cô như muốn nổ tung, nhưng từ đầu đến cuối đều không hề thả chậm tốc độ, chỉ liều mạng chạy về hướng của Tạ Uyên.
Đầu xuân tháng ba ở Chu Thành, không khí sáng sớm vẫn lạnh, nhưng mồ hôi của cô lại rơi như mưa giữa cái lạnh này. Cô đang đi ngược lại với dòng xe cộ, nhiều lần suýt va vào xe của người khác ở trên đường, các tài xế e ngại vì các bạn học sinh vẫn còn đang thi nên không dám bóp còi, nhưng vẫn bất mãn với hành động gần như tìm chết này của cô. Có người nóng tính thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, lúc đang định mắng lại thấy được vẻ mặt hốt hoảng của cô, nhất thời đều nuốt trọn những lời muốn mắng vào miệng.
Kỷ Thụy không biết trong mắt người khác mình đã biến thành một kẻ điên đáng thương, cô chỉ vừa giơ cao điện thoại tìm tín hiệu, vừa liều mạng chạy đi.
Đường Xuân Hòa dài quá đi mất, con đường này không tính là tuyến đường chính. Lần đầu tiên Kỷ Thụy cảm thấy nó dài đến thế, thật giống như cô và Tạ Uyên đã ngăn cách nhau hai mươi mốt năm, dài đến mức cho dù cô có làm thế nào đi nữa cũng không thể nào vượt qua được.
Điện thoại vẫn không có tín hiệu, hai chấm đỏ này đang nhanh chóng đến gần nhau, mà trong khoảng cách vô tận này, thời gian đột ngột từ chín giờ lẻ chín phút chuyển thành chín giờ mười phút.
Ánh mắt Kỷ Thụy sáng lên khi thấy mình sắp đi đến cuối đường Xuân Hòa, nhưng một giây sau cô lại nặng nề ngã xuống đất.
Lúc hai mắt tối sầm lại, cô mơ hồ nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc thắng gấp lại và đến cuối cùng khi cô nhắm mắt lại, bên tai lại truyền đến một tiếng động va chạm to lớn.
Tỉnh lại lần nữa, ánh mắt dần dần khôi phục, mẹ lo lắng cầm lấy tay cô: “Thụy Thụy, con vẫn còn ổn chứ?”
Kỷ Thụy ngạc nhiên nhìn những vết nhăn không rõ lắm trên khóe mắt của bà ấy, biết mình đã quay trở về thời không vốn thuộc về mình.
Lần này, cô hoàn toàn không thể quay lại được nữa rồi!