Đầu bếp riêng đắt giá nhất ở Chu thành, bình thường nếu muốn đặt là phải hẹn trước ít nhất một tháng, nhưng nếu có cổ phần ở chỗ này thì có thể có được đặc quyền đến ăn bất cứ lúc nào.
Trong phòng VIP của nhà hàng Bách Hoa, Lý Diệc Sính vừa cảnh giác nhìn chằm chằm Tạ Uyên, vừa hỏi Kỷ Thụy: “Thụy Thụy, cô hẹn tôi ăn cơm sao còn dẫn người ngoài theo?”
Tạ Uyên đan mười ngón tay với Kỷ Thụy trước mặt anh ta, mỉm cười: “Ai mới là người ngoài?”
“Đậu má…” Lý Diệc Sính đột nhiên ngồi thẳng dậy, trừng mắt nửa ngày rồi giận dữ mắng: “Tạ Uyên, anh là đồ cầm thú. Cháu gái của mình cũng không buông tha!”
“Cái này gọi là nước phù sa không chảy ruộng người ngoài.” Tạ Uyên bình tĩnh trả lời.
“Đê tiện! Vô sỉ! Hèn hạ! Ghê tởm…”
“Đừng mắng đừng mắng.” Kỷ Thụy nhanh chóng kêu dừng: “Chú Lý, trước tiên chú bình tĩnh một chút.”
“Tôi bình tĩnh cái rắm, anh ta lợi dụng của cô!” Lý Diệc Sính cả giận nói.
Kỷ Thụy cười ngượng ngùng: “Cháu tự nguyện mà.”
“Cô còn nhỏ, biết cái gì là tự nguyện không?!” Lý Diệc Sính không đồng ý.
Mà đối với việc Lý Diệc Sính không đồng ý thì Tạ Uyên đáp lại bằng cách hôn tay Kỷ Thụy một cái. Lý Diệc Sính hoàn toàn bùng nôt, đứng dậy muốn đi đánh người, Kỷ Thụy vội vàng ngăn anh ta lại. Tạ Uyên lười biếng dựa vào ghế, còn thỉnh thoảng thêm dầu vào lửa.
“Anh im lặng đi!” Kỷ Thụy hung hăng.
Tạ Uyên nhếch khóe môi, ngậm miệng lại.
“Chú Lý chú ngồi xuống trước đi!” Kỷ Thụy hết ngăn người này tới ngăn người kia.
Đáng tiếc Lý Diệc Sính không nghe: “Hôm nay tôi phải xử tên khốn kiếp này…”
“Không nghe lời thì sẽ gặp xui xẻo trong ba năm.”
Một giây sau, Lý Diệc Sính ngoan ngoãn ngồi lại vị trí của mình.
Kỷ Thụy: “…” Hai người này không có người nào làm cô thấy yên tâm.
Hai người cuối cùng cũng an phận, Kỷ Thụy thở phào nhẹ nhõm, gọi nhân viên phục vụ tới bắt đầu gọi món ăn. Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh lại, ngoại trừ Kỷ Thụy thấp giọng nói chuyện với tiếng lật trang thực đơn, hầu như không còn âm thanh nào khác.
Chờ sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Kỷ Thụy ngước mắt nhìn thoáng qua hai người còn đang giằng co, nâng cao giọng cảnh cáo: “Chú nhỏ, đừng quên chúng ta tới là để làm gì.”
Tạ Uyên mất hứng: “Em nói anh sao.”
“Chứ không thì sao?” Kỷ Thụy mỉm cười: “Chẳng lẽ em nói chú Lý?”
Chú Lý kiêu căng hất cằm lên.
Sắc mặt Tạ Uyên trầm xuống, nhưng cũng không phản bác. Lúc này Kỷ Thụy mới cười nhìn về phía Lý Diệc Sính: “Chú Lý, lần này chú nhỏ hẹn chú ra ngoài, thật ra là muốn xin lỗi chú.”
“Anh ta còn biết xin lỗi sao?” Lý Diệc Sính cười một tiếng thấy cực kì vô lý, giây tiếp theo đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Kỷ Thụy, lại hắng giọng ngồi thẳng: “Anh ta muốn xin lỗi chuyện gì?”
Kỷ Thụy: “Chính là chuyện lúc trước đi du học cho chú leo cây, anh ấy muốn trịnh trọng xin lỗi chú.”
Lý Diệc Sính khó hiểu nhíu mày: “Nhiều năm như vậy rồi không xin lỗi, hôm nay đột nhiên muốn xin lỗi… Cô xem vẻ mặt của anh ta, có chút ý nào gọi là muốn xin lỗi không?”
“Vẻ mặt tôi làm sao vậy?” Tạ Uyên bày ra vẻ mặt cao quý.
Lý Diệc Sính hít sâu một hơi, còn chưa kịp nổi đóa, Kỷ Thụy đã lên tiếng trước: “Tạ Uyên…”
Bị cô uy hiếp, Tạ Uyên mím môi, hơi ngồi thẳng một chút: “Xin lỗi sếp Lý, lúc trước tôi không nên nói sẽ cùng nhau đi du học, cuối cùng lại để anh một mình ở Đức. Nhưng nghiêm túc mà nói, cũng không tính là tôi cho anh leo cây. Tôi nhớ lúc ấy đã mời anh cùng trở về, nhưng anh từ chối, kiên trì muốn đọc hết sách ở Đức.”“Anh mời tôi về cùng? Đầu tôi bị hỏng mới về học lại lớp mười hai với anh lần nữa.” Lý Diệc Sính cay nghiệt phản bác.
Tạ Uyên thả lỏng tay: “Cho nên để bồi thường, tôi tặng anh một chiếc xe máy số lượng có hạn, nhưng anh lại đập rồi trả lại cho tôi một đống sắt vụn.”
“Còn có việc này sao?” Kỷ Thụy ngạc nhiên hô một tiếng, ánh mắt lên án nhìn về phía Lý Diệc Sính: “Chú Lý, chú thật quá đáng.”
“… Anh ta cầm đống sắt vụn kia báo cảnh sát nói tôi phá hoại tài sản cá nhân của anh ta, hại tôi suýt chút nữa ngồi tù ở Đức tại sao không nói?”
Kỷ Thụy: “Chú nhỏ, anh cũng quá…”
Tạ Uyên: “Anh lừa tôi ba đơn đặt hàng.”
Lý Diệc Sính: “Anh trộm đơn đăng ký đội bóng rổ của tôi.”
Tạ Uyên: “Thật ngại quá, tôi không làm chuyện thấp hèn như vậy. Ai bảo anh không cất đơn đăng ký đó cẩn thận nên bị gió thổi vào balo của tôi.”
“Nhưng lúc ấy anh cũng đã nhìn thấy! Tại sao không nhắc nhở tôi!”
“Bởi vì tôi không có nghĩa vụ này.”
Kỷ Thụy: “…”
Thấy hai người lại cãi nhau, cô vỗ bàn, Tạ Uyên quay mặt đi, Lý Diệc Sính cũng hừ lạnh một tiếng.
“Nói tới nói lui, toàn là mấy chuyện vặt vãnh không đáng.” Kỷ Thụy cười lạnh một tiếng: “Em còn tưởng hai người có thù oán gì lớn lắm, bây giờ đã nói ra hết rồi, vậy thì hãy xin lỗi và làm hòa với nhau đi”
Tạ Uyên, Lý Diệc Sính: … Chuyện đó ai mở lời chứ!?
Thấy hai người chậm chạp không làm, Kỷ Thụy dứt khoát gọi nhân viên phục vụ đưa một hòm rượu tới, hào phóng vung tay lên: “Nếu không ai chịu cúi đầu trước, vậy chúng ta so bằng thực lực đi! Người nào thua thì người đó xin lỗi, sau này tiếp tục làm bạn tốt không ai được đối đầu với ai!”
Lý Diệc Sính vừa nghe phải dựa vào thực lực, lập tức nhiệt huyết sôi trào, hoàn toàn không chú ý tới cạm bẫy trong lời nói của cô.
“Tạ Uyên, anh dám so không?” Anh ta kiêu ngạo hỏi.
Tạ Uyên nhìn anh ta như kẻ ngốc, chậm rãi mở một chai rượu: “Vậy thử xem.”
Khiêu khích thành công, Kỷ Thụy hoàn thành nhiệm vụ lui về, yên lặng ăn cơm trong phòng đầy mùi rượu.
Trời ơi, đồ ăn ở đây ngon quá, ánh mắt đầu tư của chú nhỏ thật tốt. Kỷ Thụy ăn rất hài lòng, ăn xong thấy hai người này còn đang uống, dứt khoát đi đến sô pha bên cạnh nằm chợp mắt một chút.
Tháng giêng ở Chu Thành vẫn là mùa đông, hệ thống sưởi ấm trong phòng mở rất đầy đủ, Kỷ Thụy ăn đến nỗi căng dạ dày, rất nhanh đã ngủ say.
Không biết qua bao lâu, cô mơ hồ cảm giác được có người đang sờ mặt của mình, mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy Tạ Uyên đang chăm chú nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Thụy dừng một chút, nở nụ cười: “Chú nhỏ, anh thắng rồi sao?”
“Sao anh có thể thua?” Ánh mắt Tạ Uyên dịu dàng nhìn cô, trong lời nói còn giữ lại chút tỉnh táo.
Lý Diệc Sính bên kia thì khác, đã sớm chui xuống dưới ghế nằm ngáy o o, ngủ thiếp đi vẫn còn nhắc tới tên Tạ Uyên.
“Nếu không phải biết chú ấy cùng với thím nhỏ rất ân ái, em thật sự cho rằng chú ấy yêu thầm anh.” Kỷ Thụy châm chọc.
Tạ Uyên: “Còn em? Em yêu thầm anh không?”
Anh cách rất gần, quanh người nồng nặc mùi rượu tuy không khó ngửi, nhưng lại nồng đến mức khiến cho Kỷ Thụy hình như cũng có chút say. Hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu, Kỷ Thụy cười khẽ: “Chú nhỏ, em yêu anh rõ ràng.”
Tạ Uyên nở nụ cười, hài lòng nhắm mắt lại.
Hai người họ đều uống quá nhiều, Kỷ Thụy chỉ có thể gánh vác trọng trách tiễn người. Sau khi gọi được xe, trước tiên nói tài xế đưa Lý Diệc Sính về, sau đó cùng nhau đưa Tạ Uyên về nhà.
“Vốn đã nói với ba mẹ đêm nay sẽ về nhà, nhưng bây giờ anh lại say thành như vậy…” Sau khi xuống xe, Kỷ Thụy kéo Tạ Uyên ra khỏi xe, cả người anh nhào lên người cô, chân Kỷ Thụy mềm nhũn, vội vàng vịn cửa xe chống đỡ: “Thôi, em vẫn cứ ở lại với anh vậy.”
“Cô Thụy Thụy, đây hình như là điện thoại của sếp Lý.” Tài xế nhìn thấy đồ trên ghế lái phụ, vội vàng lấy ra.
Kỷ Thụy thuận tay nhận lấy, nói cảm ơn rồi kéo Tạ Uyên về phòng.
Tầng ba không cao lắm nhưng nếu kéo thêm một người thì lại khác. Kỷ Thụy hì hục bò lên cầu thang, quả quyết kéo anh vào trong phòng mình.
Tạ Uyên lúc ở trên xe còn có thể giữ được một chút tỉnh táo, nhưng giờ phút này mùi rượu hoàn toàn dâng lên, sau khi bị Kỷ Thụy ném lên giường, duy trì tư thế cuộn tròn bất động. Kỷ Thụy bất lực, xắn tay áo lên giúp anh cởi giày cởi tất, xoay người vào phòng tắm vắt khăn lông đi ra giúp anh lau mặt.
“Là em đánh giá thấp tửu lượng của chú Lý, sớm biết chú ấy có thể uống như vậy, em đã rót chút nước lọc vào rượu của anh đang uống rồi.” Kỷ Thụy cả người toàn mồ hôi, lau mặt xong lại đổi khăn lông lau tay chân, sau đó mới sát lại giường hỏi: “Chú nhỏ, anh có khó chịu không? Em đi nấu canh giải rượu cho anh nha.”
Hai mắt Tạ Uyên nhắm chặt, dường như đã ngủ.
Kỷ Thụy mấp máy môi, muốn đưa tay sờ sờ mặt của anh, kết quả tay vừa mới giơ lên, nhớ tới mình vừa lau chân cho anh, nếu như anh mà phát hiện ra chắc chắn sẽ rất tức giận cho xem.
Cô cười khẽ một tiếng buông tay xuống: “Vậy trước hết không uống nữa, anh ngoan ngoãn ngủ đi, em ở chỗ này cùng anh, chỗ nào không thoải mái thì nói cho em biết được không?”
Tạ Uyên vẫn không trả lời.
Kỷ Thụy trượt xuống ngồi trên thảm bên cạnh giường, yên tĩnh hồi lâu đứng dậy đi về phía phòng tắm. Cô chỉ mới đi được vài bước, đột nhiên có cảm giác quay đầu lại…
Tạ Uyên lẳng lặng nằm trên giường, hai mắt vẫn nhắm chặt, chỉ là khóe mắt lại ẩn chứa ánh nước.
Sáng sớm hôm sau, khi Kỷ Thụy tỉnh lại, bên giường đã không còn ai, cô cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy tin nhắn Tạ Uyên để lại cho cô: [Tưởng Cách đã đưa một bản danh sách, anh lần lượt đi xin lỗi đây.]
Kỷ Thụy cười một tiếng, nhớ tới di động của Lý Diệc Sính vẫn còn ở chỗ cô, nhanh chóng rời giường.
Khi cô vội vàng chạy tới chỗ ở của Lý Diệc Sính, Lý Diệc Sính còn đang ngủ không biết trời đất là gì, nghe thấy tiếng gõ cửa thì bật dậy choáng váng đi tới mở cửa, vừa thấy là cô xoay người ngã xuống sô pha.
“Đến đây làm gì?” Anh ta mơ hồ hỏi.
Kỷ Thụy bị dáng vẻ tiều tụy của anh ta chọc cười, tiến lên đặt di động lên bàn trà: “Chú để quên di động, cháu đưa tới cho chú.”
“Ừm, chờ tôi vài phút.” Lý Diệc Sính nằm trên sô pha một lúc lâu, cuối cùng cũng có tinh thần đi rửa mặt.
Kỷ Thụy một mình ở phòng khách chờ phát chán, bèn đi dạo quanh một vòng. Mỗi lần nhìn thấy mấy món đồ trang trí theo phong cách hiện đại mà lại treo thêm đồng tiền cổ và chu sa, cô không nhịn được nhíu mày.
Lý Diệc Sính rửa mặt xong đi ra tinh thần đã tốt hơn, thấy Kỷ Thụy đang quan sát bùa bình an mà anh ta bỏ ra giá cao mua được, hào hứng giới thiệu cho cô. Kỷ Thụy nghe đến mức nhức cả đầu, canh lúc anh ta nghỉ lấy hơi lập tức chen vào: “Hôm qua chú uống rượu thua nha.”
Lý Diệc Sính đang uống nước suýt chút nữa bị sặc, lúc này ai oán nhìn về phía cô: “Tôi biết ngay sáng sớm cô tới đây không có chuyện tốt, không ngờ là tới khoe khoang thay Tạ Uyên.”
“Làm sao có thể, cháu chỉ tới đưa di động mà.” Kỷ Thụy cười lấy lòng, lề mề di chuyển đến kế bên anh ta: “Đương nhiên, cũng là tới nhận lỗi thay chú nhỏ. Hi vọng chú rộng lượng bỏ qua, sau này tiếp tục làm bạn với chú nhỏ.”
“Đợi đã, tại sao nhất định phải làm bạn với anh ta chứ?” Lý Diệc Sính cạn lời: “Tôi có nhiều bạn rồi, sao phải làm bạn với loại người vừa khó tính vừa cay nghiệt như vậy?”
Kỷ Thụy: “Bởi vì anh ấy vừa khó chơi vừa cay nghiệt, nên chỉ có chú Lý rộng lượng mới bằng lòng chấp nhận chơi với anh ấy.”
Lý Diệc Sính nghẹn họng.
“Chú Lý, chú cũng đừng chấp nhặt với anh ấy mà.” Kỷ Thụy nắm tay áo anh ta lắc lắc.
Lý Diệc Sính nhìn cô chằm chằm hồi lâu, lông mày dần nhíu lại: “Kỷ Thụy, cô rất khác thường, có phải cô có chuyện gì giấu tôi không?”
Dứt lời, đột nhiên anh ta nghĩ tới gì đó: “Có phải gần đây lá số tử vi của tôi có vấn đề gì hay không, phải đến gần Tạ Uyên thì lá số tử vi của tôi mới được ổn định, hay là Tạ Uyên có chuyện gì…”
“Cháu sắp phải đi.” Kỷ Thụy đột nhiên mở miệng.
Lý Diệc Sính dừng một chút: “Đi đâu?”
“Đi… đến một nơi rất xa.” Kỷ Thụy chớp mắt một cái: “Có thể sẽ mất rất nhiều năm, chúng ta mới có thể gặp lại nhau. Cháu sợ sau khi cháu đi chú nhỏ sẽ cô đơn, cho nên muốn xin chú Lý tiếp tục làm bạn với anh ấy, có thể… lúc không có việc gì kéo anh ấy đi giết thời gian.”
Trên thế giới này có rất nhiều người muốn hại Tạ Uyên, Lý Diệc Sính tuyệt đối không phải là một trong số đó, nhưng Kỷ Thụy vẫn xếp anh ta vào danh sách xin lỗi đầu tiên, chỉ hy vọng sau khi mình đi rồi, có thể có một người vui vẻ như vậy, có thể lấp đầy cuộc sống cô đơn nhàm chán của Tạ Uyên.
Lý Diệc Sính kinh ngạc nhìn cô, hồi lâu sau mới khàn giọng hỏi: “Cô bị bệnh nan y sao? Sắp chết rồi hả?”
“Xùy xùy xùy! Đều không phải!” Kỷ Thụy lộ vẻ mặt buồn rầu: “Chỉ là cháu phải rời đi mà thôi.”
“Cho nên cô muốn đi đâu? Nơi nào mà xa như vậy?” Lý Diệc Sính cười không nổi.
Kỷ Thụy im lặng.
Không biết qua bao lâu, cô mới bất đắc dĩ mở miệng: “Hãy coi như là cháu đi đến một không gian và thời gian hoàn toàn khác với nơi này, giống như một người du hành thời gian đến từ tương lai, quay trở lại thời đại này để làm một vài chuyện quá khứ với mọi người, rồi sau đó lại quay trở lại thời gian và không gian của chính cháu.”
“Cô nói linh tinh cái gì vậy.” Lý Diệc Sính nhíu mày.
Kỷ Thụy vỗ vỗ cánh tay anh ta: “Chú Lý, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.”
Lý Diệc Sính trầm mặc một lát, nói: “Tôi hiểu rồi.”
Kỷ Thụy: “?” Chú hiểu cái gì?
“Bí mật không thể tiết lộ đúng không.” Lý Diệc Sính nhìn vào mắt cô: “Cô chỉ cần nói cho tôi biết, cô có sống không?”
“Đương nhiên, sống lâu trăm tuổi.” Kỷ Thụy gật đầu.
Lý Diệc Sính thở phào nhẹ nhõm: “Sống là tốt rồi, cô đừng làm như trên phim truyền hình “vì muốn tốt cho anh mà không nói gì cả”, quê mùa chết đi được.”
Kỷ Thụy bị anh ta chọc cười, một giây sau nhìn thấy anh ta từ trên bàn ở cửa phòng khách đối diện lấy một chuỗi chu sa cho cô: “Cô đeo cái này đi, sau này không bệnh tật, không lo chuyện gì.”
“Chú, chú mua tốn bao nhiêu tiền?” Kỷ Thụy bất đắc dĩ.
Lý Diệc Sính: “Xùy xùy xùy, cái này không phải mua, cái này gọi là thỉnh, tôi thỉnh được từ trong tay vị đại sư vừa mới quen kia. Thụy Thụy, tôi nói cho cô nghe, gần đây tôi có quen biết với một đại sư rất giỏi, thật sự là ngũ hành bát quái không có gì không biết, nếu không phải cô ấy không thích giao tiếp với người khác, tôi nhất định phải giới thiệu hai người làm quen một chút.”
Kỷ Thụy vừa nghe anh ta nói những lời này lập tức đau đầu, vừa đi về phía cửa vừa tự hỏi nên khuyên anh ta như thế nào để không nên đưa tiền cho những kẻ lừa đảo kia nữa. Cô đang suy nghĩ nghiêm túc thì đã đi tới cửa, vô thức mở cửa ra.
Ngoài cửa, một cô gái đeo kính mới vừa giơ tay lên, còn chưa kịp gõ cửa đã đối diện với Kỷ Thụy.
Bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Thụy đầu tiên là sửng sốt, lập tức kinh ngạc mở to hai mắt: “Thím nhỏ…”
Xưng hô còn chưa nói ra khỏi miệng, cô đã kìm lại, trong lòng còn đang khiếp sợ vì thím nhỏ lại đột nhiên xuất hiện… Cho nên chú Lý bây giờ đã yêu đương với thím ấy? Nhưng lúc trước sao không nghe chú Lý nhắc tới?!
Kỷ Thụy đang muốn hỏi, Lý Diệc Sính đột nhiên nhiệt tình tiến tới: “Đại sư sao lại tới đây, mau vào đi.”
Kỷ Thụy: “?”
Kỷ Thụy: “…”
“Chú chờ một chút.” Kỷ Thụy nhìn dáng vẻ nịnh nọt của Lý Diệc Sính, đột nhiên cảm giác đầu óc không đủ để dùng: “Chú gọi cô ấy là gì?:
“Đại sư á, vị này chính là đại sư mà tôi vừa nói với cô.” Lý Diệc Sính làm vẻ mặt kiêu ngạo.
Trên mặt cô gái đeo kính kia hiện lên một tia chột dạ, rồi lại nhanh chóng ra vẻ cao thâm gật đầu.
Kỷ Thụy: “…” Được rồi.
Nếu như người ba nho nhã và đúng mực của cô là một lãng tử phóng đãng trong tình yêu, còn người mẹ nữ thần quốc dân của cô lúc còn trẻ lại là một cô gái ngầu với khói thuốc. Vậy thì thím nhỏ hiền lành dịu dàng của cô là một tên lừa đảo… chắc cũng không có gì kỳ lạ đâu nhỉ?!