Khi Tô Tử Ly tỉnh giấc thì trời đã sáng choang. Theo một khía cạnh nào đó, học tập theo câu “Gió chiều nào nương theo chiều đó”, Tử Ly đấu tranh tư tưởng ba ngày liền, cuối cùng đành buông xuôi mà chấp nhận “bản thân” ở thế giới này. Mà ngẫm lại, kỳ thật cậu hiện tại cũng hết sức an nhiên nhàn rỗi, mỗi ngày đều cơm no áo ấm. Không chỉ thế, lần dùng cơm nào cũng được một đám thị nữ xinh đẹp hầu hạ tận miệng – việc này ngay cả “những kẻ đại gia” ở hiện đại cũng không có điều kiện hưởng thụ. Tuy nhiên, thoải mái chỉ ở khía cạnh vật chất chứ tinh thần thì hiện trạng đang hết sức thiếu thốn. Vì phải dưỡng thương, cậu không được phép bước xuống giường, điều duy nhất có thể chính là bị đám hầu dịch chuyển ra ngoài cửa phòng cho phơi nắng.
Tử ly buồn bực vô cùng, nhiều lần la hét ỏm tỏi đòi bước xuống giường đi ra ngoài một chút nhưng nhìn thấy nước mắt Minh Nguyệt giọt ngắn giọt dài nhỏ xuống thì cậu lại không đành lòng, vậy là đành phải ngoan ngoãn mà nằm ở trên giường hoặc trường kỉ cứ như là người thực vật vậy.
Tĩnh dưỡng hơn một tháng, vết thương trên ngực đã lành bảy tám phần. Lúc trước thoạt nhìn cứ nghĩ cung tiễn trúng vào nơi hiểm yếu nhưng may mắn là mũi tên lại đâm chệch khỏi lục phủ ngũ tạng.
Hiện tại vết thương cũng đã lên da non, thế nên Tử Ly rốt cuộc được phép xuống giường, tay chân có thể tự do vận động. Cái này thì chỉ có thể định nghĩa bằng một chữ – THÍCH!!
Tử Ly mở cửa phòng, đứng ở hành lang ngoài mặt hướng thẳng về ánh mặt trời chói chang mà vươn vai ưỡn ngực, rồi hít một hơi thật sâu mùi vị tươi mát của hoa cỏ trong vườn.
“Trái ba vòng phải ba vòng, cổ xoay xoay mông xoay xoay, ngủ sớm dậy sớm chúng ta cùng vận động! Duỗi duỗi tay rồi duỗi duỗi chân này, hít thật sâu này ! Học gia gia ca ca múa múa, vĩnh viễn trẻ mãi không già a !”
Tử ly vừa lẩm bẩm lầm bầm hát hò vừa vặn lưng xoay cổ hoạt động chân tay. Lúc sau khi tinh thần hồi phục lại mới phát hiện cả đám thị nữ đều đần mặt ra mà nhìn cậu trân trối.
“Ách, aha ha ha ha. Chào! Mọi người sớm quá ha! Tất cả đều đông đủ ha!! Hôm này trời đẹp ghê ha!!” Tử Ly gượng cười đến méo mó mà “ha ha” từ đầu đến cuối.
“Điện hạ đói bụng chưa? Minh Nguyệt lập tức chuẩn bị cho ngài, điện hạ đi tắm trước đi!” Minh Nguyệt là người hồi phục lại tinh thần đầu tiên, vội vàng chỉnh chu lại thái độ mà dò hỏi.
“Tốt, nhanh đi, nhanh đi, tôi.. e hèm… bản điện hạ rất là đói, đói đến mức bụng kêu cồn cào. Minh Nguyệt, ta muốn ăn bánh hạt sen ngày hôm qua ngươi làm.” Tử Ly miệng suýt nhỏ dài nước dãi, hướng bóng dáng Minh Nguyệt mà đặt tên.
Nhắc đến bánh mới nhớ tới chính mình trước kia dễ ăn vô cùng, phàm chỉ cần là cái gì bỏ vào mồm được thì không cần biết nó mặn ngọt thế nào, nhét đầy bụng là xong. Chứ còn bây giờ thì ngọt quá cũng không ổn mà mặn quá cũng không xong. Xem ra cái miệng này đã bị Minh Nguyệt khiến cho kén canh chọn cá mất rồi. !
Sau khi ăn uống no nê, Tử Ly cảm thấy giờ đây đúng là thời điểm nên đi làm chính sự. Cái gọi là chính sự … đương nhiên là việc đi ra ngoài tản bộ rồi; phải dựa vào đó mà thăm dò thiên thời địa lợi để hiểu rõ hơn về cuộc sống lẫn vị trí của bản thân ở thế giới này chứ.
Đừng xem thường hành động này, nói đúng hơn là rất cần thiết, thậm chí là tối quan trọng đấy. Khi một người nước ngoài vào khách sạn nào đó thì việc trước tiên chính là xem xét lối thoát hiểm của nơi đấy, điều này cốt là nhằm phòng ngừa trường hợp nguy hiểm. Chẳng bù với người Trung Quốc, họ lại xem việc này là dư thừa, bởi thế mới dẫn đến tai hại là khi có việc thì bù lu bù loa cả lên, nhốn nháo như rắn mất đầu. Mà điển hình… hình như là chính cậu thì phải… E hèm .. nhưng nói đi cũng phải nói lại, tùy rằng ‘ai kia’ bị tụt lại phía sau trong hỏa hoạn nhưng là.. nhưng là việc này cũng không thể toàn bộ trách cậu được. Nếu lối thoát hiểm bị tạp vật phá hỏng thì có muốn chạy đằng trời. Cậu nói không đúng sao? Cho nên, không được trách cậu à !… Oách, xùy xùy, đi xa quá,trở về trở về nào.
Tử Ly băng qua tiểu viện đi đến cổng lớn, vừa mới thò đầu ra ngoài lập tức nghe một tiếng “Keng” – thanh đao quan công chỉa thẳng vào mũi cậu cách có ba milimet.
Thật, nếu giả như chỉ cần sơ xuất một tí, cái đao trên tay thị vệ này không biết làm cái mũi cậu ra cái gì… Tử Ly cảm thấy lạnh cả sống lưng, liền vội vội vàng vàng thối lui vài bước.
“Ngươi, các ngươi vì cái gì không cho ta ra ngoài?” Tử Ly giận dữ hỏi.
“Bên ngoài không an toàn, tốt nhất điện hạ không nên manh động. Nếu chẳng may có gì sơ xuất, chúng tôi không đảm đương nổi” Hai tên lính canh cổng nói một cách bài bản.
Tử Ly nhịn đã lâu như vậy mới được đi lại , hiện tại lại nói cho cậu biết “Không cho phép” ? Việc này còn tệ hơn là chuyện bị người khác dội một chậu nước lạnh vào người trong cái rét của tiết đông nữa.
Tử ly hiện tại vừa tức vừa ấm ức, hơn nữa càng thấm thía được sự thê lương khi phải xa xứ.
Cậu mặt ủ mày chau hậm hực trở về, cái lưng khòm xuống trông phía sau cứ y như cái lồng tích điện từ mây đen vậy .
“Điện hạ làm sao vậy?” Mới vừa sắp xếp ngăn nắp lại giường, Minh Nguyệt quay người lại liền thấy bộ dạng đáng thương của Tử Ly – vừa khi nãy còn rất cao hứng phấn chấn mà đi ra, giờ thì cúi gầm mặt, ỉu xìu lê từng bước đi tới.
Tử ly lắc đầu, ngồi ở ghế trên, thở dài: “Minh Nguyệt, ta thật là hoàng tử sao? Vì cái gì ta hoàn toàn không cảm giác bản thân có chút địa vị gọi là hoàng tử cả?”
Minh nguyệt nghe vậy ngẩn ra, nhanh chóng miễn cưỡng cười nói: “Điện hạ đương nhiên là hoàng tử, chỉ là… chỉ là hoàn cảnh có chút bất đồng thôi!”
“Bất đồng? Như thế nào? Ta hiện tại có cái gì bất đồng sao?”
Minh Nguyệt lại ngẩn ra, nàng hoài nghi mà nhìn nhìn Tử Ly. Vì sao nàng cảm thấy từ lúc điện hạ bị thương tới nay liền trở nên khác lạ ? Chẳng những hỏi vài vấn đề kì quái mà thậm chí dường như là không nhớ rõ sự tình trước kia.
Lời vừa tuông khỏi miệng, Tử Ly cũng tự biết mình bị ‘hớ’ . Ngay lập tức cậu muốn đổi đề tài nhưng Minh Nguyệt lại mở miệng nói: “Bởi vì điện hạ đang là con tin! Ngài đang đứng ở vị trí một hoàng tử bị chính quốc gia của mình đưa đến địch quốc làm con tin.”
Con tin? Phải rồi, trong thời đại tranh giành quyền lực này, các quốc gia luôn nghi kị, lợi dụng lẫn nhau. Quốc gia nào yếu thế hơn muốn đối quốc tính nhiệm liền phái con cháu vương tộc sang nước đó làm con tin. Nguyên lai thì ra cậu lại chọn đúng ngay cái thân thể được xem như vật hi sinh cho quốc gia một khi chiến tranh diễn ra mà nhập vào!! Bây giờ nghĩ lại mới hiểu được vì cái gì mà mọi người xung quanh đều nhìn cậu với vẻ mặt khinh bỉ như thế! Nguyên nhân do bởi cậu chỉ là con tin á! Aiss, vậy thì chẳng hay ho chút nào cả a !!!
Trong khi Tử Ly vẫn đang cố gắng tiêu hóa hết mọi chuyện thì Minh Nguyệt lại nói thêm: “Điện hạ, Minh Nguyệt mạo muội… Minh Nguyệt vẫn muốn nói cho điện hạ biết. Minh Nguyệt mặc dù là người của Sở Kinh nhưng đã theo hầu hạ, chăm sóc ngài từ lúc còn nhỏ. Minh Nguyệt xem ngài như là đệ đệ của mình. Từ khi điện hạ bị thương tới nay, Minh Nguyệt cảm thấy ngài thay đổi rất nhiều giống như là biến thành người khác vậy. Tuy rằng điện hạ bây giờ so với trước kia trở nên hiền lành hơn nhưng Minh Nguyệt vẫn thực lo lắng, không biết điện hạ vì sao đột nhiên lại có sự chuyển biến như thế. Minh Nguyệt khẩn cầu điện hạ nói cho Minh Nguyệt, có hay không lần bị thương này làm cho điện hạ phát sinh thêm bệnh tình nào nữa? Nếu đúng là thế Minh Nguyệt sẽ thỉnh thái y đến khám và chữa bệnh.”
Tử Ly trong lòng lạnh run, nàng ta nói nhiều như vậy nguyên lai là sợ đầu cậu có vấn đề à! Chẳng lẽ cậu phải nói rõ cho nàng biết “Điện hạ của cô đã sớm ‘đứt bóng’, hiện tại thân thể này là một linh hồn khác nhập vào mà cũng chẳng rõ lí do sao?” Cậu dám cam đoan nếu nói như vậy liền nhất định sẽ bị tống cổ tới nhà thương điên mặc dù ở đây cũng chẳng tồn tại cái nơi quái quỉ đó!
“Minh nguyệt, được rồi! Liền thành thật nói cho ngươi biết, kỳ thật lần này sau khi bị thương, bản điện hạ liền không thể nhớ nổi chuyện trước kia. Vì sợ ngươi lo lắng cho nên không có nói cho ngươi biết, không ngờ ngược lại càng khiến ngươi đứng ngồi không yên, sớm biết như vậy, bản điện hạ đã thành thật nói ra !”
Minh nguyệt nghe xong sợ hãi vô cùng, chăm chú nhìn tử ly, thái độ đó làm cho Tử Ly trong lòng cảm thấy ấm áp. Cậu vội vàng an ủi: “Không có gì trở ngại cả, chỉ là mất trí nhớ thôi, mà chẳng phải ngươi nói mất trí nhớ rồi tốt hơn là chưa mất trí nhớ sao?”
Minh nguyệt ngẫm lại cũng đồng ý mà gật gật đầu, nét u sầu trên khuông mặt khi nãy mới dần mất đi “Thôi cũng tốt, đem những việc không vui trước đó mà quên hết đi!”