Tiệc mừng công ở phủ Đại soái kéo dài đến tận khuya, người kính rượu tới hết đợt này đến đợt khác. Lâu Đại soái tựa hồ có hơi quá chén, màu đỏ đã lan từ mặt xuống ngực, cười lớn nói: “Đám bê héo chúng bây! Chuốc con trai ta quá chén, làm sao nó về ôm vợ đây!”
Lời này vừa nói ra, cả phòng liền cười vang.
Nhóm lão binh lưu manh lớn tiếng khen ngợi, đại bộ phận nhóm quan văn trong quân chính phủ cũng uống rất nhiều, lại bị đám binh lính kích động cũng bắt đầu ồn ào quậy lên, có điều so với đám binh già đời thô lỗ thì bọn họ còn nhã nhặn chán.
Cái gì mà bàn tay trắng hồng nõn nà, cái gì mà một khắc đêm xuân đáng nghìn vàng, ngay cả áo gấm Xuân Thu cũng lôi ra được, thật chẳng biết những lời này là xuất phát từ điển cố nào mà ra, tám phần mười là bốc phét.
Lý Cẩn Ngôn đỏ ửng cả mặt. Cho dù da mặt có dày hơn nữa mà bị người khác trêu ghẹo như thế thì cũng phải đỏ mặt thôi.
Ngược lại, Lâu Thiếu soái mặt không đổi sắc, vẫn cứ dốc hết ly này lại đến ly khác, đến khi mọi người đùa đến kỳ cục, ngay cả Lâu phu nhân và nhóm phu nhân của các quan đang ở trong nhà cũng nghe được, lúc đó mới phái nha đầu đi ra truyền lời cho Đại soái: “Đùa có chừng mực thôi, đừng có thái quá, kỳ cục lắm.”
Lâu Đại soái sờ sờ cái đầu trọc, biết rõ Lâu phu nhân đây là có chút bực mình rồi, tỉ mỉ ngẫm lại thì thấy thói quen của bọn họ trong quân đội có hơi tuỳ ý thật, mở miệng thì nói lời tục tĩu ngậm miệng thì lại chửi má nó, hôm nay cao hứng quá nên vứt hết cái thứ gọi là cố kỵ ra sau đầu. Quả thật là cũng có chút kỳ cục.
Có điều, cũng chỉ khi ở cạnh những người thân cận đám huynh đệ già dưới tay ông này mới có thể làm càn như vậy, xem ra, việc ở Mãn Châu Lý lần này của thằng ranh hỗn láo kia rốt cuộc cũng lọt được vào mắt bọn họ. Về phần tin tưởng hoàn toàn… Dù sao thời gian vẫn còn dài lắm!
Lệnh bề trên không thể không nghe, Lâu Đại soái vỗ bàn: “Gần tới giờ rồi! Coi chừng con ta nổi nóng, mang lính tới dỡ hết nhà của chúng bay đấy!”
Mọi người nghẹn họng, có cần không nói lý như vậy không hả? Chẳng phải là tại Đại soái mở lời trước, bọn họ mới hùa theo hay sao?
Lúc này, Lâu Thiếu soái đứng dậy, đưa tay nắm chặt cổ tay Lý Cẩn Ngôn, xoay người bước đi.
Cả đại sảnh lập tức im lặng, Lâu Đại soái cũng thoáng sửng sốt.
“Thiếu soái?” Lý Cẩn Ngôn cũng hơi giật mình. Mọi người cũng không có ý xấu, chỉ là nói vài câu đùa giỡn thôi, cậu bị đùa đến đỏ mặt còn không tính toán, theo lý thuyết thì Lâu Thiếu soái sẽ không tức giận vì chuyện này chứ?
Lâu thiếu soái dừng bước, dứt khoát khom lưng trực tiếp nhấc bổng Lý Cẩn Ngôn vác trên vai, nhanh chóng rời khỏi.
Người trong đại sảnh im lặng vài giây, sau đó lập tức phá lên cười ầm ĩ, mọi người vừa đập bàn vừa dậm chân, suýt nữa banh cả nóc nhà. Lâu Đại soái vừa cười vừa mắng: “Thằng nhóc láo toét này, thật sự là gấp không chịu nổi rồi!”
Tiền Bá Hỉ hứng thú sáp lại một bên: “Đại soái, nhớ năm đó chúng ta còn trẻ, mỗi lần từ chiến trường trở về chẳng phải cũng chỉ một lòng một dạ nghĩ tới việc chui vào chăn với vợ sao?”
“Thằng già ông chẳng nói nổi một câu đứng đắn!”
Lâu Đại soái trừng mắt, Tiền Bá Hỉ lại như lưu manh chẳng chút sợ sệt, bộ dáng cười hì hì: “Đại soái, lần này Thiếu soái quả thực đã đoạt được không ít thứ tốt từ lũ giặc Tây, ví dụ như không dưới khẩu súng trường Mosin này, còn có không ít sơn pháo và dã pháo. Ông xem, sư đoàn lần này tổn thất không nhỏ, có phải nên…”
Tiền Bá Hỉ còn chưa dứt câu thì đã bị Đỗ Dự Chương bên cạnh ngắt lời: “Lão Tiền, lời này của ông thật không phúc hậu chút nào! Chả lẽ chỉ mỗi mình sư đoàn của ông bị tổn thất? Lúc đánh lũ giặc Tây kia, sư đoàn của chúng tôi cũng đâu có núp ở phía sau ngáy o o! Đại soái, ngài cũng không thể chỉ nghe một mình lão tiểu tử Tiền Bá Hỉ kia!”
Hai vị sư trưởng vừa lên tiếng, lực chú ý của mọi người ngay lập tức dời lên chiến lợi phẩm thu được trên chiến trường. Các sĩ quan đều nói, bọn họ quả thực đã nhìn thấy đống súng đạn kia trước khi chúng được vận chuyển đến Mãn Châu Lý, toàn là hàng tốt, chỉ riêng đại bác hạng nặng mm đã có cỗ! Còn đại bác hạng nặng mm thì có đến tám cỗ! Càng miễn bàn đến sơn pháo Krupp đường kính mm, ngay cả đạn súng trường cũng đều là hàng Đức chính tông!
“Nhiều thứ tốt như vậy không đủ để cho các ông phân sao? Vẫn còn nhớ nhung đến đống đồ thu được về tay ấy, đúng là giống Tỳ Hưu ăn sạch húp trọn!”
Tiền Bá Hỉ và Đỗ Dự Chương đều có nỗi khổ khó nói, đúng, mấy thứ này đúng là phân cho bọn họ không ít, thế nhưng cũng không phải là cho không. Trước khi giao đồ, Thiếu soái đã nói rõ ràng: “Muốn đồ thì đem người tới đổi.”
Vì mấy cỗ pháo, bọn họ ngay cả tiểu đoàn trường của sư đoàn thuộc đội đặc nhiệm cũng đem đi đổi, kết quả là đám tiểu tử khốn kiếp kia nghe thấy sắp được đến binh đoàn Độc Lập của Thiếu soái thì mừng đến nhảy cẫng lên, ngay cả bản mặt đen sì của lão quan trên cũng không thèm để vào mắt.
Tiền Bá Hỉ tức giận đến mức trực tiếp đá bay tiểu đoàn trưởng của đội đặc nhiệm, tên vô lại kia còn mặt dày nói: “Sư toạ, mấy huynh đệ có thể đổi cho ngài mấy cỗ đại bác hạng nặng, coi như vi sư đã cúc cung tận tụy, tiền trao cháo múc!”
Tiền Bá Hỉ đúng là tức không được mừng cũng không xong, chỉ có thể mắng một câu: “Mẹ nó, khó trách người khác đều nói là mấy người trong sư đoàn chúng ta không khác nhau lắm, đều cùng một phường lưu manh!”
Sau đó, Tiền Bá Hỉ cùng Đỗ Dự Chương hợp kế, Thiếu soái đoạt người như vậy, tám phần mười là đoàn Độc Lập muốn thăng cấp chế độ tổ chức rồi, không nói đến quá trình, trực tiếp mở rộng thành một sư đoàn cũng có khả năng.
Năng lực của Lâu Thiếu soái, trong trận đánh ở Mãn Châu Lý bọn họ đã được chứng kiến, có người thừa kế như vậy, quả nhiên là may mắn của Đại soái, mà đám người bọn họ đây đi theo giúp đỡ người nhà Lâu gia thì lại càng thấy may mắn.
Ngẫm lại thì Viên Bảo San của Hà Nam có sáu người con trai, Diêm Hoài Ngọc của Sơn Tây có ba con trai, Mã Khánh Thuỵ của Thanh Hải lại càng khủng hơn, đến tận mười một người, cũng đủ để lập thành một ban bộ binh rồi!
Cả đám bọn họ đứng chung một chỗ chưa chắc đã so được với một mình Thiếu soái!
Huống hồ, qua trận chiến ở Mãn Châu Lý, uy vọng của Đại soái như mặt trời giữa ban trưa, sang năm sẽ có tuyển cử tổng thống nhiệm kỳ mới, Tư Mã Quân còn có thể đặt vững cái mông của ông ta trên vị trí đó hay không lại là chuyện rất khó nói…
Nhóm võ quan tôi một lời ông một câu tranh nhau chiến lợi phẩm cướp được từ lũ giặc Tây, cho dù không thực sự muốn cũng phải vào góp vui. Các quan văn, nhất là quan viên của cục Giáo dục và cục Giao liên thì lại dán mắt vào đống tiền bồi thường của Nga được Lâu Đại soái phân ra kia. Những một ngàn năm trăm vạn, trưởng cục Tài chính Triển Trường Thanh cũng bị bao vây xung quanh.
Triển Trường Thanh cười khổ, một ngàn năm trăm vạn đúng là không ít, nhưng nếu để chi trả cho quân phí bị lỗ lúc trước thì còn chưa đủ! Những người này dù có dùng ánh mắt tha thiết nói chuyện với hắn cũng chẳng có ích lợi gì đâu!
Bên trong đại sảnh thì náo nhiệt tưng bừng, còn Lý Cẩn Ngôn lại bị Lâu Thiếu soái khiêng một mạch về tới phòng, dạ dày bị ép có chút khó chịu. Ngay sau đó, cậu liền bị Lâu Tiêu ném lên giường, trời đất quay cuồng trước mắt khiến tính tình Lý tam thiếu dù tốt cũng không nhịn được mà muốn chửi người.
“Thiếu soái!” Lý Cẩn Ngôn dùng khuỷu tay chống đỡ cơ thể, biểu tình không tốt lắm, lại không ngờ đối phương đang cởi vũ khí trên người ném xuống đất, sau đó cởi từng cúc áo quân phục, hai mắt đen như mực chăm chú nhìn cậu không chớp mắt, sâu trong đôi mắt tựa hồ có một ngọn lửa đang bừng cháy như muốn cắn nuốt người ta.
Lý Cẩn Ngôn bắt đầu thấy khẩn trương, dù kế tiếp là cái chuyện mà cậu đã từng trải qua, thế nhưng cậu vẫn hồi hộp muốn chết!
Hai tay nắm thành đấm, dùng sức đến mức các đầu ngón tay đều trắng bệch cả, song vẫn không ngăn nổi nỗi khiếp đảm khó hiểu trong lòng, tim đập thình thịch như đánh trống, dường như muốn nhảy từ trong lồng ngực ra ngoài.
Phần thân trên hoàn mỹ của Lâu Tiêu đã cởi sạch, hắn quỳ một gối xuống bên giường, theo động tác cúi xuống, đường cong sống lưng hoàn mỹ mạnh mẽ lộ ra, so với cơ thể vẫn còn mang hương vị thiếu niên của Lý Cẩn Ngôn thì Lâu Tiêu chính là một người đàn ông chân chính.
Lý Cẩn Ngôn nuốt nước miếng, chống lại ánh mắt Lâu Tiêu, thân thể không kiềm chế được mà run rẩy, tuy khẩn trương nhưng xen lẫn trong đó là càng nhiều sự hưng phấn, hô hấp của cậu bắt đầu dồn dập hơn.
Tay Lâu Tiêu vuốt dọc từ mắt cá chân dần lên trên, lướt qua đầu gối cong cong, vuốt nhẹ vài cái lên eo, sau đó xé rách trường sam. Tiếng vải rách vang lên cùng độ ấm lòng bàn tay kích thích thần kinh Lý Cẩn Ngôn, đại não trống rỗng, cậu bị đè ngã xuống trên chăn gấm.
Chiếc trường sam bị xé thành từng mảnh, áo lót cũng không thể may mắn thoát khỏi chung số phận. Những nụ hôn nóng bỏng hạ xuống ngăn chặn hết thảy mọi âm thanh.
Lý Cẩn Ngôn cảm thấy mình cứ như cá rời khỏi nước rồi bị nướng trên bờ cát.
Cậu muốn xoay người thì lại bị sức mạnh hung hãn kia đè vai xuống, sự đau đớn khôn tả lại kèm theo sự hưng phấn không thể nói rõ đánh sâu vào thân thể cậu khiến tầm mắt trở nên mơ hồ. Cậu nằm sấp trên giường, những nụ hôn vẫn rải đều trên lưng bỗng chốc biến thành gặm cắn, thân thể bị hun đến nóng rực lên.
Yết hầu trở nên khô nóng, thanh âm đã dần biến thành khản đặc, cậu hơi mấp máy môi, ngón tay trên chăn gấm bỗng siết chặt lại: “Thiếu soái…”
Thân thể hừng hực kia cúi xuống, da thịt ẩm ướt mồ hôi gắt gao dán vào nhau: “Trường Phong.”
Lý Cẩn Ngôn vô thức thì thầm: “Trường Phong?”
“Tên tự của tôi.” Thanh âm Lâu Tiêu trở nên khàn khàn, giống như đang kiềm chế thứ gì đó, hắn hơi lui người, một tay lật cơ thể Lý Cẩn Ngôn lại, trán cụng trán, tay đan tay: “Cẩn Ngôn…”
Ý thức Lý Cẩn Ngôn càng thêm mơ hồ, rượu lúc nãy uống xuống hình như cuối cùng cũng bắt đầu phát huy tác dụng.
Men rượu xộc lên khiến cậu không thể suy nghĩ gì nữa, chỉ biết làm theo bản năng mà dùng sức ôm vai người đàn ông nằm trên mình. Hai người đổi vị trí cho nhau, đôi tay Lý Cẩn Ngôn chống lên ngực người đàn ông của mình, cười đến tuỳ ý. Có lẽ cậu thực sự say rồi: “Trường Phong, Trường Phong…”
Cậu cúi đầu, hôn lên môi người đàn ông ấy…
Cá nước thân mật, đêm xuân màn ấm.
[An An: Thảo nê mã, đọc VP nó dịch “Trường Phong” là “gió mạnh”, tụt cảm xúc dễ sợ =]] ]
Kết quả của việc không biết tiết chế chính là ngày hôm sau Lý Cẩn Ngôn ngủ một giấc thẳng đến buổi chiều, mãi cho đến khi sắp ăn tối mới tỉnh lại. Lâu Thiếu soái ngồi bên giường, hiếm khi thấy hắn không mặc quân phục, thay vào đó là quần dài đen và áo len trùm đầu, trong tay cầm một quyển sách nước ngoài. Lý Cẩn Ngôn không nhận ra chữ ở trên bìa, cậu chỉ có thể xác định đó không phải là tiếng Anh.
“Tỉnh?”
Ánh mắt Lâu Thiếu soái dời khỏi quyển sách, ngón tay cong lên, xoa xoa khoé môi Lý Cẩn Ngôn, “Uống nước? Hay là ăn một chút?”
Lý Cẩn Ngôn lắc đầu, thân thể mệt mỏi làm cậu không chú ý đến sự dịu dàng không giống ngày thường của Lâu Thiếu soái. Lâu Tiêu cũng không để ý, chỉ là lúc Lý Cẩn Ngôn suýt nữa ngã nhào xuống vì nhũn chân thì liền vươn tay đỡ lấy cậu.
Khép sách trên tay lại, Lâu Thiếu soái ấn Lý Cẩn Ngôn ngồi lại lên giường: “Đừng nhúc nhích.” Lâu Tiêu đi đến trước tủ quần áo, lấy ra một cái áo lót trắng như tuyết và một bộ trường sam, lúc hắn định tự mình ra tay giúp Lý Cẩn Ngôn mặc quần áo thì Lý Tam thiếu đã kinh hãi đến mức suýt nữa thì bay mất hồn.
Đây tuyệt đối không phải là nói quá đâu! Lý Cẩn Ngôn dám thề với trời!
Cậu rốt cuộc cũng phát hiện thái độ của Lâu Thiếu soái hơi bất thường, “Thiếu soái, anh làm sao thế?”
Lâu Tiêu nghi hoặc nhìn Lý Cẩn Ngôn, hắn không rõ tại sao Lý Cẩn Ngôn lại có biểu cảm nghi ngờ đến như vậy, chẳng lẽ hắn làm thế rất kỳ quái sao?
Môi Lý Cẩn Ngôn khẽ động, nếu cậu nói rằng người khác làm như thế là chuyện rất bình thường, nhưng Lâu Thiếu soái làm như vậy thì quả nhiên là rất kỳ quái, Thiếu soái có thể thẹn quá hóa giận mà rút súng xử đẹp cậu không?
Sau khi cân nhắc vài lần, Lý tam thiếu quyết định, nuốt “lời thành thực” không dễ nghe của mình trở vào bụng mới là thượng sách.
“Thiếu soái, để tôi tự làm.”
Lâu Tiêu cũng không khăng khăng theo ý mình, lui về sau một bước, nhìn Lý Cẩn Ngôn mặc vào từng kiện quần áo. Lý Cẩn Ngôn cũng không để ý, cái gì nên làm cũng đã làm không ít, chỉ là mặc quần áo thôi, có gì mà phải già mồm!
Lâu Tiêu nhìn Lý Cẩn Ngôn, lúc hắn suy nghĩ vấn đề quan trọng thì trên gương mặt luôn luôn không có bất cứ cảm xúc gì, thế nên lúc học ở trường quân đội Đức, sĩ quan huấn luyện lúc nào cũng cho rằng hắn hay ngẩn người trên lớp. Cho đến khi hắn có thể đưa ra câu trả lời chuẩn xác cho mỗi vấn đề, khảo hạch kỹ năng quân sự cũng đứng đầu, hiểu lầm của các sĩ quan mới bị xóa bỏ.
Hắn nhìn Lý Cẩn Ngôn, vô cùng chăm chú.
Lý Cẩn Ngôn cũng không biết Lâu Tiêu đang quan sát cậu, sau khi xấu hổ lúc ban đầu qua đi, cậu rất nhanh khôi phục lại vẻ thản nhiên. Cài xong khuy áo trường sam, vải dệt mềm mại dán lên người khiến cậu cảm thấy vừa ấm áp vừa thoải mái.
Động tĩnh trong phòng truyền ra bên ngoài, nha đầu đứng ở ngoài cửa bưng nước nóng và đồ dùng rửa mặt vào, hiện tại xà phòng thơm mà Lâu gia đang dùng đều là sản phẩm của nhà máy xà phòng. Suy nghĩ đến thân phận của của Lâu Đại soái, Lý Cẩn Ngôn để cho công nhân kỹ thuật trong nhà máy chế ra một loại xà phòng thủ công gần như không có mùi, không ngờ loại xà phòng này lại có số lượng tiêu thụ rất tốt. Khương Du Lâm còn đặc biệt tìm đến Lý Cẩn Ngôn với mong muốn có thể đưa loại xà phòng này vào danh sách báo cáo quân nhu, chuyên cung cấp cho quan quân sử dụng.
Lý Cẩn Ngôn có chút khó xử, chế tác thủ công không giống với máy móc chế tạo, hoàn toàn dựa vào sức người, phí tổn cũng không thấp. Trải qua chuyện lần trước, việc chiêu mộ người làm việc ở nhà máy được kiểm duyệt rất nghiêm ngặt, hiển nhiên là không có khả năng lập tức chế tạo ra được một số lượng lớn đồ thủ công. Nhưng nếu Khương Du Lâm đã mở miệng thì cậu cũng không tiện cự tuyệt. Lý Cẩn Ngôn dứt khoát nói ra điều khó xử của cậu, Khương Du Lâm cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Song, Lý Cẩn Ngôn cũng nói qua, chỉ cần có thể mở rộng quy mô xưởng xà phòng cộng với tuyển thêm nhiều công nhân cho đủ, thì cậu sẽ đưa loại xà phòng này vào danh sách quân nhu, chỉ tăng giá thành thêm năm ly.
Khương Du Lâm nghe xong liền mừng rỡ, hùng hồn nói: “Ngôn thiếu gia làm việc đúng là khiến người tâm phục khẩu phục.”
Chuyện này Lý Cẩn Ngôn vẫn luôn để ở trong lòng, đợi cho đến khi quân đội từ trận chiến ở Mãn Châu Lý trở về, cậu nhìn thương binh trong đội ngũ thì đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Nhưng mà nên mở miệng thế nào đây?
Sau khi Lý Cẩn Ngôn rửa mặt xong thì ngồi vào bên cạnh bàn, rót một ly nước, cầm lấy một khối điểm tâm, vừa ăn vừa ngẩng đầu nhìn Lâu Tiêu vài lần, Lâu Thiếu soái bắt gặp bộ dáng có chuyện muốn nói của Lý Cẩn Ngôn thì mở miệng hỏi: “Chuyện gì?”
Lý Cẩn Ngôn ăn xong hai ba khối điểm tâm lót dạ rồi lau miệng: “Thiếu soái, tôi muốn hỏi anh một chuyện.”
“Ừ.”
“Trong lần trở về sau trận chiến ở Mãn Châu Lý này, những thương binh không thể tiếp tục phục vụ trong quân đội thì sẽ được thu xếp như thế nào?”
Lâu Tiêu nhìn Lý Cẩn Ngôn: “Em có ý tưởng?”
“Ừ.” Lý Cẩn Ngôn gật gật đầu: “Tôi nghĩ, bọn họ không thể tham gia quân ngũ được nữa, cũng chỉ có thể cầm số tiền nghỉ việc về nhà là xong chuyện, cuộc sống mưu sinh sau này cũng không thu xếp được, không bằng để cho bọn họ đến làm việc trong nhà máy của chúng ta.”
“Nhà máy?”
“Đúng.” Lý Cẩn Ngôn kể qua loa vài câu về chuyện cậu em vợ của Phan Quảng Hưng để Lâu Thiếu soái biết. Cậu đề xuất chuyện này không phải là nảy ra ý tưởng trong chốc lát, cậu có lo nghĩ của riêng cậu.
“Thiếu soái, tôi nghĩ những binh lính mà anh mang theo nhất định là không tệ, đây là khẳng định.” Lý Cẩn Ngôn giơ ngón cái khen tặng hai câu, là người ai chẳng thích nghe lời tán dương, phỏng chừng Lâu Thiếu soái cũng không ngoại lệ, “Để tránh cho chuyện như vậy lại xảy ra, tôi nghĩ vẫn nên dùng người có thể tin tưởng được. Chuyện này của nhà máy xà phòng vẫn còn kịp cứu vãn, huống chi công thức điều chế xà phòng kia cũng không có gì quan trọng. Đợi đến khi nhà máy hóa chất khánh thành, nếu lại xảy ra chuyện như thế, tổn thất sẽ là rất lớn.”
Một lát sau, Lâu Thiếu soái rốt cuộc cũng gật đầu: “Tốt.”
Lý Cẩn Ngôn thở phào nhẹ nhõm. Một mặt là vì vấn đề bảo mật của nhà máy, những binh lính này đã từng chém giết trên chiến trường, chắn chắn sẽ không dễ dàng bị người khác mua chuộc. Mặt khác, cậu thực sự không muốn nhìn thấy những người lính đã từng đổ máu hi sinh vì quốc gia, liều mạng rồi mất hơn nửa cái mạng, cuối cùng lại phải chịu sự khốn khổ giày vò vì miếng cơm manh áo.
Nhớ tới những người lính già thời kỳ kháng chiến chống Nhật, một khi bị thương biến thành tàn tật và buộc phải rời khỏi quân đội, có rất nhiều người thậm chí lâm vào tình cảnh phải trở thành ăn mày, Lý Cẩn Ngôn liền cảm thấy sống mũi cay cay.
Chuyện như vậy không nên xảy ra!
Cậu muốn mở ra nhiều nhà máy hơn nữa, nếu nhà máy không đủ thì sang làm ở nông trường! Cậu làm vậy không phải bởi vì cậu cao thượng, mà đây chỉ là vì lương tâm của chính cậu.
Lý Cẩn Ngôn đang nghĩ ngợi thì lại bị Lâu Tiêu giữ lấy sau gáy, kéo vào lòng, môi dừng trên đỉnh đầu cậu: “Em, tốt lắm.”
Trong ngày hôm ấy, Lâu Tiêu thuật lại đề nghị của Lý Cẩn Ngôn cho Lâu Đại soái. Chuyện này cụ thể phải sắp xếp như thế nào còn cần Lâu Đại soái đồng ý. Dù sao thương binh được nhà máy thu nhận không thể chỉ đến từ quân đoàn Độc Lập của Lâu Thiếu soái.
“Vợ con nói vậy?”
“Vâng.”
“Được!” Lâu Đại soái trực tiếp gõ nhịp: “Cứ làm như thế đi! Con đi nói cho con dâu biết, nghĩ như thế nào thì làm như thế ấy, Lâu Thịnh Phong và huynh đệ thuộc hạ đều cảm kích nó!”
“Vâng!”
Đóng lại cánh cửa thư phòng, Lâu Đại soái đứng lên đi về phía cửa sổ, nhìn tuyết bay ngoài cửa, miệng suýt nữa thì ngoác đến mang tai.
Tư Mã Quân, Lâu gia ta có được đứa con dâu như vậy, nói không chừng, thật đúng là phải cảm tạ ông đó…