Vài giờ sau.
Mary đang đứng trước những món bảo vật Dạ Xoa đã biến dạng.
Và ngay bên cạnh, là Ann với một khuôn mặt vô hồn.
「Được rồi! Cuối cùng cũng được rồi! Cuối cùng mình cũng nhốt được tâm trí của ả! Bộ cô ta nghĩ là mình sẽ giúp đỡ thật sao? Tự cao quá rồi đấy.」
Đây mới là mục đích chính của Mary.
Cơ thể Ann, giờ đây đã không còn tâm trí, cứ như một con rối vậy.
Cô vẫn sẽ phản ứng khi được gọi, có thể tự mình sinh hoạt ở mức độ tối thiểu――thế nhưng chẳng rõ là có còn lý trí hay không.
Tất cả, chỉ dừng ở mức sinh tồn.
「――Ann, tôi sẽ gửi cơ thể chị ra biên giới vậy. Tâm trí chị đã ở bên trong bảo vật rồi, thế thì cần gì thân xác nữa nhỉ?」
Mary hỏi dù biết là sẽ chẳng có câu trả lời nào, và rồi bản thân cô cũng quyết định là sẽ truyền tâm trí vào bảo vật.
Thế nhưng, thứ được truyền đi――chỉ là những cảm xúc tiêu cực.
Đây là một nước đi nguy hiểm, thế nhưng Mary vẫn làm vì sự thù ghét với Ann.
「Tôi sẽ cướp lấy mọi thứ từ chị, ngay trước khi chị có thể trả thù. Cơ thể, tâm trí, tất cả mọi thứ, đồ ngu ngốc.」
Một vài ngày sau đó, Mary bí mật gửi Ann đến vùng biên ải――còn bao nhiêu thù ghét và ham muốn chiếm hữu thì được truyền vào trong những bảo vật Dạ Xoa.
Sau khi chuyển giao hết những cảm xúc tiêu cực kia, Mary thay thế vị trí của Ann và trở thành Thánh nữ.
Mỉa mai thay, chính vì làm vậy, Mary rốt cuộc lại được tất cả mọi người yêu quý như một vị thánh nhân từ và độ lượng.