Một vài năm sau.
Hohlfahrt giờ đã xưng vương và nhanh chóng bành trướng quyền lực của mình bằng cách sát nhập những ngôi làng lân cận.
Rừng rậm bị san bằng, những công trình mọc lên, và dân số cũng tăng theo.
Nơi đây đã bị các thế lực khác tấn công nhiều lần với mục tiêu chính là chiếm lấy dungeon.
Cứ mỗi lần như thế, Hohlfahrt và người của mình đều đứng ra để đẩy lui kẻ địch.
Một trong những thành viên tích cực tham gia nhất――là Mary.
Từ ngày đó――Mary vì lòng căm thù với Ann mà đã không còn đến nghiên cứu tại tàn tích nữa.
Ngày ngày mãi dũa ma pháp, và rồi cuối cùng cô cũng đã có thể trực tiếp chiến đấu trên chiến trường.
Mary dần dần được những người khác công nhận và trở nên có tiếng nói hơn.
Và rồi, ngày đó cuối cùng đã đến
Ann, đã trở nên thờ ơ với mọi thứ kể từ khi mất Liia, dùng ma pháp trị liệu của mình để chữa trị cho mọi người trong bệnh xá.
Ngày qua ngày chữa trị cho mọi người như một lẽ đương nhiên, thế nhưng rồi mọi người lại bắt đầu gọi cô là “Thánh nữ.”
Bệnh xá chẳng rõ vì sao lại được xem như nhà thờ và được thờ phụng bởi người dân.
Vậy nhưng, chỗ trống bên trong trái tim của Ann thì vẫn vậy.
Nghĩ rằng đã đến lúc, Mary tiếp cận Ann.
「Lâu rồi không gặp, Nee-san.」
「――giờ lại là gì đây? Muốn nghiên cứu bảo vật của Dạ Xoa nữa à? Trong kho ấy, thích làm gì thì làm.」
「Hôm nay em có chuyện khác muốn nói. Thật ra――là chuyện của Liia-san」
「Tìm được anh ấy rồi sao!」
Khi tên của Liia được nhắc đến, đôi mắt của Ann ngay lập tức đổi màu.
Mary lắc đầu, và Ann tỏ rõ vẻ thất vọng.
「Ra vậy. Về đi. Nhìn mặt mày chỉ tổ khiến chị phát cáu thêm.」
「Vẫn khó ưa như mọi khi nhỉ. Có mỗi một đứa em gái thì chị phải cư xử cho ra dáng đi chứ.」
Mary cười khúc khích, còn Ann thì nhíu mày khó chịu thấy rõ.
「Mày xấu tính hơn hẳn rồi nhỉ. Ngày xưa ít ra vẫn còn dễ thương hơn bây giờ.」
「――có khi là vậy thật. Nhưng mà chị cứ nghe em nói đi đã. Chị có muốn biết ai là người đã giết hại Liia-san không?」
「Giết hại? Liia vì gặp tai nạn tàu bay――」
「Là Hohlfahrt. Cái tên đó, lúc nào cũng bất hòa với Liia-san, đúng chứ? Theo chị thì ai là người hưởng lợi nhiều nhất sau sự biến mất của Liia-san nào?」
Một tia sáng kỳ lạ lóe lên từ sâu trong đồng tử của Ann.
Mary bắt đầu thực hóa kế hoạch của mình.
「Giờ có muốn dùng vũ lực với hắn ta cũng vô ích. Hohlfahrt lúc nào cũng có hộ tống đi cùng, và quốc gia này đang ngày càng rộng lớn hơn. Một mình chị thì chẳng làm được gì đâu.」
「――đáng chết. Sao hắn dám――Hohlfahrt, tất cả bọn chúng――」
Theo dõi cơn thịnh nộ đang dần xâm chiếm Ann, Mary đề nghị.
「Nee-san, chị có muốn nghe kế hoạch của em không?」
「Là gì?」
「Chị biết là em đã từng nghiên cứu những bảo vật Dạ Xoa mà nhỉ? Những món đồ đó, thật ra có thể sử dụng để làm vật chứa tâm trí cho chủ nhân.」
「Vậy thì sao? Chứa được tâm trí thì có ích lợi gì?」
「Dường như là thánh nữ-sama đây rất nổi tiếng đấy. Bọn họ còn định cho xây dựng một nhà thờ thật hoành tráng và dùng bảo vật Dạ Xoa để làm thánh vật đại diện nữa. Nếu chị mà cho bảo vật hấp thụ tâm trí của mình, và thao túng người chạm vào nó――」
Mặc dù kế hoạch của Mary nghe có vẻ rất nhọc nhằng, thế nhưng hiện giờ tâm trí Ann chỉ có duy nhất một mong muốn đó là tính sổ với Hohlfahrt và đồng bọn.
Thế nên, cô dễ dàng nghe theo tính toán của Mary.
「Chẳng phải cứ trực tiếp giết chúng là được rồi sao?」
「Em biết là chị không thấy sợ, thế nhưng mấy năm nay đã không tham chiến và chị cũng chẳng hề quan tâm đến thứ gì, phải không? Với lại, mới đây bọn chúng cũng đã đặt mua thêm nhiều thứ lắm đấy. Chị có biết về những chiến giáp mới không?」
「――hình như là loại giáp được trang bị đá trọng lực, đúng chứ?」
「Giờ chúng còn được trang bị thêm cả kết giới chống ma thuật nữa. Có vài chục con như thế đấy, không biết Nee-san có thắng nổi không?」
Với những viên đá trọng lực được gắn vào bộ giáp, ngay cả một người thường cũng có thể mang trên người một bộ giáp nặng vài trăm ký và chạy vòng quanh.
Chúng đã bắt đầu xuất hiện trên chiến trường, dần dần người ta còn nói rằng, số lượng chiến giáp trên chiến trường là điều quyết định thành bại của mỗi bên.
Mặc dù máu nóng đã tràn lên não, Ann vẫn không nghĩ rằng mình có thể thắng được những thứ ấy.
「Chỉ cần cho bảo vật này hấp thụ tâm trí, là sẽ thao túng được những người xung quanh đúng chứ?」
「Đúng vậy. Chắc chắn chúng sẽ bị giết.」
「――được rồi. Cứ vậy mà làm.」
Đã vô cùng tuyệt vọng kể từ khi mất đi Liia, Ann không hề do dự trước việc tâm trí mình bị hấp thụ bởi món bảo vật.
Nằm ngoài tầm nhìn của Ann, Mary nở một nụ cười gian xảo.
「Được. Em sẽ đi chuẩn bị ngay.」