Ngày hôm đó Mary vẫn tiếp tục việc nghiên cứu một mình.
Mày mò những cổ tự được khắc trên ngai vàng.
Ngày qua ngày mải mê trong tàn tích, đối với Mary đây cũng là một cách để chạy trốn khỏi thực tại.
Không như Ann, Mary chẳng có một chỗ đứng rõ ràng nào.
Là một pháp sư, thế nhưng cô kém xa Field, còn những kiến thức mà cô thu lượm được từ sách vở thì lại ít khi có đất dụng võ.
Nhận thức rõ rằng bản thân là gánh nặng, nên cô xem việc nghiên cứu tàn tích là cứu cánh của mình.
Vậy nhưng, đây dường như mới là nơi mà Mary thuộc về.
「Phù~, xong chỗ này rồi thì mình sẽ sang kia tiếp vậy.」
Trong khi Mary đứng dậy và lau đi mồ hôi, một ai đó tiếp cận cô từ đằng sau.
「Vẫn như mọi khi nhỉ. Em thích nghiên cứu tàn tích đến vậy à?」
「Oái-!? Liia-san? A-Anh lại đến đây có việc gì không ạ?」
Cô hoảng loạn khi trông ấy Liia.
Có lẽ nào, anh ấy đến đây để la mắng cô vì đã không giúp đỡ mọi người mà cứ tiếp tục đến đây nghiên cứu chăng?
Hoặc là――.
(Chẳng lẽ, anh ấy định loại mình ra khỏi nhóm ư?)
――nếu mà bị đuổi đi thật thì mình phải làm sao đây? Trong lúc Mary còn đang hoang mang, Liia xoa cằm và nhìn quanh khu vực tàn tích.
「À không, anh chỉ nghĩ là, em đã ở đây nhiều giờ liền nên chắc cũng mệt rồi. Thỉnh thoảng em cũng nên nghỉ ngơi một chút đi.」
「Ơ?」
「Fou và Fia cũng lo cho em lắm đấy. Bọn nhỏ nhờ anh chuyển lời lại với em, mau về để còn dạy cho các em ấy thêm nhiều thứ nữa.」
Fou và Fia là cặp song sinh đang sinh sống tại một ngôi làng gần tàn tích.
Đám trẻ con bản địa và cả bọn trẻ định cư rất quý mến Mary và thường hay quấn lấy cô, mặc cho việc người lớn chẳng mấy khi tiếp cận cả nhóm.
「Các em ấy nói vậy thật sao?」
「Ừ. Cả anh cũng lo cho em nữa.」
「Liia-san ấy ạ?」
Mary ngây người, Liia thấy thế liền tỏ ra thất vọng.
「Chả lẽ anh lạnh lùng đến vậy sao? Dạo này trông em lúc nào cũng chán nản, làm sao mà anh không lo được?」
「Ơ-, ừm, cả, cảm ơn anh ạ.」
Mary nói lời cảm ơn với gương mặt bối rối, và rồi Liia tiếp tục.
「Mary này, em có thích nghiên cứu tàn tích không?」
Mary suy nghĩ mất một lúc lâu để trả lời câu hỏi của Liia, thế rồi cô gật đầu, vì đây rõ ràng là công việc mà cô muốn dồn hết tâm huyết để thực hiện.
「Em muốn――tiếp tục đào sâu hơn nữa. Em biết là mình không thể giúp gì nhiều cho mọi người, nhưng――」
Cuối cùng em cũng tìm ra thứ mà mình muốn làm nhất.
Liia mỉm cười, như thể hiểu rằng cho dù có bị loại ra khỏi nhóm, cô vẫn sẽ tiếp tục công việc này.
「Có sao đâu nào? Đằng nào chúng ta cũng phải mất thời gian để chuẩn bị cho bước tiếp theo, vậy nên có thư thả một chút cũng không thành vấn đề. Dù gì thì chúng ta cũng được dân làng ở đây xem là những người hùng đã đánh bại Quỷ Dạ Xoa mà. Không có gì phải gấp đâu.」
「Vậy có được không ạ?」
「Trong lúc khảo sát tàn tích này em đã rất vui vẻ mà. Công việc này, chắc chắn là rất hợp với em.」
Mary đoán rằng Liia vì muốn loại cô ra khỏi nhóm nên mới phải vòng vo thế này.
「――quả nhiên là em chỉ tổ làm mọi người vướng chân thôi ạ? Vậy nên anh mới muốn em tập trung vào việc nghiên cứu tàn tích đúng không?」
Mary lại càng thêm chán nản, còn Liia thì gãi gãi đầu và cố gắng sửa lời.
「Không phải thế đâu, thật ra hành trình đã kết thúc rồi! Từ bây giờ chúng ta sẽ dùng nơi này để làm cứ điểm, vậy nên chúng ta sẽ dừng chân tại đây, từ lúc này thì mọi người sẽ tự chọn hướng đi riêng~ kiểu vậy đó!」
Vốn dĩ, nhóm của Mary đến đây là để tìm nơi ở mới.
Ngay khi tìm được nơi để định cư, đó cũng là nơi mà hành trình sẽ khép lại.
Liia nhìn Mary và mỉm cười.
「Vậy nên, em cứ làm điều mà em thích, Mary à. Anh sẽ quay về Rahchel để kêu gọi thêm người đến đây. Sau đó chúng ta sẽ phải bận rộn để chuẩn bị trồng trọt đấy.」
Mary đã từng thầm hy vọng rằng hành trình này sẽ chấm dứt, thế mà khi nó xảy ra, cô lại không khỏi chạnh lòng.
「Ừm, sau đó chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ ạ?」
(À, ra là vậy. Giờ thì mình đã rõ rồi――)
Liia đáp lại với một nụ cười.
「Bất cứ lúc nào em muốn.」
Nghe thấy câu trả lời kia, Mary cảm nhận được một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể mình.
「Vâng ạ!」