thấy Lý Thỵ như vậy thì tên gia nhân hoảng sợ vô cùng, nhưng cũng thương phận hồng nhan bạc mệnh, một tên nhìn cảnh tượng như vậy sót xa nói
-"cực khổ thật, mang tiếng là con dâu Trần gia vậy mà chết đi cũng chẳng được ma chay "
- " thôi để ta lấy tạm bộ quần áo của a Hoa mặc lại cho cô ấy "
nói rồi lật đật chạy ra ngoài, sau một hồi hai kẻ gia nhân cũng đã thay song bộ quần áo đang dính đầy máu của Lý Thỵ, đem cổ đến mảnh vườn sau nhà rồi bắt đầu chôn cất, đêm tối lại vừa mưa lớn nên công việc hết sức khó khăn, phải mất đến gần canh giờ hai người mới đưa xác Lý Thỵ xuống được dưới huyệt, vội vàng lấp đất rồi rời đi, hôm đó vừa tròn là quỷ tiết...
ngày sau, Trần gia mở tiệc ăn mừng đứa cháu đích tôn ra đời, tất cả những quan lại trong vùng đều phải đến chúc mừng, náo nhiệt đến gần nửa đêm thì mọi người về gần hết, chỉ còn lại vài người khách của Trần phu nhân, cái tên nghiệt súc Trần Chí Viễn vẫn còn đang tỉnh tỉnh mơ mơ bên bàn thuốc phiện thì bên ngoài ầm ầm mấy tiếng, sấm sét lại nổi lên, gió mạnh đập dầm dập làm cánh cửa phòng bị bung ra, đâu đó trong tiếng gió rít vẫn văng vẳng những tiếng khóc ai oán, đôi khi lại có những tiếng răng rắc như thể ai đó đàn bẻ từng đốt sống, tên thiếu gia họ Trần lúc này cũng đã bị gió lạnh làm cho dựng hết tóc gáy, cảm thấy tình cảnh thập phần quỷ dị liền cố sức lết cái thân nghiện ngập dậy để đóng lại cánh cửa đang bị mở toang kia, vừa mới bước ra, lập tức một cảnh tượng hãi hùg hiện ra trước mặt hắn là Lý Thị, cả người đầy máu, mái tóc xõa sợi phất phơ trên khuôn mặt vương đầy thịt nát, cả người bao phủ một tầng hắc quang, tứ chi đàn bò lổm ngổm dưới mặt đất nở một nụ cười quỷ dị, cất tiếng nói như là có thể xoáy sâu vào tận não kẻ đối diện
-"lão công, em về rồi đây, em nhớ lão công, nhớ con mình lắm "
rồi cât tiếng cười sằng sặc, không đúng, là tiếng khóc, một tiếng khóc bi thương cực điểm, vang vọng cả một mảnh hoa viên, tên thiếu gia họ Trần hai chân không còn đứng vững, ngồi bệt xuống đất, mặt không còn một giọt máu, sợ hãi tới mức bĩnh cả ra quần
Lý Thỵ từ từ bò tới trước mặt hắn, cứ từ từ từng bước, mỗi bước là cái tiếng răng rắc lại vang lên như thể một khớp xương bị bẻ đi lết đến trước mặt tên thiếu gia họ trần cô lè cái lưỡi ra liếm vào mặt hắn một cái lại cất giọng tà mị
-" lão công thấy em có đẹp không, anh nói đi, em có đẹp không, có đẹp không?"
cứ mỗi câu đẹp không cổ lại xé một mảng thịt trên mặt xuống, đến khi chỉ còn lại một mảng da đầu nhầy nhụa thì tên thiếu gia họ Trần đã bị dọa cho ngất xỉu
sáng xớm hôm sau, mấy tên gia nhân thấy Trần Chí Viễn đang nằm co quắp dưới gầm bàn phòng hắn, khuôn mặt vẫn còn lộ ra vẻ sợ hãi cực điểm như vừa trải qua chuyện gì khủng khiếp nào đó, vội gọi cho vợ chồng nhà họ Trần tới để xem sét tình hình, hai vợ chồng thì chỉ cho rằng hắn hút thuốc phiện quá nhiều sinh ra ảo giác, Trần phu nhân vì thương con nên khóc rống lên vì gọi con mà chẳng có phản ứng gì, lúc này lão trần mới sai người gọi mấy tên lang băm trong trang tới nhưng cuối cùng tất cả cũng bó tay vì thật chất là hắn chẳng có bệnh, chỉ là sợ hãi cực điểm, mấy lão bàn nhau rồi cuối cùng đưa ra kết luận hắn bị trúng tà
-"vậy các ngươi nói ta phải làm sao, một lũ vô dụng "
lão Trần kêu lên, đối với ổng, đứa con trai này còn quý hơn vàng, tuy là một kẻ phá gia chi tử nhưng lại là con một, nên mấy việc giết người, phóng hỏa, cưỡng dâm của hắn cũng không phải ít, nhưng được lão thái gia bưng bít cho nên chẳng mảy may bận tâm nhưng giờ hắn bị trúng tà thì tiền nào có thể cứu nổi hắn đây, bất chợt một tên thầy lang ghé vào tai lão nói
-" trên núi Vân San có một tòa đạo quan, trong đó có một vị tiên, ngài thử lên đó cầu cạnh ổng xem"
-"tiên?, có thể chữa khỏi cho con trai ta không? "
lão Trần lại hỏi
-" nếu là trúng tà thì có thể chữa được, nhưng mà..."
nói đến đây, tên thầy lang ngập nhừng
-" muốn cho vị đó giúp ngài phải đổi lại một hài tử có huyết thống với ngài cho vị ấy ăn thịt tu luyện "
-"cái gì, đòi ăn thịt cháu ta?"
lão Trần gắt lên, lão đã phải chờ quá lâu mới có được đứa cháu đích tôn này, vậy mà giờ phải dâng cho người khác ăn thịt sao?, nhưng nhìn đứa con mình như vậy lão lại không cam lòng suy nghĩ một hồi rồi quyết định cắn răng mang cháu mình để đổi lấy mạng của đứa con trai kia vì ổng nghĩ miễn là con trai mình khỏe lại thì muốn có bao nhiêu con trai mà chẳng được, chắc mẩm như vậy nên quyết định thân hành lên vân san một chuyến, Trần phu nhân một mực muốn đi cùng nhưng lão Trần lại ngăn lại nói ở nhà trông nom tên quý tử kia, tránh cho việc gì ngoài ý muốn. kì kèo một lúc Trần phu nhân mới chịu nghe
đi mất ngày đường núi lão Trần cũng đã tới cái đạo quan kia, ngoài cổng đề ba chữ " THANH THIÊN QUAN" nhìn dáng vẻ cổ sưa lâu đời, bên trong thoảng ra mùi nhang khói nhè nhẹ, đang định dơ tay mở cửa thì cánh cửa đột nhiên mở ra, một tên đạo đồng khoác đạo bào màu xanh dương mắt lên nhìn lão trần " sư phụ tôi mời ngài vào " nói đoạn đi thẳng vào trong...