“Xách hành lý ! Mày bị đuổi việc từ hôm nay!”
Vừa bước vào phòng riêng của nhà trọ, anh hùng đã đột ngột tuyên bố như vậy.
“...Ơ, tại sao vậy?”
“Còn tại sao nữa, mày lúc nào cũng lười biếng!”
“Tôi vẫn luôn làm việc và làm các việc vặt khác mà...”
“Đừng có đùa với tao! Bọn tao đang trên hành trình tiêu diệt Ma Vương. Nhưng mày không tham gia chiến đấu mà chỉ đứng đó ngơ ngác, thì khác gì kẻ lười biếng!”
Đúng là như anh hùng nói, tôi không trực tiếp tham gia chiến đấu.
“Việc này... khó xử thật đấy.”
Thực ra, tôi không phải là người tự nguyện gia nhập nhóm anh hùng. Tôi chỉ tham gia vì một người bạn cũ đã nài nỉ. Nếu bây giờ bị đuổi, tôi sợ sẽ làm mất mặt anh ta…
“Tôi nghĩ anh cũng đã nghe rồi, tôi gia nhập nhóm chỉ vì mọi người nói tôi chỉ cần có mặt là đủ...”
“Đúng, tao nghe vậy. Họ nói mày có ích nên chỉ cần ở trong nhóm. Nhưng thực tế thì sao? Trong lúc chiến đấu, mày chỉ cổ vũ, chứ có làm gì đâu!”
“Thực ra, khi cần thiết tôi cũng sử dụng các vật phẩm hỗ trợ mà...?”
Dù sao, chỉ cổ vũ không thôi thì cũng không phải. Nghĩ vậy nên tôi đã xịt thuốc hồi phục cho tuyến sau, hoặc che chắn khi có tình huống nguy hiểm. Nhờ đó mà tôi cũng có mối quan hệ tốt với ‘Thánh Nữ’ và ‘Phù Thủy’ trong nhóm.
“Ha! Chỉ toàn viện cớ. Tao vừa chiêu mộ được người khác có ích hơn mày nhiều. Chức vụ quản lý vật phẩm không còn cần thiết nữa.”
Vậy là... họ đã tìm được người mới rồi. Đến nước này thì cũng đành chấp nhận thôi.
“Được rồi. Nếu vậy thì tôi sẽ rời khỏi nhóm.”
“Cuối cùng mày cũng hiểu ra, đồ ăn bám. À, để hành lý ở lại. Tất cả đều là chiến lợi phẩm của bọn tao. Căn phòng này tao cũng đã nói với chủ nhà trọ hủy rồi, nên mày mau thu dọn và rời khỏi đây ngay.”
Xem ra tôi cũng không cần bàn giao danh mục vật phẩm. Dù trước giờ anh hùng có nhiều lúc gây khó dễ cho tôi, nhưng tôi không nghĩ mình lại bị ghét đến thế.
“Vậy sao... Vậy tôi sẽ tìm một nhà trọ khác. Các thành viên khác chắc đang ngủ, anh gửi lời chào giúp tôi .”
“Hah, vào giờ này làm gì còn phòng trống.”
Đúng là có thể khó tìm, nhưng nếu đi tìm từng nhà một, có lẽ tôi sẽ tìm được... ít nhất là tôi muốn tin như vậy. Số tiền còn lại có thể đủ trả tiền trọ. Việc tôi dùng tiền túi để mua thuốc hồi phục cho cả nhóm bây giờ lại trở thành khó khăn. Nhưng dù sao, số phận thế giới đang đặt trên vai dũng sĩ. Tôi cứ coi như đó là sự đóng góp.
“Chúng ta đã cùng nhau hành trình khoảng nửa năm, cảm ơn anh Ares. Cố gắng tiêu diệt Ma Vương và cứu thế giới .”
“Không cần mày phải nói! Đi đi!”
Và thế là tôi bị đuổi khỏi nhóm anh hùng. Rời khỏi nhà trọ, tôi lẩm bẩm một mình.
“...Ừm, không có 《Auto Buff》 của tôi liệu họ có ổn không nhỉ? Mà thôi, chắc không sao đâu. Dù gì cũng là nhóm anh hùng mà.”
*Lời tác giả
"Phần ‘kết thúc’ và phần 'mở đầu’' đều đã được viết xong, vì vậy truyện sẽ không bị bỏ dở.
Không có yếu tố giết hại nữ chính
hay NTR (cắm sừng).
Hãy yên tâm thưởng thức truyện.”