Nhờ có Titan-kun, giả thuyết của tôi đã được chứng minh. Mặc dù bị hành cho tơi tả bởi con Orc song việc tìm ra cách mới để sử dụng debuff với những thứ ta coi là ‘kẻ địch’ trong thực tế lại khiến tôi phấn khích hơn bao giờ hết.
Chẳng phải là nó cũng đúng đó sao? Bạn có thể niệm debuff lên bất cứ thứ gì nếu bạn coi nó là một kẻ địch. Có lẽ đó chính là lí do tại sao con Orc không bị ảnh hưởng bởi debuff cho đến tận bây giờ.
“Có vẻ như là vì mình đang đối mặt với con Orc thông qua kiến thức trong game nên…”
Lần cuối tôi thành công dùng được Hạ độc là khi nào nhỉ? Đó là khi tôi cảm nhận được nguy hiểm đang gần kề khi bị tấn công bởi con Orc. Dù chỉ là một cơ hội chớp nhoáng nhưng ở thế giới này, xác suất trong game hoàn toàn có thể áp dụng đến.
Chẳng phải tôi vừa nói với bản thân mình rồi sao? Ta có thể hướng đến việc tăng khả năng né đòn và tỉ lệ gây sát thương chí mạnh mà!
Tôi vẫn còn coi thế giới này như ở trong game đâu đó trong tâm trí mình. Có tên điên nào ngoài tôi mà lao thẳng đến con quái vật hơn 200 HP chứ?
“Thực vậy, thông tin về con quái vật này đều ở trong đầu mình hết… nhưng đó là tất cả.”
Tôi nên nhận thức được điều đó ngay ở trận chiến đầu tiên với con slime rồi chứ! Chẳng phải đó là mục đích để khiến tên ngốc này nhận ra mình không phải ở trong game hay sao!? Kiến thức về game chỉ khiến chiến thắng trở nên dễ dàng hơn; không phải hoàn toàn đảm bảo chiến thắng trong tầm tay!
Thể lực đến giới hạn rồi, và MP đang tụt dần. Tôi xoay sở sử dụng được Hạ độc lên thanh kiếm, nhưng thanh kiếm này không thể gây sát thương được cho con Orc…
“Ước gì mình đang ở trong game!”
Tôi vung thanh kiếm và lao thẳng đến con Orc! Không cho nó bất kì cơ hội và sơ hở nào, con Orc bình tĩnh đỡ thanh kiếm của tôi bằng cây giáo… ngon rồi!
– Titan tấn công! ▼
Không gây sát thương cho thanh giáo đá của Orc! ▼
Thanh giáo đá của Orc đã bị dính độc! ▼ [note60476]
Tôi nghe thấy tiếng nứt vỡ nhẹ từ thanh giáo của con Orc. Tôi lùi lại về sau bằng cách lợi dụng động lượng sinh ra từ việc bị hất đi bởi con Orc.
Dĩ nhiên là con Orc không bỏ qua sơ hở đó mà đâm thanh giáo!
– Orc tấn công! ▼
Gây 30 sát thương cho Titan! ▼
“Oái!”
– Grr!
Nhịp thở của mình…! Ngay cả khi lùi lại về sau, tôi vẫn nhận một đòn trực tiếp từ thanh giáo đấy. Miếng giáp ngực của tôi bị vỡ nát, tạo tiếng động lớn khi rơi xuống mặt đất.
Giờ thì, một đòn nữa thôi là mình đi… Mà, đống giáp này giờ đây đã vô dụng rồi, nên bỏ nó đi vậy! Bình tĩnh lại nhịp thở đang dồn dập, tôi cảm tạ chiếc áo giáp vì đã giúp đỡ tôi suốt thời gian vừa qua.
Tôi, một tên bị ăn hành bầm dập, đang đối mặt với một con Orc lành lặn. Hoặc có lẽ là nó đã bị che mất đi lý trí bởi cơn thịnh nộ? Ít nhất thì không có chút tổn thương vật lý nào trên người nó cả.
Nhưng, từ sự tự tin mà tôi có được từ lần trao đổi đòn đánh trước đó, tôi chuẩn bị cho thứ tiếp theo, điều tất nhiên sẽ phải xảy ra. Tôi bình tĩnh lại và tập trung vào con Orc… Đến rồi đây!
“Cậu thực sự là một thiên tài debuff nhỉ, Titan-kun”
Tôi cười nhăn răng khi thấy thanh giáo đá của con Orc vỡ vụn. Đòn tấn công bằng độc trước đó, cùng với sự bào mòn độ bền từ mấy đợt tấn công bừa bãi, đã chốt hạ thanh giáo của nó! Thanh giáo bất ngờ vỡ nát khiến con Orc mất cảnh giác. Ừ thì, có là ai thì họ cũng sẽ ngạc nhiên khi thấy vũ khí mình đang dùng tự nhiên vỡ tan thôi…
Đây là cơ hội cuối cùng! Tôi lao thẳng tới con Orc với toàn bộ thể lực còn lại. Con Orc, chưa nhận ra tình thế của bản thân, không để ý tôi đang đến gần!
Năm mét… Ba mét… Một mét…!
– Grrừ!?
Nó nhận ra rồi…!
“Chắc chắn… sẽ kịp!”
Chạy qua mét cuối cùng! Cảm giác tựa như chân của mình đang kẹt trong vũng bùn, phổi thiếu không khí trầm trọng, và cái cách thời gian như đang trôi chậm đi trong cái tình huống này thực sự rất bực mình đấy!
“Uooooh!”
Tôi lao đến bằng tất cả ý chí của mình khi hét lên! Nhưng ngay cái khoảnh khắc cuối cùng ấy, thanh giáo của con Orc đã lao đến chỗ tôi.
Tuy vậy…
– Titan tấn công! ▼
Không gây sát thương cho Orc! ▼
Tôi sẽ bù đắp sự chênh lệch về khoảng cách bằng thanh kiếm này!! Mũi kiếm đã đâm thẳng vào giữa ngực con Orc trước khi tôi bị dính đòn!
Không có sát thương, nhưng mục tiêu của tôi còn hơn thế nữa!
“Tê liệt!”
Lựa chọn cuối cùng của tôi không phải Hạ độc, thứ có thể gây sát thương mà chính là Tê liệt!
“Ta công nhận ngươi xứng đáng làm kẻ thù của ta… Orc!”
– Grr…
Tê liệt: Một phép khiến đối phương rơi vào trạng thái tê liệt.
Phép Tê liệt này tập trung chỉ duy nhất vào trái tim của nó thay vì toàn bộ cơ thể. Cách này sẽ không thể sử dụng từ xa và không thể tới được tim con Orc…. Nên ngay bây giờ chính là thời khắc thích hợp nhất.
Tầm nhìn của tôi trắng xóa. Đầu tôi đau nhói… Cảm giác như bản thân đã rút cạn toàn bộ MP cho đòn Tê liệt vừa rồi vậy. Giờ thì mình còn không thể di chuyển thêm chút nào nữa.
– Titan tấn công tiếp! ▼
Titan dùng Tê liệt! ▼
Trái tim của Orc đã bị tê liệt! ▼
– Grr, Grrr…
Con Orc bất động ngay tại chỗ và ngã gục xuống sau đó. Sau khi quằn quại một hồi… nó tan ra thành từng mảnh và rơi ra vật phẩm.
Thắng rồi… Mình thắng rồi… Sau khi thở một hơi dài nhẹ nhõm, tôi nằm bệt xuống đất.
Hiện tôi đang nằm ở nơi sâu thẳm nhất của Rừng Lạc lối. Và một cảm giác lên cấp lại chạy dọc cơ thể tôi lần nữa.