Boss Xuyên Thành Tiểu Khả Ái

chương 44

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Buông kịch bản, Khanh Vân theo sau Hà Lan, sắc mặt có chút không tốt.

Hà Lan không nhận ra cảm xúc Khanh Vân, giữa mày cô ẩn ẩn do dự, so sánh với năm người đàn ông kia, kỳ thật chuyện Hà Lan muốn hỏi nhất là chuyện Khanh Vân tham dự hoạt động đêm đó, nhưng không biết vì sao, cô luôn có dự cảm không hỏi thì tốt hơn.

“Tôi có thể cho cậu thứ cậu muốn, cũng có thể giúp cậu ngăn trở những chuyện rối loạn tùng phèo, cho nên cậu có thể thử dựa vào tôi một chút……”

Ninh Tiềm Viễn ngồi sau bàn làm việc, nhìn tờ giấy trong tay nói, gằn từng chữ một, luyện tập: “Cậu có thể thử dựa vào tôi một chút, cậu có thể thử dựa vào tôi một chút……”

Nhắm mắt kiểm lại một lần, Ninh Tiềm Viễn quyết định lần này nhất định phải nói chuyện thật tốt.

Kiểm tra xong, Ninh Tiềm Viễn cúi đầu nhìn văn kiện trên bàn lại nhịn không được nắm tóc, hung hăng đụng đầu hai cái lên bàn.

Năm người đàn ông a! Có đến năm tên tranh với hắn!

Vật nhỏ Khanh Vân kia có thể bỏ thuốc hắn, khẳng định cũng có thể bỏ người khác, không phải nháy mắt đã chạy mất sao? Về sau tuyệt đối phải giữ người bên mình!

“Thông thông thông” tiếng gõ cửa vang lên, Ninh Tiềm Viễn nháy mắt ngồi nghiêm chỉnh, nhìn màn hình máy tính đến mức cái trán đụng vô luôn, lập tức dùng tay xoa xoa.

“Vào đi.” Ninh Tiềm Viễn cố ý đè thấp tiếng, bảo đảm thanh âm mình đủ uy nghiêm.

Hà Lan mang Khanh Vân vào, cô vừa định mở miệng đã bị Ninh Tiềm Viễn đánh gãy: “Hảo, cô về trước, tôi muốn nói chuyện riêng với Khanh Vân.”

Hà Lan bất đắc dĩ, chỉ có thể cho Khanh Vân một ánh mắt trấn an, rồi mới xoay người ra ngoài. Trong mắt công nhân bình thường ở Thịnh Thế, Ninh Tiềm Viễn vẫn luôn banh cái mặt, thập phần phù hợp với thiết lập cao lãnh khi hắn còn là nam thần giới giải trí, cho nên Hà Lan vẫn có chút lo lắng Khanh Vân.

“Ngồi.” Ninh Tiềm Viễn chỉ một bên sô pha, tận lực bảo trì thanh tuyến vững vàng, hắn nhìn Khanh Vân đi đến sô pha ngồi xuống, hai chân dài giao điệp, quần jean đem đường cong hai chân hoàn mỹ phác hoạ ra, làm người nhìn thấy liền không khỏi ảo tưởng tư vị tốt đẹp khi hai chân này vòng lên eo.

Hầu kết không ức chế được hoạt động hai cái, Ninh Tiềm Viễn từ từ dựa vào trên ghế dựa, hồi tưởng vô số lần mình diễn bá đạo tổng tài, cố gắng làm khí chất mình có vẻ thành thục đáng tin cậy.

“Cậu hẳn đã phát hiện đãi ngộ mình ở công ty thay đổi.” Ninh Tiềm Viễn trầm giọng nói, một đôi con ngươi cực có cảm giác áp bách nhìn về phía Khanh Vân ngồi trên sô pha.

Hôm nay người nay chỉ mặt một kiện áo len, vãi dệt ngà voi trắng mềm mại dán sát xương quai xanh trắng nõn, làm khí chất vốn tự phụ cao ngạo của Khanh Vân trộn lẫn một tia mềm mại, chọc người nào đó vốn có ý niệm trong đầu rục rịch.

Lúc này nghe được Ninh Tiềm Viễn nói, Khanh Vân nghiêng đầu khinh phiêu phiêu nhìn qua, ánh mắt trong trẻo như có thể trực tiếp tiến vào đáy lòng người.

Ninh Tiềm Viễn bị y nhìn chỉ cảm thấy trái tim được ngâm mình trong nước ấm, sắp không giữ nổi.

Kéo lại nhất định phải giữ vững! Hắn mặc niệm trong lòng, tiếp tục đi tiếp thiết lập bá đạo tổng tài của mình, hắn giơ tay lấy tới một chồng văn kiện mở ra: “Cậu hẳn cũng biết, có năm người cùng lúc gửi lời mời với cậu, là tôi cho người chặn lại, nếu tôi mặc kệ, cậu hẳn biết mình sẽ có kết cục gì.”

Nói xong lời này, trong lòng Ninh Tiềm Viễn đánh cái đột, đột nhiên cảm thấy trận diễn này sắp đi luôn rồi.

Quả nhiên, hắn vừa dứt lời liền thấy mi mảnh dài của Khanh Vân run run, thanh âm mang theo trào phúng vang lên: “ Lời này của Ninh tổng là có ý gì? Đang vừa đe dọa vừa dụ dỗ tôi sao?”

Ninh Tiềm Viễn bị ánh mắt mang theo lạnh lẽo Khanh Vân nhìn đến đầu nóng lên, lời nói ngoài miệng hoàn toàn quẹo lên trời: “Thì sao? Tôi có thể lấy sức một người ngăn trở năm người bọn họ, cho nên cậu theo bọn họ không bằng theo tôi, hơn nữa một mình tôi tuyệt đối có thể thỏa mãn cậu, tất, cả, phương, diện!”

Vì đánh giá “Ngắn nhỏ nhanh” của Khanh Vân làm Ninh Tiềm Viễn khó chịu không thôi, mấy ngày này hắn chỉ cần vừa nhớ đến liền sẽ lên mạng lục soát năng lực tiêu chuẩn của nam tính bình thường như thế nào, thậm chí lén lút tự mình “Thí nghiệm” mới yên lòng.

Nhưng Ninh Tiềm Viễn vẫn không quá xuẩn, lời kia vừa thốt ra, hắn liền ảo não không thôi, vì bổ cứu, hắn lập tức bắt đầu lời kịch: “Tôi có thể cho cậu thứ cậu muốn, cũng có thể giúp cậu ngăn trở……”

“Phải không? Không nhọc phiền Ninh tổng lo lắng.” Lửa giận trong lòng Khanh Vân vì lời lúc trước của hắn, lại bùng lên, người đàn ông này sao thiếu đòn vậy? Không học cách nói chuyện phải không?

Hoàn toàn không có ý nhẫn nại, Khanh Vân đứng dậy hai bước vượt đến trước bàn làm việc, nắm đầu Ninh đại tổng tài, đem gương mặt tuấn tú mê đảo muôn vàn thiếu nữ của hắn chà rồi chà lên bàn phím.

“Ngô!”

“Phanh” một tiếng tiếng đóng cửa vang lên, Khanh Vân lưu loát chạy lấy người, hoàn toàn không có lấy chút chột dạ vì đã đánh người lãnh đạo của mình.

Ninh Tiềm Viễn lẳng lặng ghé trên bàn phím, ủy khuất nhả ra nửa câu cuối: “Cậu có thể thử dựa vào tôi một chút a……”

Nhưng trong phòng không ai có thể nghe được câu thổ lộ mềm mụp này của hắn.

Bên con đường tối đen, tựa hồ nhấp nhô vô cùng phía trước, Bạch Hi Ngôn đã đáp ứng theo đuổi mấy ngày nay của Đặng Vân Kỳ. Kỳ thật ở hướng đi nguyên bản của thế giới này, Bạch Hi Ngôn rất nhanh đã tiếp xúc với Ninh Tiềm Viễn, đem Đặng Vân Kỳ ném ra sau đầu.

Bây giờ Khanh Vân mạnh mẽ bẻ cong cái bàn tay vàng này của gã, cho nên Bạch Hi Ngôn từ từ ở cùng Đặng Vân Kỳ.

Gã mang mũ khẩu trang kính râm, võ trang hạng nặng đi ra ngoài hẹn hò. Vài ngày trước ở đoàn phim 《 phong thiên 》 Bạch Hi Ngôn có bao nhiêu không hài lòng, ở bên Đặng Vân Kỳ gã liền có bấy nhiêu sung sướng, bởi vì từ bên người Đặng Vân Kỳ, Bạch Hi Ngôn có thể cảm nhận được một lần biến hóa do gã trọng sinh.

Đời trước, gã yêu chết Đặng Vân Kỳ, gần như móc cả lòng mình ra, lại hoàn toàn không đấu lại Khanh Vân.

Nhưng bây giờ khác rồi, đời này Bạch Hi Ngôn vẫn luôn lạnh nhạt với Đặng Vân Kỳ, Đặng Vân Kỳ lại cực kỳ để bụng gã, vô cùng nghiêm túc theo đuổi gã, cũng vì gã sửa thái độ bình thường, giữ mình trong sạch.

Cách đường cái, Bạch Hi Ngôn thấy Đặng Vân Kỳ, người đàn ông kia dựa cạnh xe, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm phía mình, si mê trong mắt không chút che dấu.

Bạch Hi Ngôn bước một đi vào xe anh ta, khóe miệng không khỏi nhếch lên, gã đặc biệt thích Đặng Vân Kỳ dùng ánh mắt si mê này nhìn gã.

Đời này chung quy vẫn không giống nhau không phải sao? Gã đã là diễn viên hạng , hơn nữa người đàn ông vây quanh Khanh Vân đã rời khỏi y, Đặng Vân Kỳ lúc trước cầu mà không được cũng về bên người gã.

Cho nên, Bạch Hi Ngôn, mày phải tin tưởng chính mình.

Xuyên qua đường cái, đi tới phụ cận Đặng Vân Kỳ, lòng tự tin bị nhục mấy ngày nay Bạch Hi Ngôn lại dần dần trở lại.

“Hôm nay muốn đi đâu?” Bạch Hi Ngôn mới vừa bỏ khẩu trang, liền thấy Đặng Vân Kỳ tự nhiên ngẩng đầu nhìn sau gã, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm không chút nào che dấu.

Bạch Hi Ngôn sửng sốt, theo bản năng nhìn đằng sau.

Phía sau một màn hình điện tử quảng cáo trên cao ốc vừa vặn phát quảng cáo do Khanh Vân biểu diễn, y mặc tây trang màu đen, cổ áo mở rộng, cà vạt cũng là thắt lung tung. Y cứ như vậy nghiêng người đi qua, cằm khẽ nhếch, biểu tình cao ngạo lại mang theo một chút giảo hoạt, mặt nghiêng hoàn mỹ cực kỳ bắt mắt.

Người nghỉ chân quan sát không chỉ có người bọn họ, thậm chí cả xe đi làm việc trên đường cái cũng thả chậm tốc độ, thẳng đến lúc quảng cáo này phát xong, người qua đường si mê lúc này mới phục hồi tinh thần buồn bã mất mát thở dài một tiếng.

Đặng Vân Kỳ rất nhanh hủy đi kinh diễm trong mắt, cúi đầu ôn nhu ôm Bạch Hi Ngôn: “Anh nhớ rõ em có nói em thích ăn món cay Tứ Xuyên? Anh biết một nhà ăn không tồi, đi thử xem?”

“Được.” Bạch Hi Ngôn gật đầu, gã cười đáp ứng, trên mặt không hề khúc mắc, nhưng một hai giây kinh diễm kia, lại như một cây kim không nhìn thấy đâm vào lòng hai người.

Khanh Vân dần dần vội lên, thanh danh y nổi lên, trận diễn nhận được cũng nhiều lên. Nhưng chính vì nguyên nhân này, Khanh Vân mới cảm nhận được kỹ thuật diễn của mình không đủ, Khanh Vân thuộc chủ nghĩa hoàn mỹ đương nhiên sẽ không mặc kệ, bắt đầu từ từ trao dồi kinh nghiệm.

Bởi vì vẫn luôn đợi ở Thịnh Thế, cho nên cùng Ninh Tiềm Viễn cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, Khanh Vân quen người này động kinh, dưỡng thành thói quen xem hắn như không khí, đương nhiên đây là lúc không có Bạch Hi Ngôn.

Ninh Tiềm Viễn lại vì thái độ lạnh như băng của Khanh Vân khiến tâm tình vô cùng nôn nóng mỗi lần ở bên Khanh Vân đều nhịn không được “Khẩu xuất cuồng ngôn”.

Bây giờ ai ở Thịnh Thế cũng biết, tổng tài nhà mình dị thường “Khắc nghiệt” với người mới Khanh Vân, có không ít người trong bóng tối chọc chọc chê cười Khanh Vân.

Khóa vũ đạo kết thúc, Khanh Vân lau mồ hôi, tiếp nhận ly nước trợ lý đưa cho.

Hai nữ diễn viên cùng huấn luyện cầm tay đi qua trước mặt Khanh Vân, thanh âm đàm tiếu không chút che dấu: “Vào công ty chưa tới một năm? Liền khiến lão tổng cùng nhau đoạt người, tổng tài sao sẽ không phiền lòng?”

Không cần giải thích, người đanh bị nói khẳng định là Khanh Vân. Tiểu trợ lý phía sau Khanh Vân nổi giận đùng đùng, mà bản thân Khanh Vân lại không cảm thấy gì.

Người ở lâu trong vòng, dù không quen nhìn y cũng sẽ không trắng trợn nói ra như vậy, thái độ Ninh Tiềm Viễn đối Khanh Vân rất kỳ quái, bọn họ cũng không dám tùy ý phủng cao dẫm thấp.

Giống hai người này, chỉ sợ còn chưa biết Khanh Vân có đãi ngộ A ước.

Bất quá Khanh Vân luôn rất mang thù, vì thế lại nhớ thêm một tội lên trên đầu Ninh Tiềm Viễn.

Ninh Tiềm Viễn không biết mình sắp xong, bây giờ hắn đang ở nước ngoài tham gia hội giao lưu nào đó, một đạo diễn thời trẻ từng hợp tác mời hắn đi một kịch bản.

Nhưng lúc Ninh Tiềm Viễn được mời đi đến, ngoài ý muốn thấy được đạo diễn này đang xem video đang nổi như cồn trong nước.

Sắc mặt Ninh Tiềm Viễn nháy mắt âm trầm, hắn trầm giọng nói: “Hilde, cậu kêu tôi tới rốt cuộc muốn làm gì?”

Không trách Ninh Tiềm Viễn nghĩ nhiều, Hilde thật là một đạo diễn tốt, xúc giác trên nghệ thuật thập phần nhạy bén, nhưng sinh hoạt cá nhân của người phương Tây làm nghệ thuật không thể tránh khỏi có chút cởi mở. Hilde là song tính luyến, không chỉ có như thế cậu ta cũng từng nhiều lần phát sinh quan hệ với diễn viên đoàn phim.

“Hê, Ninh, cậu xem cậu ấy thật đẹp, không hổ là người được Hoa Quốc các cậu khen là ‘ thịnh thế mỹ nhan ’.” Hilde si mê nhìn khuôn mặt trên màn hình của Khanh Vân, cậu ngoài ý muốn nhìn thấy video này, bất quá vừa vặn giải quyết vấn đề tuyển người của cậu.

“Cậu ta là người của tôi.” Ninh Tiềm Viễn nhìn về phía Hilde, ánh mắt như điện, trong thanh âm không chút nào che dấu chiếm hữu dục bạo lều của mình.

“Khụ khụ khụ!” Hilde vừa nghe lời này, lập tức sặc nước miếng, lúc này cậu mới rảnh quay đầu liếc Ninh Tiềm Viễn một cái, nhìn biểu tình không giống giả bộ trên mặt Ninh Tiềm Viễn, Hilde lúc này mới nhún vai, “Vậy được rồi, hãy cho phép tôi đau lòng trong giây lát vì mất đi tình yêu.”

“Nói đi, cậu tìm tôi có chuyện gì, nếu là về cậu ấy, vậy không cần phải nói, chuyện gì tôi cũng không đồng ý!” Ninh Tiềm Viễn đi đến ngồi xuống bên người cậu, trong lòng ẩn ẩn nôn nóng.

Mấy ngày này hắn ở công ty quả thực là dính bên người Khanh Vân, tuy rằng không khí giữa hai người không được tốt lắm, nhưng đối với Ninh Tiềm Viễn vẫn tốt hơn so với tách ra bây giờ.

Nhận thấy được tâm tình của mình, Ninh Tiềm Viễn không khỏi tự phỉ nhổ. Sau khi người nọ bỏ thuốc bò lên giường, dùng chính thủ đoạn mình chướng mắt nhất, còn cố tình làm như không quen mình, nhất kiến chung tình còn dễ làm hắn tiếp thu hơn cái này.

“À không! Ninh, cậu không thể cự tuyệt tôi như vậy, kịch bản của tôi có một nhân vật thập phần thích hợp với cậu ấy, trừ bỏ cậu ta, tôi thật không tìm được bất luận người thích hợp nào khác!” Hilde khẩn trương, loạng choạng dùng sức nắm tay Ninh Tiềm Viễn, “Chúng ta cũng coi như bạn bè thâm niên, cậu phải nể tình tôi giúp cậu không tiếc cả mạng sống chứ!”

“Nhân vật?” Ninh Tiềm Viễn tuy rằng ghét bỏ thu tay lại, nhưng vẫn bắt được từ mấu chốt.

“Đúng vậy, chính là 《 Druid Ⅱ》, bộ thứ nhất do cậu diễn trước khi tránh bóng.” Hilde đưa kịch bản qua, “Tôi cũng coi cậu ấy diễn phim truyền hình, rất tuyệt! Bởi vì nghĩ đến cậu ấy là nghệ sĩ công ty cậu, cho nên dứt khoát tìm cậu, bây giờ xem ra tôi còn không bằng trực tiếp đi đường bình thường.”

Nói Hilde nhún vai, bất quá cậu cũng âm thầm may mắn, nếu không phải tìm Ninh Tiềm Viễn trước, chỉ sợ cậu thật sự sẽ nhịn không được ra tay với mỹ nhân này, đến lúc đó Ninh nhất định sẽ xé xác cậu.

Ninh Tiềm Viễn nghe vậy sửng sốt, hắn không nghĩ tới Hilde thật sự sẽ lên kế hoạch quay 《 Druid Ⅱ》, đã vậy còn tìm Khanh Vân, chuyện này đối Khanh Vân mà nói tuyệt đối là một cơ hội tuyệt hảo.

Nương thanh danh của bộ thứ nhất, nếu làm tốt thì không cần bộ thứ nhất nổi tiếng, nó cũng đủ hấp dẫn người.

Mở kịch bản ra cẩn thận nhìn, chốc lát Ninh Tiềm Viễn liền biết Hilde nói đến nhân vật nào, nhân vật này là một tiên nhân Đông Phương, có tác dụng vô cùng lớn trên con đường cứu thế của nhân vật chính, đến cuối cùng vẫn là nhân vật lấy nước mắt người xem.

Nhưng đảo qua mấy cảnh diễn trong đó, Ninh Tiềm Viễn lập tức nhíu mày, nhân vật này cư nhiên có cảnh lỏa diễn?

Ninh Tiềm Viễn tỉ mỉ lật xem kịch bản, trong lòng dần dần dâng lên mâu thuẫn. Không riêng lỏa diễn, cảnh lỏa diễn này còn tiếp xúc thân mật với nhân vật chính. Bộ nhân vật chính do Ninh Tiềm Viễn sắm vai, nhưng hiện giờ hắn đã tránh bóng, nhân vật chính tự nhiên đổi người.

Ninh Tiềm Viễn rất muốn yêu cầu Hilde gạch bỏ mấy cảnh này, nhưng xuất phát từ tu dưỡng của một diễn viên chuyên nghiệp, Ninh Tiềm Viễn không thể đề ra yêu cầu như vậy, bởi vì mấy cảnh diễn này vừa vặn là bước ngoặt tâm lý của nhân vật.

Bỏ khúc sau, nhân vật này tuyệt đối sẽ không còn xuất sắc như vậy, cho nên Ninh Tiềm Viễn lâm vào một loại mâu thuẫn, hắn biết rõ đây là chuyện rất bình thường, chỉ sợ về sau Khanh Vân còn phải diễn những nhân vật có chừng mực lớn hơn nữa, nhưng Ninh Tiềm Viễn không muốn!

Hilde nhìn hắn xem nghiêm túc, không khỏi bắt đầu đắc ý: “Ninh, tôi tin kịch bản này tuyệt đối sẽ siêu việt hơn bộ thứ nhất, hơn nữa nó không chỉ là một bộ phim thương mại, tôi là trông cậy vào cậu ấy để đoạt giải. Bộ thứ đổi nhân vật chính, nhưng cho dù không có cậu, tôi tin bộ điện ảnh này cũng sẽ thành công. Về diễn viên diễn nhân vật chính tôi đã tìm thấy vài người, nếu không cậu chọn thay tôi?”

Đột nhiên, Hilde thấy Ninh Tiềm Viễn ngẩng đầu lên, đôi con ngươi ô trầm nhìn chằm chằm cậu: “Thế nào? Tôi không thể tiếp tục diễn nhân vật chính?”

Hilde vừa nghe những lời này tức khắc cười ha hả: “Ninh, cậu cũng thật hài hước, cậu đã tránh bóng năm, nếu để cậu tới diễn tôi còn không yên tâm đâu!”

“Có cái gì không yên tâm? Nghi ngờ kỹ thuật diễn của tôi?” Ninh Tiềm Viễn từ từ khép kịch bản lại, hắn tựa lưng vào ghế ngồi, khí tràng trên người nháy mắt chuyển biến.

Đây là ngữ khí của một vị vương giả, uy nghiêm mà ẩn nhẫn không phát, trong giọng nói thậm chí mang theo một chút cẩn thận, hắn không thể không cẩn thận, bởi vì trên lưng hắn đeo tánh mạng và tương lai của toàn bộ tộc đàn.

Hilde lập tức ngây ngẩn cả người, cậu nhìn Ninh Tiềm Viễn ánh mắt lập tức thay đổi, đây không phải tổng tài Thịnh Thế Ninh Tiềm Viễn, cũng không phải ảnh đế Ninh Tiềm Viễn. Người hiện ra ở trước mặt cậu bây giờ đúng là nhân vật chính trong kịch bản, Druid chi vương.

Hilde không nghĩ tới, Ninh Tiềm Viễn tránh bóng năm cư nhiên còn có thể tùy thời tùy chỗ nhập diễn, hắn khép lại kịch bản, dùng một câu liền mang toàn bộ nhân vật nhập hiện thực.

“Uy, Ninh…… Cậu thật sự không nói giỡn hả? Thật sự muốn nhậm chức lần nữa?” Hilde kích động hoa tay múa chân hỏi, quả thực muốn thét chói tai, “Thượng đế quá chiếu cố tôi rồi, kêu cậu tới quả thật quá đáng giá!”

“Ừ, trở về tôi liền an bài tốt các công việc để tái nhậm chức.” Ninh Tiềm Viễn buông kịch bản, khí tràng trên người lần nữa khôi phục, trừ khi hắn diễn nhân vật chính, đây là biện pháp tốt nhất hắn có thể nghĩ đến.

“Hắc! Anh bạn tốt, cậu thật quá tài giỏi.” Hilde nghĩ thông cái gì, làm mặt quỷ với Ninh Tiềm Viễn, “Cậu thấy màn diễn này, không muốn để mỹ nhân cùng người khác tiếp xúc thân mật?”

“Không, tôi đã sớm muốn tái nhậm chức.” Ninh Tiềm Viễn nghiêm trang, nhưng bên tai đỏ bừng lại bán đứng hắn.

“Tái nhậm chức! Tái nhậm chức em gái cậu ấy! Lúc trước động kinh tự nhiên muốn tránh bóng, bây giờ lại tự nhiên muốn tái nhậm chức, cậu mẹ nó coi giới giải trí thành nhà cậu a, cậu muốn tới thì tới muốn đi thì đi?”

Ninh Tiềm Viễn tùy tiện đánh nhịp muốn tái nhậm chức, người lo lắng chính là đại diện Lý Thanh, anh ở trong văn phòng mình dậm chân, vừa định đối điện thoại rống giận hai câu lại phát hiện người đối diện đã sớm cắt đứt điện thoại.

Lý Thanh nắm đầu kêu rên: “Tạo nghiệt a! Lão tử làm sao giữ tên tổ tông này giờ!”

Bất quá tu dưỡng chuyên nghiệp của anh vẫn còn, lập tức an bài con đường tuyên truyền cho tốt. May thay tác phẩm Ninh Tiềm Viễn muốn tái nhậm chức có liên kết với tác phẩm trước lúc hắn tránh bóng, nên không đến mức làm mọi người cảm giác quá đột ngột.

Tin Ninh Tiềm Viễn muốn tái nhậm chức trong 《 Druid Ⅱ》 một khi thả ra, tức khắc như một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.

Mấy ngày này bởi vì một cái tán của Ninh Tiềm Viễn, fans hắn vốn dị thường sôi nổi, bây giờ nhìn thấy tin trên Weibo quả thực hạnh phúc muốn ngất xỉu!

“Chuyện này là thật sao? Thật sao?”

“Ngao ngao ngao ngao! Chính Thịnh Thế phát tin ra, Thánh Thượng rốt cuộc vừa làm tổng tài vừa đảm đương ảnh đế sao?”

Mấy năm nay cũng có ít tin giả toát ra, nói Ninh Tiềm Viễn tham diễn điện ảnh nào đó, nhưng cuối cùng chỉ là mượn danh khí Ninh Tiềm Viễn kéo nhiệt độ mà thôi, cho nên khi tin này thả ra, trong lúc nhất thời các fan hắn cư nhiên không thể tin được.

Nhóm fans của hắn nháy mắt sinh động lên, chủ đàn ở bên trong thét to: “Bọn tỷ muội lên tinh thần hết đi a, muốn lên chiến trường, trong nhóm đã lâu không có động tĩnh, đều hóa đá rồi phải không, quản lý đâu? Tất cả chú ý, Thánh Thượng muốn tái nhậm chức, về sau quy củ của chúng ta vẫn giống trước kia, quản tốt miệng mình!”

Lúc này, mọi người giới giải trí mới cảm nhận chính xác được nhân khí Ninh Tiềm Viễn cao bao nhiêu, hắn tránh bóng năm, một bộ tác phẩm cũng không có, nhưng fans hắn vẫn mạnh mẽ như năm trước.

Cơ hồ chớp mắt đã đem đề tài Thánh Thượng tái nhậm chức và 《 Druid Ⅱ》 đẩy tới hàng đầu.

Mọi người giới giải trí cũng sôi nổi chuyển phát tin này, chúc mừng Ninh Tiềm Viễn tái nhậm chức.

Minh tinh danh nghĩa ở Thịnh Thế càng đếm từng giây chuyển tin này, trừ bỏ Khanh Vân, bởi vì bây giờ y đang gặp phiền toái.

Năm chiếc siêu xe vây quanh chiếc xe bảo mẫu đáng thương Khanh Vân, Hà Lan ngồi trên ghế điều khiển xanh cả mặt, nhưng vẫn an ủi Khanh Vân: “Đừng lo lắng, tôi gọi điện thoại cho bên công ty, năm người này cũng không dám mạnh bạo.”

Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Hà Lan lại khẩn trương không thôi, hiện giờ Ninh tổng còn ở nước ngoài, làm gì có người nào ở Thịnh Thế đủ mặt mũi ngăn trở năm người này. Hơn nữa Hà Lan biết, chung quanh không chỉ có năm chiếc xe này, còn có paparazzi.

():Thợ săn ảnh hay paparazzi là số nhiều của từ paparazzo để chỉ những người chụp ảnh chuyên nghiệp, chuyên săn ảnh của những người nổi tiếng (các ca sĩ, diễn viên...), thường là chụp lén (không xin phép, không được sự đồng ý) khi họ đang có những hoạt động công cộng hoặc riêng tư.

Chỉ cần hôm nay Khanh Vân xuống xe, kia chỉ sợ nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Hà Lan mới nghĩ như vậy, vừa chuyển đầu liền phát hiện Khanh Vân mở cửa xuống xe, tức khắc trái tim cô như ngừng đập.

Vừa thấy Khanh Vân xuống xe, cửa sổ năm chiếc siêu xe tức khắc kéo xuống, một người trong đó quá thèm chết, ngoéo một tay với Khanh Vân: “Tới, lên xe, chúng tôi mang cậu đi chơi.”

“Đừng lo lắng.” Khanh Vân vẫy vẫy tay với Hà Lan, lập tức đi đến một chiếc xe trong đó, mở cửa xe ngồi xuống.

Sau khi Khanh Vân vào, năm chiếc xe dứt khoát rời đi, đèn flash loạn lóe bốn phía, Hà Lan suy sụp dựa vào trên ghế xe: “Xong rồi.”

Bởi vì phóng ra tin tái nhậm chức, cho nên Ninh Tiềm Viễn về nước trước, hắn xuống phi cơ nhìn thấy Hà Lan gửi hơn trăm tin cho hắn, tức khắc ngốc lăng.

Hà Lan là người đại diện của Khanh Vân, lúc này gọi điện thoại cho hắn làm gì?

Trong lòng Ninh Tiềm Viễn có dự cảm không tốt, hắn lập tức nhận điện thoại của Hà Lan.

Điện thoại vang lên, thanh âm mang theo khóc nức nở Hà Lan truyền tới: “Ninh tổng, Khanh Vân bị năm người đàn ông kia mang đi, tôi thật sự hết cách, đành phải tới tìm ngài……”

Vừa nghe được tin này, Ninh Tiềm Viễn chỉ thấy trong đầu mình “Ong” một tiếng.

Hắn lập tức kéo ra cửa xe, túm Lý Thanh đang ngồi trên ghế điều khiển xuống, sau đó mình ngồi lên ghế điều khiển dẫm chân ga, chạy đi.

“Tôi…… Ngọa tào……” Lý Thanh lẻ loi đứng bên ngoài sân bay, vẻ mặt mộng bức, “Tôi làm sao mà về a!”

Năm người đưa Khanh Vân tới một hội sở, chỗ các hội sở này vô cùng bí ẩn, hơn nữa trước cửa có chuyên gia tiếp đãi, trừ bỏ khách thường tới, cùng một ít người quyền cao chức trọng ở ngoài, người không liên quan không được vào.

(): nơi làm việc và giao dịch của một cơ quan, một tổ chức.

Năm người quen cửa quen nẻo vào một phòng, tự tìm vị trí ngồi xuống.

Cửa phòng phía sau Khanh Vân đóng lại, mấy người nhìn Khanh Vân đứng lẻ loi ở đó, giống như một con sơn dương đợi làm thịt, không khỏi ác ý cười cười.

“Mày xem, lúc trước tao kêu mày ở cùng tao, mày không chịu, bây giờ đồng thời đối mặt người chúng tao, có phải rất sợ hay không?” Người nói chuyện kêu Chu Diệp, anh ta là một phú nhị đại kiêu ngạo, có chút sản nghiệp và thiên phú ở phương diện giải trí này, nhưng ngày thường chơi cũng điên nhất, thậm chí trên mạng có danh khí không nhỏ.

“Xì, Chu tổng đừng nói như vậy, người chúng ta cùng nhau, có lẽ càng hợp ý nó đó.” Một người khác khinh thường nói.

Mấy người này tuy trên mặt khinh thường, nhưng đôi mắt lại không chớp cũng không nháy dính trên người Khanh Vân. Bọn họ vốn thích dung mạo Khanh Vân, đối y không tiếc vừa đe dọa vừa dụ dỗ, một lần thấy Khanh Vân ở cùng Bạch Hi Ngôn, tuy lời Bạch Hi Ngôn đánh thức bọn họ, nhưng Khanh Vân vẫn giống một cái móc nhỏ, câu lòng bọn họ khó chịu.

Trải qua chuyện lần trước, bọn họ và Bạch Hi Ngôn đều cho nhau phương thức liên hệ, càng nhìn Bạch Hi Ngôn với con mắt khác, bỗng nghe Bạch Hi Ngôn ở đoàn phim bị Khanh Vân “Khi dễ”, một đám vội vàng tới giúp gã hết giận.

Đương nhiên, giúp Bạch Hi Ngôn hết giận, hay thỏa mãn dục vọng dơ bẩn trong lòng, cũng chỉ có chính bọn họ biết.

“Chúng tao nói cho mày biết, Hi Ngôn không giống mày, em ấy là một diễn viên tốt, mà mày chỉ là thứ bán sắc.”

Chu Diệp cầm một lọ rượu vang đỏ, từ từ đến chỗ Khanh Vân:

“Chỗ này thật sự được bảo mật, chúng tao muốn chơi như thế nào đều có thể, tới giúp tao mở bình rượu, phải dùng miệng.”

“Chơi như thế nào cũng được?” Khanh Vân bỗng nhiên nhướng mày hỏi.

“Đúng vậy, yên tâm, ngươi kêu thế nào cũng sẽ không dẫn người tới.” Chu Diệp nhếch miệng cười cười, giơ tay phải sờ lên mặt Khanh Vân.

“Phải không? Đây thật đúng là một chỗ tốt.”

Khanh Vân vừa dứt lời, chỉ nghe “Phanh” một tiếng, một bình rượu tạt lên đầu Chu Diệp.

Trong nháy mắt, Chu Diệp ngồi bệt trên mặt đất bị tạt đến đầu nở hoa, anh ta ngẩng đầu lộ ra vẻ mặt mộng bức, trên người tất cả đều là hỗn hợp máu cùng rượu vang đỏ:

“ Mày mày mày……”

“Tao làm sao?”

Khanh Vân lại tạt thêm qua, bình rượu cũ thiếu chút nữa đập vào mặt Chu Diệp.

“Thế nào? Chơi tốt sao?” Khanh Vân dùng bình rượu nâng cằm Chu Diệp, từ trên cao nhìn xuống, hỏi.

Chu Diệp nhìn thẳng hai mắt y, chỉ cảm thấy như thấy được địa ngục, cả người không nhịn được run lên.

Bốn người khác thấy hành động bên kia, lập tức đứng lên, nhưng khi họ phát hiện ánh mắt lạnh băng mang theo tia uy hiếp của Khanh Vân đảo qua thì lại nhận ra dù bản thân muốn thoát nguy cũng không thể nào đứng dậy được.

“Các người, một kẻ cũng không chạy thoát.”

Khanh Vân nở nụ cười khiến khuôn mặt đã tuấn mỹ vô cùng càng thêm rung động lòng người, nhưng ý thức của năm người trong phòng từ lâu đã bay đi không còn một mảnh.

Năm người trong phòng trước giờ chưa từng gặp qua loại tình huống thế này, không có kiểu vừa đe dọa vừa dụ dỗ, cũng không có âm mưu quỷ kế, chỉ đơn giản thô bạo là đánh người không phục cho đến khi không chịu nổi chỉ có thể quỳ xuống kêu ba ba.

Bọn họ không nghĩ tới, người như Khanh Vân thoạt nhìn cao quý tuấn mỹ giống hệt tiểu vương tử, kết quả đánh người khác lại không chút nào nương tay.

Ninh Tiềm Viễn vừa vào, đã bị cảnh tượng trong phòng làm kinh sợ.

Năm người đàn ông luôn cao quý, có bốn người ôm đầu quỳ dưới đất vây quanh Khanh Vân, bộ dáng rất giống bốn con chim cút run bần bật, còn một người che đũng quần cuộn tròn trên mặt đất không biết sống chết.

Mùi máu tươi cùng vị cồn tỏa khắp toàn phòng, Ninh Tiềm Viễn nhìn năm người đàn ông thê thảm trong phòng trong lòng cũng không dâng lên chút đồng tình nào.

Bọn họ xứng đáng, nếu để Ninh Tiềm Viễn động thủ còn có thể làm bọn họ thảm hại hơn.

Hắn đi qua, nhìn Khanh Vân ngồi ở trên sô pha, hỏi:

“Không có việc gì đi……”

Đã lâu không đánh một hồi vui sướng như vậy, tâm tình Khanh Vân thập phần sảng khoái, nhìn Ninh Tiềm Viễn cũng cảm thấy hắn thuận mắt hơn, bởi vậy đại phát từ bi gật đầu với hắn.

Khanh Vân cầm lấy một ly rượu sạch sẽ quơ quơ, Chu Diệp quỳ gối cạnh đó lập tức dùng đầu gối lê lại đây, cầm ly mở bình rượu đưa Khanh Vân.

Một màn này làm Ninh Tiềm Viễn cảm thấy vô cùng chói mắt, hắn nhấc chân đá bả vai Chu Diệp, anh ta lấy tư cách gì rót rượu cho Khanh Vân?

“Là các người tìm paparazzi tới hả?”

Ninh Tiềm Viễn âm thanh âm trầm, hắn nhìn năm người đàn ông trên mặt đất, tâm tình cực kém, hắn vốn không nghĩ tới dù hắn đã che chở Khanh Vân nhưng đám người này vẫn dám tới tìm Khanh Vân gây phiền toái.

“Tôi đã bắt bọn họ tự đem tin đêm nay xóa hết.”

Nhẹ nhấp một ngụm rượu, Khanh Vân lạnh lùng nói:

“Về sau sẽ không phiền Ninh tổng giúp tôi cản người, bọn họ chơi khá tốt.”

Ninh Tiềm Viễn bị Khanh Vân làm nghẹn, tức khắc liền rầu rĩ không vui, tâm tình cả người đều thấp xuống.

Nhưng hắn vẫn có điểm lo lắng nên hỏi tiếp:

“Vạn nhất bọn họ thả đám tài liệu kia ra ngoài thì sao?”

“Bọn họ không dám.”

Dứt lời Khanh Vân cười lạnh một tiếng, năm người đồng thời run lên hai cái.

Ninh Tiềm Viễn mới vừa tuyên bố tái nhậm chức, vạn nhất làm ra tai tiếng gì cũng không tốt.

Ninh Tiềm Viễn cùng Khanh Vân đi ra ngoài. Khanh Vân tựa hồ không hề bị ảnh hưởng, lập tức đi đến chỗ Hà Lan vẫn luôn chờ bên ngoài xe.

Mà Ninh Tiềm Viễn sắc mặt không vui đi tới, lần này hắn không đoạt vô lăng với Lý Thanh, sắc mặt kém cỏi bò ra phía sau.

Lý Thanh xem mặt hắn y như bản mặt người chết, không khỏi tò mò, hỏi:

“Sao vậy? Tình huống thế nào? Xem bộ dáng khẩn trương lúc nãy của cậu, tôi còn tưởng rằng không cứu được người ra……”

Ninh Tiềm Viễn ngồi dựa vào ghế, hoàn toàn không có phản ứng, chỉ nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, chăm chú nhìn bóng dáng Khanh Vân rời đi.

Lý Thanh theo ánh mắt hắn nhìn qua, bĩu môi nói: “Cậu nói cậu rốt cuộc có tật xấu gì? Khanh Tiểu Vân thế nào cũng là một đứa trẻ tốt, cậu phải cho người ta chút sắc mặt chứ, đằng này lại làm người công ty đều chê cười cậu ấy. Muốn nói cậu chán ghét cậu ta cũng không xong, vừa nghe nói người ta xảy ra chuyện liền lái xe phóng đến như điên, không biết còn tưởng rằng……”

Nói đến đây, Lý Thanh dừng lại, anh từ từ quay đầu nhìn chằm chằm Ninh Tiềm Viễn phía sau, vẻ mặt kinh tủng: “Ngọa tào, bộ dáng quỷ quái này của cậu sẽ không phải là coi trọng cậu ta?”

“Thế nào? Chỉ cho phép cậu ta bò lên giường tôi, còn không cho tôi coi trọng cậu ta?”

Ninh Tiềm Viễn ác thanh ác khí trả lời.

“Cậu nói cái gì? Khanh Tiểu Vân bò giường cậu? Lúc nào? Cậu đừng bôi nhọ người ta, mỗi ngày cậu ấy ở công ty vội muốn chết, nào có thời gian làm chuyện này, ngược lại là cậu mưu đồ gây rối luôn đi theo cậu ấy ha?”

Lý Thanh đã thăng cấp làm fans số một của Khanh Vân, lúc này nghe được hùng hài tử Ninh Tiềm Viễn chửi bới thần tượng nhà mình, lập tức bắt não quay về đầu.

“Cậu ta làm khi nào cậu còn không biết?”

Ninh Tiềm Viễn sắc mặt lãnh ngạnh.

“Tư liệu lúc trước là cậu tra.”

Lý Thanh chớp chớp mắt, không hiểu Ninh Tiềm Viễn đang nói cái gì, anh nghĩ rồi nghĩ, mới thử thăm dò:

“Ý cậu nói là giao lưu của giới thượng lưu lần trước?”

Ninh Tiềm Viễn gật đầu, liền nghe Lý Thanh mắng một tiếng.

“Con mẹ nó chó má, ai nói với cậu ngày đó là Khanh Vân? Rõ ràng là một tiểu minh tinh của giải trí Thiên Vũ bỏ thuốc cậu!”

Đến phiên Ninh Tiềm Viễn mộng bức, hắn ngơ ngác nhìn Lý Thanh, ánh mắt mê mang phảng phất như một thiếu niên lạc đường:

"Người ngày hôm sau tôi tỉnh lại nhìn thấy chính là cậu ấy a.”

Lý Thanh sửng sốt một chút, tức đến nói không ra lời, lúc sau anh chỉ tay vào Ninh Tiềm Viễn, ngón tay phát run:

“Ngọa tào, Ninh Tiềm Viễn! Đồ súc sinh cậu, vậy mà đem Khanh Vân nhà tôi làm……”

Nói anh lau mặt lại mắng: “Cậu mẹ nó căn bản không phải người? Cậu trúng dược mơ mơ màng màng kéo Khanh Tiểu Vân lên giường, kết quả xong việc còn không cho người ta sắc mặt tốt. Ninh Tiềm Viễn cậu giỏi!”

Đại não Ninh Tiềm Viễn có chút không đủ dùng, hắn hồi tưởng một chút rồi nói:

“Tôi nhớ rõ lúc ấy tôi đánh người đưa rượu cho tôi một cú, ngày hôm sau tôi thấy xương bả vai cậu ấy có vết thương, không phải tôi đánh thì ai vô đây?”

“Cậu mẹ nó lúc phẫn nộ đánh người không phải đánh mặt mà là xương bả vai a?” Lý Thanh vừa nghe lời này mắng ác hơn.

Ninh Tiềm Viễn trầm mặc, hắn lẳng lặng ngồi ở kia, từ đầu đến chân, cả tóc ti đều lộ ra một loại vô thố.

Hắn nghĩ sai rồi? Là hắn trúng dược, còn đem Khanh Vân cường, kết quả lúc xong việc còn đem người trào phúng một hồi?

Hắn lúc ấy nói cái gì? Chỉ biết bò lên giường người khác?

Nói như vậy, vết thương ở bả vai Khanh Vân cũng là hắn gây ra?

Trách không được mỗi lần Khanh Vân nhìn thấy hắn đều là một bộ dáng xa cách lạnh nhạt, cao ngạo vô cùng. Khanh Vân gặp được loại chuyện này còn có thể cho hắn sắc mặt tốt mới là lạ!

Mà hắn mỗi lần nói còn đều……

Ninh Tiềm Viễn lặng yên bưng kín mặt, đầu đỏ bừng giống quả cà chua.

Hắn cảm thấy, hắn sắp xong rồi.

Nghĩ vậy, Ninh Tiềm Viễn tự nhiên ngẩng đầu phát hỏa, hắn dùng sức đạp lưng ghế ghế vô lăng: “Cậu đi xuống cho tôi!”

Lý Thanh bị hắn đá không thể hiểu được, cuối cùng vẫn không chấp nhặt với người thất tình, bước xuống xe.

Ninh Tiềm Viễn từ băng ghế sau bò đến vô lăng, đuổi theo Khanh Vân.

Lý Thanh đứng ở bên cạnh hít đống bụi đất: “Lại bị đuổi xuống, không để người đại diện vào mắt?”

Ninh Tiềm Viễn đuổi theo tìm Khanh Vân giải thích? Mới là lạ! Người này nhát gan muốn chết, biết tất cả đều do mình làm ra, vì thế căn bản không mặt mũi đi gặp Khanh Vân, đơn giản lùi về trong nhà làm con rùa đen rút đầu.

Thậm chí hắn còn lấy cớ tái nhậm chức điều chỉnh trạng thái, cả ban cũng không đến.

Ninh Tiềm Viễn suy nghĩ rất nhiều, thái độ hắn đối đãi Khanh Vân kiêu ngạo, lời nói còn có ý tứ vừa đe dọa vừa dụ dỗ, hơn nữa lại tuyên bố muốn bao dưỡng y. Ở trong mắt Khanh Vân, hắn cùng có gì khác với năm tên đực rựa kia sao?

Hoàn toàn không có!

Nghĩ đến đây Ninh Tiềm Viễn cảm thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết, căn bản liền không biết như thế nào đối mặt Khanh Vân.

Giờ phút này Ninh Tiềm Viễn râu ria xồm xàm, suy sút, trong đầu suy nghĩ rối tinh rối mù đang ngồi cạnh bàn trà ở trong nhà. Trên TV bắt đầu chiếu 《 Phong Thiên 》, từ đầu là hình ảnh vạt áo phiêu dật của Lăng Hoa Tiên Quân xẹt qua, sau đó chính là sườn mặt khiến người khác dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng đủ để lại ấn tượng sâu đậm.

Ninh Tiềm Viễn chuyên chú nhìn Lăng Hoa Tiên Quân trong TV, phảng phất như nhìn Khanh Vân.

Con chó con bị hắn mang về nhà rầm rì lay ống quần hắn tìm đồ ăn.

Ninh Tiềm Viễn tùy tay ném qua một túi đồ ăn cho chó con, mặc kệ con chó tự mình chui vào túi gặm. Hắn nhìn con chó trong túi, bi thương nghĩ, chỉ sợ ở trong mắt Khanh Vân mình còn không thuận mắt bằng con chó này.

Thuận mắt?

Ánh mắt Ninh Tiềm Viễn tự nhiên sáng lên, hai tay vớt con chó từ trong túi ra.

Hắn nhớ rõ Khanh Vân rất thích con chó này? Đưa cho y y liền sẽ vui lên sao?

Ninh đại ảnh đế chưa từng nghĩ tới có một ngày hắn sẽ sa đọa đến mức dùng "Tình địch" tới tạo niềm vui cho người mình thích.

Khanh Vân mãi cho đến khi nhận được Hilde mời, lao tới nước ngoài đóng phim, cũng không nhìn thấy Ninh Tiềm Viễn.

Vừa thấy Khanh Vân tiến vào đoàn phim, Hilde thập phần hưng phấn, lập tức liền đi lên đón:

"Nga, thượng đế, cậu lớn lên quả nhiên rất mỹ lệ."

Không chỉ có mình Hilde kinh hô, chỗ khác của đoàn phim cũng vang lên tiếng hút khí, còn có tiếng thì thầm khe khẽ:

"Cậu ấy quả thực là một thiên sứ!"

Hilde cầm tay Khanh Vân muốn cúi xuống hôn, nhưng lại tự nhiên cười gượng dừng lại một cách khó khăn.

Khanh Vân quay lại nhìn đằng sau, quả nhiên thấy Ninh Tiềm Viễn ngồi cách đó không xa, nhìn rất nghiêm túc đọc kịch bản trong tay.

Tựa hồ đã nhận ra tầm mắt Khanh Vân, Ninh Tiềm Viễn còn lén lút chọc chọc nâng nâng kịch bản lên trên, hoàn toàn che khuất mặt mình.

Khóe miệng nhếch lên một độ cung như có như không, Khanh Vân không khó đoán ra nguyên nhân nam nhân này trốn tránh y, bởi vậy tâm tình càng thêm sung sướng.

Vì chúc mừng Ninh Tiềm Viễn tái nhậm chức, cho nên cảnh quay khởi động máy chính là hắn diễn, trùng hợp thay là phân đoạn Ninh Tiềm Viễn và Khanh Vân phối hợp diễn.

Khanh Vân thay trường bào, tuy rằng nhân vật của y là Đông Phương tiên nhân, nhưng kịch bản người tiên nhân Đông Phương đều mặc khá giống sư Tây Phương Vu. Cho nên trên người Khanh Vân chỉ có một cái áo choàng màu trắng đơn giản, lại càng cường điệu khí chất phiêu dật trên người Khanh Vân.

Cảnh diễn này Ninh Tiềm Viễn đóng vai nhân vật chính Lansell vì tồn vong của nhất tộc Druid, bị bắt hướng Khanh Vân đóng vai tiên nhân Đông Phương —— Huyền, cúi đầu xưng nô.

Nhân vật Huyền này rất giống Lăng Hoa Tiên Quân, cho nên cũng không mang đến khiêu chiến quá lớn cho Khanh Vân, Khanh Vân biết Hilde muốn cảm giác phiêu dật này, cho nên từ góc độ của y trận diễn này dễ như ăn cháo.

Nhưng khi khởi động máy trận diễn đầu, liền NG lần, vấn đề là ở trên người Ninh Tiềm Viễn.

Truyện Chữ Hay