Ly sữa đậu nành bị Tuỳ Khâm đặt lên bàn.
Ngay khi Lâm Bạch Du nghĩ rằng anh sẽ từ chối add Wechat, thậm chí ngay cả sữa đậu nành mà cô đưa anh còn không định uống…
“Add đi.”
Nam sinh vậy mà lại đặt điện thoại lên bàn.
Bất kể anh có tình nguyện hay không, Lâm Bạch Du nhận lấy điện thoại và cảm thấy như mình sắp biết được một số bí mật rồi.
Điện thoại của Tuỳ Khâm trông không mới, không biết đã dùng bao lâu rồi, cũng là nhãn hiệu phổ thông nhất.
Bà thím hà khắc nhà họ Tùy còn không cho anh ăn, sẽ cho anh tiền mua điện thoại di động sao?
Lâm Bạch Du càng nghiêng về phía anh tự mua nó bằng tiền của mình hơn.
Cô liếc nhìn Tuỳ Khâm, anh đang uống sữa đậu nành, giữa lông mày không được vui cho lắm.
Ảnh đại diện Wechat của Tuỳ Khâm rất tối, màu đỏ xen lẫn trong mảng màu đen, thoạt nhìn, bức ảnh nhỏ thoạt nhìn trông giống như một bức tranh đẫm máu lan truyền trên mạng.
Tên chỉ là một chữ q, có lẽ là chữ cái đầu tiên trong pinyin của Khâm.
Lâm Bạch Du add xong thì trả lại cho anh: “Được rồi.”
Tuỳ Khâm tùy tiện cầm lấy, khóa màn hình, tay còn lại ném cốc sữa đậu nành vào thùng rác.
Lâm Bạch Du bây giờ muốn xem trong WeChat của Tuỳ Khâm có tiết lộ thông tin nào hay không.
Đầu tiên cô nhấp vào hình đại diện kỳ lạ đó trước——
Hóa ra là cô đã nhầm rồi, không phải một bức tranh máu me, nó giống như một bầu trời, một vũ trụ đầy sao.
Cũng may là việc sử dụng những bức tranh máu me và bóng đen tâm lý không liên quan gì đến Tuỳ Khâm.
Lâm Bạch Du yên tâm, mong chờ hồi lâu, cuối cùng, sau khi nhấp vào lời nhắc sau khi mở vòng bạn bè, tâm trạng của cô đã giảm sút trầm trọng – chỉ có thể thấy ba ngày.
Làm một hồi lâu, cũng không thấy được gì.
Lâm Bạch Du không khỏi thở dài, sau khi thở dài, cô nhận ra mình vẫn đối mặt với Tuỳ Khâm, chưa quay người lại.
Tần Bắc Bắc quay đầu lại: “Đã add WeChat rồi mà cậu còn thở dài gì nữa?”
Trước mặt Tuỳ Khâm, Lâm Bạch Du còn có thể nói cái gì nữa chứ, chẳng lẽ nói là vòng bạn bè của Tuỳ Khâm đã đóng rồi nên cô không nhìn thấy gì cả sao?
Vì vậy cô mới nói: “Ban nãy tớ nhìn thấy chuyện tay của Tuỳ Khâm bị thương.”
Trên thực tế, cô thậm chí còn không chú ý đến.
Lâm Bạch Du liếc nhìn Tuỳ Khâm, rõ ràng, anh cũng không ngờ sẽ nghe thấy câu trả lời như vậy của cô, liền cụp mi xuống.
Chẳng trách nữ sinh của Minh Nghệ lại theo đuổi anh đến thế, anh thực sự rất đẹp trai.
Lâm Bạch Du suy nghĩ một chút: “Vết thương của cậu thế nào rồi? Ngày hôm qua bọn họ nói cậu bị thương, không ảnh hưởng gì chứ?”
Tuỳ Khâm nhìn cô đầy ẩn ý sâu xa.
Những ngón tay với khớp xương rõ ràng của nam sinh hơi cong lại.
“Không sao.”
“Ồ.” Lâm Bạch Du đáp lại một cách khô khan, rồi lại nói thêm: “Tôi có băng keo cá nhân ở đây.
Nếu cậu cần, cậu có thể tìm tôi.”
Cô luôn mang băng keo cá nhân bên mình.
Một khi cô bị đứt cái gì đó ở bên ngoài, có thể dán lên ngay lập tức, đề phòng bị người khác nhìn thấy vết thương biến mất.
Chuông báo buổi học sáng đột ngột vang lên.
Lâm Bạch Du quay lại.
Ánh mắt Tuỳ Khâm cố định sau đầu cô, anh lại nhìn xuống màn hình điện thoại đen kịt.
-
Thoát ly khỏi những nhân tố trong mơ, Lâm Bạch Du cảm thấy Tuỳ Khâm rất thảm.
Anh rõ ràng là hơi gầy, đặc biệt là chiếc cằm nhọn, tuy nó càng làm sâu đậm thêm sự lạnh lùng thêm nhưng cũng cho thấy cuộc sống của anh không được tốt.
Cho dù như thế nào, dù sao cô cũng đã add Wechat rồi, nên sau này có chuyện gì cô cũng có thể hỏi thăm, vì vậy tâm trạng của cô cũng nhanh chóng được cải thiện.
Một giây trước khi Lâm Bạch Du quay người lại, Tuỳ Khâm thấy mắt cô đột nhiên sáng lên.
Những từ tiếng Anh được đọc to trong lớp, anh trải sách ra, lòng bàn tay là phẳng lại, vết thương nhỏ trên ngón tay đang được để lộ ra.
Tuỳ Khâm có thể nhận ra nó đã bị cắt bởi một thứ sắc bén.
Về phần thứ sắc bén đó là gì, anh không thể đoán được.
Vết thương xuất hiện như thế nào và làm thế nào nó lại đến tay anh không phải là câu trả lời mà anh có thể biết ngay bây giờ được.
Bởi vì khoa học cũng không thể nào giải thích được.
Anh cong ngón tay lại, vết thương hơi hở ra, có chút đau, cảm giác này anh rất quen thuộc, cũng đã trải qua quá nhiều lần.
“Bạn học Lâm vừa rồi rất vui vẻ, chắc chắn cậu ấy đã nhìn trúng cậu rồi.” Phương Vân Kỳ ném một tờ giấy qua.
Mặc dù có điện thoại di động, nhưng dù sao truyền giấy cũng tiện hơn.
Tuỳ Khâm nhớ những chuyện Lâm Bạch Du đã làm trong thời gian này.
Điều kỳ lạ nhất là lần đầu tiên gặp nhau, cô đã hỏi anh rằng liệu anh đã nhìn thấy cô trong mơ hay chưa - rất trực tiếp.
Rõ ràng, cô đã mơ thấy anh.
Chỉ có một khả năng cho tình huống này.
Tuy nhiên, điều này không là gì cả.
Sau khi cố gắng không thành công hoặc lãng phí sức lực vô ích, cô sẽ rút lui mà thôi.
-
Sau tiết học thứ hai, các học trò ồ ạt ra sân chơi.
Nhìn những học sinh thường tấp nập mặc đồng phục học sinh màu trắng và xanh lá cây, Lâm Bạch Du ngạc nhiên phát hiện Tuỳ Khâm cao hơn bọn họ rất nhiều.
“Tuỳ Khâm cao bao nhiêu thế?” Cô hỏi Tần Bắc Bắc.
“Tớ không biết, chưa từng hỏi, một mét tám mấy? Năm lớp 11, Phương Vân Kỳ nói là 1 mét 84, bây giờ chắc phải còn hơn thế nữa nhỉ?” Tần Bắc Bắc nói.
Lâm Bạch Du rất ghen tị, nếu cô có thể cao thêm vài cm nữa thì tốt rồi, ví dụ như cao như Tần Bắc Bắc.
Tuy nhiên, Tuỳ Khâm cao lớn và phát triển nhanh như vậy, nên chắc chắn sẽ tăng lượng thức ăn lên, nhưng điều kiện ở nhà lại kém như vậy.
Lâm Bạch Du không khỏi thương cảm và xót xa.
Nếu anh nhận quà từ những nữ sinh đó, có lẽ đã có thêm dinh dưỡng bổ sung rồi, nhưng anh không làm thế.
Sau khi vị hiệu trưởng mới lặp lại bài phát biểu, thì đến lượt học sinh siêu tiến bộ trong kỳ thi tháng trước lên bục phát biểu, cậu ta đã tiến bộ hơn 300 hạng.
Dưới khán đài không có bao nhiêu người đang thật sự lắng nghe.
Lớp 12/1 có 20 nữ sinh, Lâm Bạch Du vì vấn đề chiều cao mà bị chia cách với Tần Bắc Bắc, nữ sinh đứng trước và sau cô là những người mà cô chỉ mới nói chuyện có một hai câu.
Nữ sinh phía sau chọc cô một cái: “Cậu đang theo đuổi Tuỳ Khâm à?”
Lâm Bạch Du hơi nghiêng đầu: “Cái gì?”
Nữ sinh tên là Chu Mạt đó tiến đến gần và nói: “Tớ nghe nói rằng cậu đang theo đuổi Tuỳ Khâm, thậm chí còn add Wechat.”
Lâm Bạch Du hỏi ngược lại: “Add Wechat có nghĩa là theo đuổi à?”
“À, nếu không thì sao?”
“...”
“Các bạn nữ trong lớp cũng đã từng thử nhưng đều không thành công.”
Đẹp trai như Tuỳ Khâm, ngay từ học kỳ đầu tiên của năm lớp 10, sau khi chia lớp, các bạn nữ trong lớp đều lần lượt hành động, nhưng đều phải đối mặt với sự thất bại.
Bây giờ đã lên lớp 12, hầu hết những người đã hành động trong lòng đều đã bình lặng lại.
Về phần có còn yêu thầm hay không thì Chu Mạt không rõ.
Lâm Bạch Du thì thào: “Vậy tớ coi như là nhóm thành công?”
Chu Mạt: “Đương nhiên rồi.”
Lâm Bạch Du nhìn về phía sau và thấy rằng đội ngũ của lớp 12/1 xếp thành một hàng dài, Tuỳ Khâm là người cuối cùng, cứ như thể hạc đứng giữa đàn gà.
Dù không nhìn thấy rõ mặt anh nhưng cô biết đó là anh.
Chỉ nhìn thấy mặt nhưng trái tim của Lâm Bạch Du vẫn rung động.
Cùng với sự tương phản trong giấc mơ, chỉ số nhịp tim của cô đã tăng lên rất nhiều.
Chẳng lẽ Tuỳ Khâm sau khi yêu cũng giống như “Tuỳ Khâm” trong mơ, dịu dàng ân cần?
-
Sau khi nghi lễ chào cờ kết thúc, mọi người trở về lớp của mình.
Chỉ còn vài phút nữa là tới tiết, Phương Vân Kỳ và những người khác không ra ngoài, ngồi tán gẫu ở hàng ghế sau.
“Này, trong lớp chúng ta có người bị chụp ảnh và đăng trên Tieba rồi.” Phương Vân Kỳ cầm điện thoại của mình: “Bạn học Lâm Bạch Du có trong danh sách.”
Lâm Bạch Du: “Cái gì?”
Phương Vân Kỳ: “Trong tiết chung giữa các lớp cậu đã bị người ta chụp ảnh, đăng lên Tieba đăng của trường chúng ta rồi.”
Người đăng bài chắc cũng học lớp 12.
Dù sao thì đội ngũ của các lớp đi luân phiên, mấy lớp 12 sẽ rời sân cùng lúc.
Người đăng bài đăng bức ảnh chụp Lâm Bạch Du và Tần Bắc Bắc đang trò chuyện với nhau.
Hai cô gái mặc đồng phục học sinh đang cười tươi như hoa, phía sau là vô số bạn học, giống như một cảnh trong một bộ phim thần tượng trong khuôn viên trường.
Người đăng bài đang hỏi thông tin liên lạc của Lâm Bạch Du.
Có người bên dưới hỏi Lâm Bạch Du học lớp nào, tên là gì.
Cô đang khoác tay Tần Bắc Bắc, Tần Bắc Bắc đã quá nổi tiếng nên nhanh chóng có người đoán ra Lâm Bạch Du là học sinh chuyển trường của lớp 12/1.
Không ít người nhớ lại những câu chuyện được lưu truyền trước đây.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Lâm Bạch Du xem một chút rồi thoát ra.
Những người theo đuổi cô vì vẻ bề ngoài ở trường học cũ cô đã được trải nghiệm qua rồi nên cũng không hề lấy làm lạ.
Cô đi dạo một vòng Tieba, đột nhiên khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn, cô tìm kiếm “Tuỳ Khâm”.
Thật sự có không ít bài viết liên quan, chủ yếu là lúc trước.
Ví dụ như - “Cho hỏi, có ai có thông tin liên lạc của đàn anh lớp 12/1 không, cái người rất cao đấy.”
Có người trả lời: “Đứng nghĩ tới nữa, lớp 10 thì chăm chỉ học hành đi.”
Một ví dụ khác - “Số 7 của đội bóng rổ đẹp trai quá, tên gì thế nhỉ?”
Hình ảnh kèm theo là hình ảnh thi đấu lúc trước của đội bóng rổ.
Đây là lần đầu tiên Lâm Bạch Du nhìn thấy Tuỳ Khâm mặc đồng phục bóng rổ, ngạc nhiên phóng to bức tranh lớn ra.
Trong ảnh, nam sinh đang trên sân bóng rổ, mặc bộ đồng phục bóng rổ màu trắng với số 7 khổng lồ trước ngực.
Những người xung quanh đang xúm xít vây quanh anh, nhưng tất cả đều bị lu mờ.
Khóe môi anh hơi nhếch lên, mái tóc đen trên trán bởi vì vận động nên ướt đẫm mồ hôi.
Ở cổ tay phải đeo vòng bảo vệ cổ tay mà đen.
Trời ạ, đẹp trai quá!
Lâm Bạch Du chớp mắt, đây mới đúng là Tuỳ Khâm.
Anh nên là một thiếu niên hăng hái, năng động như vậy.
Lâm Bạch Du đã lưu bức ảnh này.
Lần đầu tiên cô lén giáo viên nghịch điện thoại ở dưới tập sách, xem bài Tieba của Tuỳ Khâm.
Người đăng bài: “Mặc dù tôi đến từ trường trung học phổ thông số 7, nhưng tôi phải nói một câu, đàn anh Tuỳ Khâm đẹp trai quá, có thể chuyển đến trường của chúng ta không?”
Học sinh Trường trung học phổ thông số 8 đương nhiên trả lời từ chối.
Từ năm lớp 10 đến năm lớp 11, bởi vì Tuỳ Khâm ở trong đội bóng rổ nên thường xuyên xuất hiện trước mặt mọi người, tự nhiên có rất nhiều bài đăng về anh.
Tuỳ Khâm thích mặc áo phông trắng và đen.
Tuỳ Khâm từ chối ly nước do hoa khôi trường học đưa.
Tuỳ Khâm lại dẫn dắt đội bóng rổ của trường trung học phổ thông số 8 thắng trường trung học phổ thông số 7.
Tuỳ Khâm dường như đánh nhau rồi, trên người anh có tận mấy vết thương.
Hoàn cảnh gia đình của Tuỳ Khâm rất tệ, nghe nói anh đang đi làm thêm.
Tuỳ Khâm rời khỏi đội bóng rổ.
Mọi học sinh tại trường trung học phổ thông số 8 đều biết rằng cuộc sống ở trường của Tuỳ Khâm càng tươi sáng thì cuộc sống bên ngoài trường của anh càng tồi tệ.
Có những mặt tích cực thì cũng sẽ có những tiêu cực.
Không biết nguyên do gì mà Tuỳ Khâm không tham gia cuộc thi lần trước, sau đó đã rút lui khỏi đội, kết quả là trường trung học phổ thông số 8 bị thua, trên Tieba còn có người chửi mắng anh.
Sau khi trường trung học phổ thông số 7 càng trở nên rực rỡ hơn, thì những bài đăng như vậy lại càng nhiều.
Lâm Bạch Du xem mà cảm thấy kinh hãi, nhanh chóng lướt qua nó, say sưa đi tìm kiếm.
Quá khứ trầm lặng của nam sinh giống như một hang động kho báu.
Còn cô đang đào khoét nó.
-
“Trong giờ học không được làm chuyện khác đấy.
Có vài bạn học đã bận rộn cả ngày rồi.
Tôi đã luôn theo dõi, không nói đến các em là do không muốn nói đến.
Lớp 12 rồi, tự giác một chút đi.”
Lâm Bạch Du đang xem hăng say, Đào Thư Thúy đang ở trên bục giảng gõ lên bục giảng, ẩn ý nhìn xuống lớp học.
Các học sinh chột dạ đều ngồi ngay ngắn lại, Lâm Bạch Du cũng không ngoại lệ, cô cảm thấy cô chủ nhiệm đang nói về mình, tai cô đỏ bừng lên.
Tuỳ Khâm ngồi sau lướt mắt về phía chiếc điện thoại cô nhét vào trong bàn, xem suốt nửa tiết, chăm chú đến thế.
Có lẽ là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình.
Về cơ bản, cứ cách hai hoặc ba ngày, sẽ có tiểu thuyết của một nữ sinh nào đó bị giáo viên mang đi, sau đó một cuốn mới xuất hiện, sau đó lại bị tịch thu ...!
Cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Lâm Bạch Du ngồi thẳng lưng lại.
Tuỳ Khâm nhìn chằm chằm lỗ tai đỏ bừng của cô.
-
Lâm Bạch Du muốn sau giờ học sẽ xem tiếp, nhưng kết qua Tần Bắc Bắc đã kéo cô đi.
Cô đã dành cả ngày để đắm mình vào Tieba, cuối cùng vào giờ tự học buổi tối về cơ bản cô đã đọc hết tất cả.
Lâm Bạch Du cảm thấy rằng cô ấy sắp trở thành fangirl của Tuỳ Khâm rồi.
Cô cũng muốn hỏi anh tại sao anh lại ngừng chơi bóng rổ.
Đẹp trai biết bao nhiêu!
Lý do gì khiến Tuỳ Khâm đột nhiên không tham gia trận đấu bóng rổ vào cuối học kỳ hai năm lớp 11, rồi tại sao sau đó anh lại rút lui?
Câu này không tiện hỏi chính chủ, nhưng có thể tấn công từ bên nhánh.
Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Lâm Bạch Du chuyển sự chú ý tới Phương Vân Kỳ nhiều chuyện: “Cậu có biết vì sao Tuỳ Khâm lại rút lui khỏi đội bóng rổ không?”
Phương Vân Kỳ từ lâu đã tự mình nghĩ rằng cô thích Tuỳ Khâm, vô cùng vui mừng khi thấy điều đó thành sự thật, không chút giấu giếm thông tin: “Để tập trung học hành đàng hoàng?”
Lâm Bạch Du nghi hoặc: “Học đến nỗi mỗi môn đều chỉ vừa đủ điểm đạt mức?”
“Đó là vì đang ẩn chứa sức mạnh.”
“Được thôi, cậu ấy có thường xuyên đánh nhau không?”
“Không thường xuyên lắm, dù sao tôi cũng nghĩ là rất ít.”
“...”
Hỏi cũng chẳng khác nào không hỏi, Lâm Bạch Du rất thất vọng.
Phương Vân Kỳ cổ vũ cô: “Cậu tự mình đi hỏi cậu ấy đi, cho một số chuyện cậu ấy cũng sẽ không nói với tụi tôi.
Nói không chừng nếu cậu hỏi, cậu ấy sẽ nói cho cậu biết.”
Lâm Bạch Du: Tin cậu mới lạ!
“Vậy tôi hỏi cậu một câu đơn giản nhé, cậu ấy thích ăn gì?” -
-
Không tin thì không tin nhưng sau khi có được thông tin khẩu vị Tuỳ Khâm từ chỗ Phương Vân Kỳ, Lâm Bạch Du vẫn nghe theo mà mua thêm một phần đồ ăn sáng.
Tuỳ Khâm không ăn.
Hơn nữa còn nói thẳng với cô: “Đừng đưa nữa.”
Lâm Bạch Du chớp mắt: “Ờ ờ.”
Tôi ờ nhưng không có nghĩa là tôi đồng ý đâu.
Vì vậy, trong ba ngày tiếp theo, trên bàn đều xuất hiện đồ ăn do cô gái chuẩn bị cho anh ăn, cộng với ánh mắt của Tần Bắc Bắc và Lâm Bạch Du đang đuổi theo, vì vậy Phương Vân Kỳ và những người khác cũng từ chối không chịu ăn.
“Tôi không ăn đâu!”
“Tôi béo lên rồi!”
“Cậu cũng tăng cân à, tôi cũng tăng ba cân đấy, chết tiệt.”
“A Khâm, cậu tự mình ăn đi.”
Tùy Khâm không bao giờ lãng phí thức ăn.
Ngay cả những thức ăn mà các nữ sinh lúc trước tự mình đem tới, anh cũng sẽ để bọn Phương Vân Kỳ ăn, anh hiểu rõ tầm quan trọng của thức ăn hơn ai hết.
Hôm nay cô đem cháo trứng và thịt nạc, vẫn còn đang bốc khói.
Ánh mắt của Tuỳ Khâm nặng nề nhìn chằm chằm Lâm Bạch Du.
Lâm Bạch Du không hề sợ hãi: “Tôi đoán chắc là cậu thích uống cái này.”
Trong giấc mơ, khi cô ăn sáng cùng với “Tuỳ Khâm”, cô đã thử qua món cháo của anh.
Mỗi ngày anh đều uống cái này.
“Cậu đoán sai rồi.” Giọng điệu của Tuỳ Khâm lạnh lùng.
“Không thể nào.” Lâm Bạch Du đã sớm so sánh rồi, sở thích của người đàn ông trong mơ cũng giống như của bọn con trai: “Tôi đã mơ thấy đấy.”
Tùy Khâm không nói nên lời, thậm chí còn cảm thấy có chút hoang đường.
Tiếng đọc sách xung quanh đã nhỏ hơn một chút, vài người đang đọc sách nhưng tâm trí thật ra đang dán vào bọn họ ở xung quanh nhìn trộm đều tỏ ra vẻ “Wow, cậu biết ăn nói quá”.
Lâm Bạch Du dựa lưng vào bàn cậu thiếu niên, cô đã muốn nói chuyện về giấc mơ từ lâu rồi: “Tuỳ Khâm, tôi đã nằm mơ thấy cậu cứu tôi.”
“...”
Vẻ mặt Tuỳ Khâm khôi phục lại vẻ lãnh đạm ngàn năm vẫn không thay đổi, nhìn cô lên tiếng: “Nằm mơ đều là ngược lại đấy.”
“Cũng có thể tôi đã giết cậu.”
Lâm Bạch Du: “?”
------oOo------