Biểu Ca! Đừng Chạy (Một Kiếp Yêu Người)

Chương 69: Chân tướng (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Biểu ca uống chút trà đi, sáng mai còn phải lên triều, hay anh đi nghỉ trước, em tra xong sẽ báo lại với anh.” Chỉ Lan đau lòng đưa cho Huyền Diệp một chén trà, “Hay để qua đêm nay rồi tra, cũng chỉ là chuyện hại người người hại thôi.”

Chỉ Lan cúi đầu uể oải, “Em không ngờ có người làm chuyện tày đình thế này trong phủ, đều tại em không trông nom cho tốt.” Chỉ Lan ôm thắt lưng Huyền Diệp như gấu koala ôm cây, đầy vẻ mong được an ủi mong được vỗ về.

“Lan nhi quá nhân từ, biểu ca còn không điều tra được những lắt léo bên trong, tiểu nha đầu làm sao hiểu được.” Huyền Diệp véo nhẹ lên mũi Chỉ Lan, “Đừng khổ sở, qua đêm nay là tra ra thôi.”

“Tất nhiên rồi, anh thấy em có lợi hại không, nếu không phải em bọn họ sẽ không chịu khai thật đâu.” Chỉ Lan cười híp mắt, “Như lời em nói đấy, đánh năm mươi roi, anh xem Tịch Mai nói rồi đấy thôi? Nếu thật sự vô tội thì chỉ tên điểm mặt một kẻ có tội ra, nhất định có thể tìm được kẻ chủ mưu.”

“Ngạch nương dạy em như thế sao? Sao không học được chút thủ đoạn nào vậy?” Huyền Diệp bật cười, tiểu biểu muội lớn rồi, nhưng không có hắn vẫn không ổn.

“Em đã tổng kết những điều ngạch nương dạy, đấy gọi là tinh túy đích thực.” Chỉ Lan lắc đầu, “Hôm nay không được chơi với Đại Bảo Tiểu Bối, tại các nữ nhân kia không tốt, đang yên đang lành lại đấu đá.”

Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan thở dài thườn thượt, vừa buồn cười vừa đau lòng, Chỉ Lan được hắn bảo bọc từ nhỏ, tuy rằng biết lòng người hiểm ác, nhưng lại chưa từng trải nghiệm. Có chuyện gì cũng có hắn giải quyết trước rồi, làm chồng, hắn cần một người bạn đời có thể cùng hắn đối mặt với khó khăn, nhưng làm biểu ca, hắn lại hy vọng biểu muội có thể sống mãi trong tháp ngà.

Hai tâm trạng phức tạp từ sau ngày thành hôn càng thêm rõ ràng, biết rõ đích phúc tấn phải là một người có thủ đoạn có bản lĩnh, nhưng hắn lại thầm mong Chỉ Lan có thể sống vô tư mỗi ngày. Huyền Diệp cũng không cần người bạn đời của mình là một người ngây thơ không biết thế sự, hắn chỉ mong nàng có thể sống vui vẻ một chút, tự tại một chút.

“Đã làm mẹ rồi vẫn như trẻ con, tôi không mệt, tra ngay đêm nay đi, tôi cũng muốn nhìn xem rốt cuộc những nữ nhân kia muốn làm gì.” Huyền Diệp vỗ về Chỉ Lan cười lạnh, hàng ngày hắn lên triều đã đủ phiền, về nhà cũng chỉ có Chỉ Lan không toan tính không lợi dụng cho hắn sự thoải mái, hắn tham luyến thứ tình cảm ấm áp vừa như tình thân vừa như tình yêu, không cho phép bất cứ kẻ nào phá hoại.

“Em không lớn, dù có già vẫn chỉ là tiểu biểu muội của biểu ca.” Chỉ Lan thầm cười trộm, có một số việc Huyền Diệp không cần biết, ví dụ như thủ đoạn nàng không kém, ví dụ như có những lúc nàng cũng rất nhẫn tâm, hắn chỉ cần biết nàng vĩnh viễn là tiểu muội hắn quay đầu là thấy đang nắm tay hắn.

“Uh, vẫn là tiểu biểu muội sáu tuổi chảy nước miếng?” Huyền Diệp chế nhạo.

“Em chảy nước miếng bao giờ? Nhất định là biểu ca lại nhớ lầm, trí nhớ kém quá.” Chỉ Lan chối.

“Vương gia, phúc tấn, Lý tổng quản ở bên ngoài cầu kiến.” Thị vệ lên tiếng phá vỡ không khí hài hòa, rõ ràng cùng trong một viện, bên Chỉ Lan và Huyền Diệp ấm áp hài hòa, phòng bên kia thì nặng nề căng thẳng.

“Bảo Lý tổng quản chờ ở phòng khác, chúng ta qua ngay.” Chỉ Lan đứng dậy chỉnh quần áo cho Huyền Diệp, “Không có việc gì không thể nói với người khác, chúng ta đi xem xem Lý tổng quản tra được gì.”

Chỉ Lan biết chuyện Lý tổng quản tra được tất có liên quan tới nàng, nhưng nàng không sợ, nàng muốn để những người khác cũng biết, muốn Huyền Diệp tận mắt chứng kiến nàng bị hãm hại. Chỉ có như vậy mới có thể khiến Huyền Diệp hiểu được sự tàn nhẫn của cuộc chiến hậu viện, cho hắn biết nữ nhân hậu trạch có thể biến một phút mềm lòng của đàn ông thành cả đời đau khổ.

Khi đó hắn sẽ tự cảnh tỉnh chính mình, nếu lúc đấy hắn xử lí Nữu Hỗ Lộc thị nhẫn tâm hơn một chút, dứt khoát hơn một chút, đừng chỉ là cấm túc hay vài câu mắng mỏ đơn giản, đã không có chuyện hãm hại vu oan ngày hôm nay.

Sau này Huyền Diệp sẽ còn gặp nhiều nữ nhân hơn nữa, sẽ có những người lợi hại hơn Nữu Hỗ Lộc thị, biết cách vờ vịt hơn Nữu Hỗ Lộc thị, thậm chí hắn còn có thể gặp người thật lòng yêu thương hắn, nhưng cũng còn ý nghĩa gì. Trải qua lần này, Huyền Diệp sẽ hiểu được bộ mặt thật của đàn bà, rõ ràng về sự lợi hại tàn nhẫn của phái nữ. Trong lòng hắn, sẽ gieo xuống một hạt mầm nho nhỏ, chờ thời cơ thích hợp mọc rễ nẩy mầm rồi dần dần thành một cây đại thụ tán lá che trời.

Tuy rằng Chỉ Lan lừa gạt Huyền Diệp, nhưng nàng không hối hận, đây chỉ là một kĩ xảo nhỏ trong tình yêu thôi, mỗi người đàn bà đều phải có, đóa hoa tình yêu rất quý giá, không chỉ dùng chân tình tưới bón, còn cần thủ đoạn che chở. Tựa như việc trồng trọt, bạn có thể dùng tình yêu chăm sóc nó mỗi ngày, tưới nước bón phân, nhưng không thể dùng tình yêu đi cảm hóa côn trùng gây hại, bạn chỉ có thể dùng thuốc trừ sâu.

Nếu chỉ là một người bình thường, sống qua loa cho hết ngày là được, nhưng tình yêu của nàng đặt trên người một vị hoàng đế, vì vậy chỉ có thể dùng cách của bản thân bảo vệ tình yêu không dễ có được này.

“Lý tổng quản, tra được điều gì ngươi nói đi, xong còn giải tán, mệt cả đêm rồi.” Chỉ Lan ngáp một cái, dáng vẻ không thèm quan tâm làm Lý tổng quản phát hoảng, hắn vốn định vụng trộm báo cáo, không ngờ phúc tấn lại bảo báo cáo công khai, không xong rồi.

“Tại sao không nói?” Chỉ Lan tò mò hỏi, không hay biết Lý tổng quản đã vã mồ hôi ướt lưng, làm sao có thể nói tra ra kẻ đầu sỏ là phúc tấn, là tiểu biểu muội thương yêu của Tam aka? Ôi, hắn còn muốn sống thêm mấy năm mà.

“Nô tài, nô tài không dám.” Tiểu Lý Tử hướng về phía Chỉ Lan nháy mắt, đáng tiếc phí công vô ích, Chỉ Lan quyết không để ý tới hắn.

“Tiểu Lý Tử, có chuyện gì nói đi.” Huyền Diệp lên tiếng, được rồi, Tiểu Lý Tử chỉ có thể kinh hồn táng đảm báo cáo với Huyền Diệp.

“Nô tài tra được kẻ liên lạc với Tịch Mai là nha hoàn nhị đẳng trong viện của phúc tấn tên Lưu Ly, hai người là đồng hương, bình thường quan hệ rất tốt. Lưu Ly là gian tế của Quách Lạc La trắc phúc tấn cài vào bên cạnh phúc tấn, sau khi biết tin Đổng cách cách mang thai phúc tấn lên kế hoạch thủ tiêu cái thai, vì thế dùng Lưu Ly để giá họa cho Quách Lạc La trắc phúc tấn, dưới sự uy hiếp của phúc tấn, Lưu Ly chỉ có thể phản bội Quách Lạc La trắc phúc tấn, vì thế Tịch Mai mới cho rằng kẻ chủ mưu là Quách Lạc La trắc phúc tấn.”

Dứt lời, cả phòng lặng ngắt, Quách Lạc La thị tràn ngập hận ý vụng trộm nhìn chằm chằm Chỉ Lan, Nữu Hỗ Lộc thị cúi đầu che giấu nụ cười hả hê, Nạp Lạt thị tiếp tục giả làm tượng gỗ.

Huyền Diệp càng nghe biểu tình càng nghiêm túc, dần thành dữ tợn. Hắn thật không ngờ chuyện còn liên lụy đến Chỉ Lan, thật nực cười, Huyền Diệp xiết tay vịn, trán nổi gân, thoạt nhìn rất đáng sợ.

“Ngươi nói cái gì?” Chỉ Lan sực tỉnh, không còn vẻ uể oải buồn ngủ, việc đầu tiên nàng làm là nhìn sang Huyền Diệp.

Huyền Diệp cũng nhìn Chỉ Lan, thấy trong mắt nàng sự khiếp sợ, bối rối, khẩn cầu, cuối cùng biến thành niềm tin vào hắn. Huyền Diệp giận dữ cười lớn, cái bẫy này thật không tồi, nếu cái thai trong bụng Đổng cách cách thật sự là của hắn, nếu hắn và Chỉ Lan chỉ là một cặp vợ chồng bình thường, kết cục hiện giờ của Chỉ Lan không có gì để nghi ngờ. Đáng tiếc, hắn hoàn toàn không giận dữ đến mất lý trí.

“Lý tổng quản ngươi xác định là phúc tấn làm?” Giọng của Huyền Diệp trở nên lạnh buốt, sắc bén như dao.

Tiểu Lý Tử tỏ vẻ vô tội, không hề liên quan tới hắn, “Nô tài cảm thấy có uẩn khúc trong đó, chỉ là lời khai một phía của Lưu Ly, không thể khẳng định là phúc tấn chủ mưu. Nếu Lưu Ly có thể phản bội Quách Lạc La trắc phúc tấn, đương nhiên cũng có thể phản bội phúc tấn, nô tài đoán rằng vẫn còn uẩn khúc bên trong.”

Huyền Diệp nghe xong rất vừa lòng, nét mặt cũng thả lỏng hơn, Tiểu Lý Tử cũng chỉ nói lời thật lòng thôi. Tiểu Lý Tử thầm vỗ ngực, làm nô tài đi theo chủ, hắn không cần biết ai làm, chủ tử bảo kẻ nào làm thì là kẻ đó làm, chân tướng gì chứ, đúng là làm khó người ta mà.

“Giải Lưu Ly vào đây, bản phúc tấn muốn hỏi cô ta, ta uy hiếp cô ta thế nào, giá họa cho Quách Lạc La trắc phúc tấn thế nào.” Chỉ Lan như sư tử tức giận, bắt đầu muốn bảo vệ lãnh địa.

“Ngươi chính là Lưu Ly? Hầu gái trong viện của ta sao?” Chỉ Lan đã bắt đầu tức giận, “Nếu ngươi là hầu gái của ta sao có thể chỉ trích chủ nhân, ngươi giỏi lắm, nếu ta thật sự muốn làm chuyện đấy nhất định sẽ không tìm ngươi.”

Huyền Diệp thấy Chỉ Lan giận đến mê sảng, vội vàng cắt lời, “Phúc tấn đừng nói nữa, nghe xem con nha hoàn này ngụy biện thế nào.”

Chiêu này quá tuyệt, các nữ nhân còn lại trợn tròn mắt, Tam aka thật sự bất công nghiêm trọng, trực tiếp nhận định lời khai của người khác thành dối trá. Khăn trong tay Nữu Hỗ Lộc thị bị giằng sắp rách, sao Gia không tức giận, không phẫn nộ chứ, không phải Gia nên thẩm vấn phúc tấn đến nơi đến chốn sao, làm sao có thể, làm sao có thể…

“Nô tỳ không hề nói láo, nô tỳ nói câu nào cũng là thật.” Lưu Ly dập đầu bôm bốp.

“Vậy ngươi nói xem phúc tấn đã uy hiếp ngươi thế nào?” Huyền Diệp đã thầm phán tội tử hình cho con nha hoàn trước mặt.

“Nô tỳ có người nhà ở quê, phúc tấn dùng tính mạng cha mẹ uy hiếp nô tỳ, Tịch Mai cũng vì thế mà không thể không đi hại cái thai trong bụng Đổng cách cách, nô tỳ không dám xin Gia giữ mạng nô tỳ, chỉ cầu xin cho cha mẹ được bình an.” Lưu Ly đã dập đầu đến tóe máu.

Huyền Diệp nhíu mày, con nha đầu đáng chết, dám hãm hại biểu muội của hắn. “Đấy chỉ là lời khai một phía của ngươi, ta hỏi ngươi câu này, ngươi đã hạ dược thế nào?”

“Phúc tấn đưa thuốc, nô tỳ không biết.” Lưu Ly lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

“Ta đưa cho ngươi lúc nào?” Chỉ Lan bình tĩnh, chuẩn bị phản kích.

“Mấy ngày trước phúc tấn có triệu nô tỳ, chỉ cần tra là rõ.” Lưu Ly giống như không tiếc giá nào.

“Ngày đó ta triệu ngươi chỉ là do thấy hoa nở đẹp, sai ngươi đi bảo hoa tượng hàng ngày đưa hoa bách hợp đến, thế nào mà thành uy hiếp ngươi?”

“Thuốc ta đưa ngươi là thuốc thế nào? Thuốc viên hay dược liệu hay dạng bột? Lúc đấy có ai chứng kiến? Ta bảo ngươi hạ dược lúc nào, ở đâu?” Chỉ Lan tiếp tục hỏi.

“Nô tỳ, nô tỳ nhớ là dạng bột, lúc đấy có Uyên Ương Tử Quyên chứng kiến, phúc tấn sai nô tỳ hạ dược vào bữa tối của Đổng cách cách tối hôm đấy.” Lưu Ly có chút chần chừ.

“Được, Gia, thiếp thân muốn triệu ngự y của Thái y viện đến đây chẩn mạch cho Đổng cách cách, chứng minh sự trong sạch của thiếp.”

“Vương gia, phúc tấn, nô tỳ có chuyện muốn nói!” Thược Dược đứng sau lưng Nữu Hỗ Lộc thị đột nhiên lên tiếng, Nữu Hỗ Lộc thị sửng sốt, Chỉ Lan sửng sốt, ngay cả Huyền Diệp cũng ngẩn người, con nô tỳ này là người ở đâu ra đây.

“Thược Dược! Đây không phải chỗ cho ngươi lên tiếng, Đổng mama lôi nó xuống cho ta.” Nữu Hỗ Lộc thị thấy tình hình không ổn, thế cục sắp ổn định, sao có thể để kẻ khác phá hoại.

“Nô tỳ có chuyện muốn nói, kẻ chủ mưu thật sự là Nữu Hỗ Lộc trắc phúc tấn!” Thược Dược bị Đổng mama lôi đi, miệng cũng bị bịt, không thể nói mạch lạc nhưng ai cũng nghe thấy, không ai ngờ thẩm vấn đến đây lại phát sinh chuyện này.

“Buông nó ra!” Huyền Diệp đã lên tiếng, Đổng thị chỉ có thể phẫn nộ buông tay, bà ta hung hăng trừng mắt với Thược Dược, hiển nhiên ai cũng nhận ra để nhận xét.

“Thuốc là do nô tỳ đưa cho Lưu Ly, chủ tử đích thực của Lưu Ly là Nữu Hỗ Lộc trắc phúc tấn!” Thược Dược quay đầu nhìn Nữu Hỗ Lộc thị, sau đó điên cuồng cười phá lên, “Ngươi cũng có ngày hôm nay! Lúc trước ngươi vì muốn ta hãm hại đứa con trong bụng phúc tấn đã dùng đệ đệ uy hiếp ta, rõ ràng ta đã nhận lời, tại sao ngươi vẫn giết đệ đệ của ta, tại sao, tại sao?!”

Thược Dược khóc đến tê tâm liệt phế, “Nhà ta chỉ có nó là độc đinh, ngươi hại chết nó, ngươi … ngươi là đồ lòng lang dạ sói, heo chó không bằng!”

Nữu Hỗ Lộc thị bị những lời lên án đấy làm ngây dại, cô ta chỉ bảo nhũ mẫu đi thương lượng với Thược Dược, không ngờ lại là như thế! Đổng thị cũng ngơ ngác, bà ta làm rất kín đáo, sao lại bại lộ.

“Ha ha, muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm, khi ngươi muốn hãm hại phúc tấn ta liền biết cơ hội đã đến, cơ hội để mọi người thấy rõ tâm địa rắn rết của ngươi.”

Thược Dược lau nước mắt, “Vương gia, Đổng cách cách căn bản không hề mang thai! Là Nữu Hỗ Lộc trắc phúc tấn sai nô tỳ dùng thuốc khiến Đổng cách cách có thai giả.”

Nếu vừa rồi chỉ là màn hài kịch, thì giờ là quả bom thật sự, khiến Huyền Diệp không thể không vỗ tay khen ngợi Nữu Hỗ Lộc thị. Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ mới thấy có nữ nhân dám lừa gạt hắn, lúc trước hắn chỉ cấm túc cô ta, xem ra nhân từ với đám nữ nhân này là tàn nhẫn với chính mình.

Huyền Diệp vừa nghĩ liền hiểu mục đích sâu xa, hiểu được liền thấy lạnh ngắt tâm tư, hậu viện của hắn sao lại có thứ đàn bà nhẫn tâm độc ác đến thế, nếu không phải Chỉ Lan được đón vào cung dưỡng thai, ngày hắn trở về chắc mất cả vợ lẫn con!

Thật nực cười, hắn còn nghĩ phái người âm thầm theo sát là có thể bảo vệ Chỉ Lan và con, sự thật chứng minh hắn đã sai lầm, hắn tự đại, hắn coi thường những nữ nhân này. Lúc mới bắt đầu có ai không tỏ vẻ vô tội, khả năng diễn kịch không thua kém gì các phi tần.

Không chỉ đám nữ nhân, ngay cả những mama hầu gái cũng không đơn giản, đối với bọn chúng, nói lời dối trá chỉ như ăn cơm uống nước hàng ngày, đây là hậu viện của hắn, đây là nữ nhân của hắn sao.

“Lưu Ly, ngươi còn gì muốn nói không?” Chỉ Lan hỏi tội con nô tỳ phản chủ.

“Nô tỳ không còn lời nào để nói.” Lưu Ly nghe Thược Dược nói xong liền rũ người hết hi vọng, “Lời Thược Dược nói là thật.” Cô ta cúi đầu run rẩy, “Chuyện nô tỳ làm đều vì cha mẹ trong nhà, nô tỳ xin lỗi phúc tấn, nô tỳ vẫn chỉ có một câu nói đấy, chỉ hy vọng Vương gia và phúc tấn có thể tha mạng cho người nhà nô tỳ.”

Rốt cuộc mọi chuyện cũng an bài, Nữu Hỗ Lộc thị vạn vạn không ngờ lại bại trong tay một con nô tỳ, cô ta quỳ trên sàn nhìn Vương gia phúc tấn, nắm tay run run, chỉ cần còn sống là còn hy vọng, cô ta còn gia tộc Nữu Hỗ Lộc chống lưng, cô ta nhất định có thể ngóc đầu trở lại.

Truyện Chữ Hay