-Két…
“Ah ,Holmes!”
Ngay khi cánh cửa tầng hầm vốn bị đóng chặt được mở ra, Watson đang bồn chồn từ bên ngoài liền lập tức bước vào.
“Cảnh sát đã được tớ gọi rồi. Họ sẽ sớm tới đây nhanh thôi.”
“…..”
“À mà, cậu có đang ổn không đấy? Luồng khói đen xung quanh cậu là gì vậy….”
Cô lắp bắp mở miệng khi thấy Charlotte và Adler bước ra khỏi tầng hầm cùng nhau.
“Chuyện gì thế….”
Alder với cơ thể dính đầy bụi bẩm, đang dùng tay áo lau miệng, cố tránh đụng mắt với Charlotte.
“…Holmes?”
Nhìn gò má hai người họ đỏ ửng, Watson mở mắt đầy ngạc nhiên.
“…Cô Holmes, hành động đó khiến cô chẳng khác gì một tội phạm đâu.”
Trong lúc đó, Adler trầm giọng nói nhỏ rồi liền cúi đầu rời khỏi.
“Lần sau đừng làm vậy nữa.”
“…….”
Xung quanh lại trở nên yên lặng lạ thường.
“Vậy là… cậu… ừm, ờ…”
Watson băn khoăn rằng liệu có nên hỏi tại sao Adler lại lau miệng và bộ dạng trông như thể mới vừa lăn lộn trên mặt đất không?
Hay trước tiên cô nên hỏi làm thế nào trên cơ thể cộng sự của cô lại có làn khói đen mờ nhạt?
“Watson.”
“…Huh?”
Watson, người vẫn đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan với vẻ mặt đầy ngơ ngác, đã kịp tỉnh táo lại khi nghe thấy giọng nói của Charlotte trước mặt cô.
“Tớ có một câu hỏi muốn hỏi.”
“Sao cơ, cậu làm gì cơ? Hỏi tớ ư?”
“…Cậu giỏi hơn tớ về những kiến thức thông thường.”
Ngạc nhiên thay, Charlotte lại cần câu trả lời từ cô.
“Cả đời tớ chưa bao giờ ngờ là sẽ có một chuyện như này xảy ra luôn đấy.”
Tỏ ra ngạc nhiên một lúc, Watson tiến lại gần Charlotte với nụ cười dịu dàng trên môi.
“Rốt cuộc thì cô gái thiên tài của chúng ta đây đang muốn biết điều gì vậy?”
Đối mặt với Watson, Charlotte gằn giọng nghiêm túc đặt ra câu hỏi.
“Làm thế nào để tạo ra Fait Accompli?”
“…Hả?”
Watson nghi ngờ đôi tai cô đã nghe nhầm, nhưng Charlotte vẫn lặp lại câu hỏi cũ bằng một giọng không đổi.
“Làm thế nào để cậu có thể tạo ra Fait Accompli?”
“Ah, Fait Accompli sao?”
Ngay khi Watson đang định hỏi lại, Charlotte lặng lẽ chạm vào môi và lẩm bẩm.
“Tớ sẽ không thể nào tiến bộ được nếu tớ không bổ sung thêm những kiến thức có liên quan.”
“….”
“Tớ đã nghĩ cậu sẽ biết nên tớ mới hỏi.”
Đối thủ duy nhất của Charlotte trên thế giới này – Giáo sư Jane Moriarty.
Tư vấn phạm tội và tư vấn điều tra phá án – những nghề nghiệp trái ngược, đối lập với nhau hoàn toàn. Tuy nhiên, cả hai thiên tài trong chính hai lĩnh vực này đều sở hữu những khả năng tương tự nhau, đến mức Isaac Adler coi họ là ngang hàng với nhau.
Chẳng lẽ vì nó đều bị ràng buộc bởi cùng một mối quan hệ đặc biệt?
…Kết luận mà Charlotte đưa ra thông qua vụ án này gần giống với kết luận của Giáo sư Moriarty.
“Đừng nói là cậu không biết thật à, Watson?”
Bất kể là gì đi chăng nữa, Charlotte cần phải càng nhanh càng sớm tạo ra Fait Accompli, một mối liên kết vĩnh cửu gắn chặt hai người, để Isaac Adler không thể trốn thoát được khỏi cô.
“…Này, cậu có đang phê thuốc không vậy Holmes?”
“Tớ đã không đụng tới những thứ đó lâu lắm rồi.”
Đó là chìa khóa chiến thắng duy nhất để kết thúc trận chiến đẫm máu đang bao trùm London.
“…Cậu điên thật rồi.”
Thời điểm cuộc đối đầu trực tiếp giữa hai thiên tài cũng đã và đang chầm chậm bắt đầu.
“Đôi khi cậu phải điên thì mới đạt được điều mình muốn, Watson.”
.
.
.
.
.
Sau khi rời khỏi tầng hầm, tôi lang thang xung quanh dinh thự một lúc. Cuối cùng, tôi vẫn không thể tìm ra lý do tại sao tốc độ xói mòn lại tăng.
“Chắc là Giáo sư đã đợi tôi lâu lắm rồi nhỉ.”
“Cậu Adler.”
Gác lại việc tìm kiếm không thu được lợi gì nhiều, tôi đành lê bước ra khỏi biệt thự. Sau đó bắt gặp Giáo sư Moriarty đang đứng đợi tôi ở ngoài, vẫy tay chào tôi.
“Cậu mới vừa làm gì xong đấy?”
“À không có gì đâu, chỉ là… tôi đang có vài suy nghĩ vẩn vơ thôi.”
Ngay khi vừa leo lên cỗ xe mà cô đợi sẵn, Giáo sư Moriarty bắt đầu nhìn chằm chằm vào tôi.
“Ý cậu là cậu đang suy nghĩ cho Charlotte Holmes sao?”
“KHÔNG. Không phải là cô ấy…”
Rồi Moriarty mỉm cười và đưa tay về phía tôi.
-Xoẹtt…
Bất chợt, một tia lửa điện đen ngăn chặn bàn tay của cô.
“Tôi nhớ là tôi đã cẩn thận nhuốm mạch mana của cậu thành màu xám của tôi, nhưng giờ thì một nửa trong số chúng lại biến thành màu đen”
“……”
“Điều đó chẳng khác nào tôi đã mất đi một nửa quyền sở hữu của cậu. Thế chẳng phải đây là cậu đang vi phạm hợp hay sao?”
Tôi đã đoán trước rằng mình sẽ sớm bị phát hiện, dẫu vậy vẫn không ngờ lại nhanh đến thế này…
Nếu là vài ngày trước, tôi chắc chắn sẽ lo lắng và đổ mồ hôi lạnh trong tình huống nguy hiểm như này. Nhưng giờ thì khác, tôi đã ý thức được bản thân cần làm gì để tự cứu mình khỏi cơn thịnh nộ của giáo sư.
“Charlotte Holmes…”
“Charlotte Holmes là kẻ thù của Giáo sư. Sẽ vô cùng sai lầm nếu coi thường cô ấy, phải không?”
“….”
Tôi nhắm chặt mắt và định mở miệng nói thêm thì Giáo sư đã ngắt lời tôi.
“Rượu vang để càng lâu sẽ càng ngon. Vì thế, cậu cho rằng tôi cần phải đợi cho tới lúc rượu vang trở nên ngon nhất để thưởng thức nó. Cậu muốn ám chỉ như vậy phải không?”
“…Vâng, đúng là như vậy.”
“Ừm.”
Tôi liếc nhìn, hơi bất ngờ vì cô ấy đã cướp mất lời thoại tôi tính nói. Sau đó, Giáo sư Moriarty mỉm cười đầy đen tối và hơi cúi đầu trước khi nói tiếp.
“Cậu Adler.”
“…Vâng.”
Cô ấy khẽ đưa mắt lên nhìn tôi.
“Thành thật mà nói thì tôi không hề ưa Charlotte Holmes.”
“….”
“Nếu có thể, sao cậu không nghỉ việc trợ lý đi. Hãy làm một thám tử và trở thành kẻ thù của tôi.”
“Giáo sư quá tham lam rồi đó.”
“Nhưng mà người tôi thích là cậu, chứ không phải Charlotte.”
Nếu hai chúng tôi là người yêu thì nó sẽ là những lời đường mật đầy lãng mạn.
Tuy nhiên, người nói câu đó lại chính là Giáo sư Moriarty…
“…Cậu đang đỏ mặt kìa.”
“Sao cơ?”
Mãi chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, tôi đưa tay chạm vào má mình khi nghe thấy lời đó của cô ấy.
“…..”
Gò má tôi hơi nóng.
“Cậu thực sự quá là kỳ lạ.”
Ngay lúc tôi không nói nên lời, Giáo sư khẽ cười và thì thầm bằng giọng trầm.
“Ý Giáo sư là sao?”
“Lúc ở bên tôi, cậu luôn nói rằng Giáo sư là người giỏi nhất. Nhưng đến khi ở cạnh cô nhóc đó, chẳng phải cậu cũng tâng bốc rằng cô Holmes là người giỏi nhất hay sao?”
Tôi muốn kiếm cớ để giải thích, nhưng phải ngậm miệng lại vì Giáo sư đã chọc đúng vào tim đen của tôi.
“…Có vẻ như, cậu thích cả tôi và cô ta.”
“Tôi chỉ coi Giáo sư như…”
“Đừng nói với tôi là cậu không nhận thấy rằng mạng sống của cậu như đang đi trên dây đấy nhé?”
Một thoáng sau, giọng nói nhẹ nhàng của cô lọt vào tai tôi.
“Cậu vẫn chưa quyết định xong à?”
Nghe vậy, tôi nhắm mắt và lẳng lặng suy nghĩ.
“Rốt cuộc là cậu đứng về phía nào hả, Adler?”
‘…Chắc là vậy thật.’
Tôi chưa có ý định đó nên thực sự tôi vẫn đang chưa biết phải về bên nào cả.
Tuy là vậy, điều đó không có nghĩa là tôi không có mục tiêu riêng cho bản thân.
Mục tiêu duy nhất của tôi lúc này là ngăn chặn sự xói mòn của thế giới này và đồng thời ngăn cho nó không bị sụp đổ.
‘Mình không thể để trò chơi kết thúc như vậy được.’
Tôi không biết mình bị đưa đến thế giới này nhằm mục đích gì, nhưng thế giới này giờ đây đã bị gắn hoàn toàn với cuộc đời của tôi.
Từ Charlotte Holmes đến Giáo sư Moriarty, ngay cả hệ thống ma thuật và cả những tính năng được bổ sung thêm, tất cả đều bị ảnh hưởng bởi sự có mặt của tôi.
Vì vậy, nếu họ bị ám ảnh bởi tôi thì chính tôi cũng đã bị ám ảnh bởi toàn bộ thế giới, bao gồm cả họ.
Tất cả đều quý giá đến nỗi gần như là một đứa con tâm huyết do tôi sáng tạo ra.
‘…Cho tới giờ, mọi chuyện đã diễn ra tương đối suôn sẻ.’
Để ngăn chặn sự xói mòn của một thế giới quý giá như này, cuối cùng tôi nên đứng về phía ai?
Ngay bây giờ, đúng như Giáo sư đã nói, mạng sống tôi lúc này đang bước đi trên một sợi dây yếu ớt.
Sợi dây tôi bước đi từ giờ trở về sau sẽ càng ngày càng căng và khiến tôi khó giữ thăng bằng hơn nữa.
“Giáo sư, tôi…”
“Cậu Adler.”
Như thể tôi đã trở thành nhân vật chính của một cuốn tiểu thuyết lãng mạn rẻ tiền, ngay khi tôi cười ngượng nghịu và cân nhắc xem nên chọn ai, Giáo sư Moriarty đột nhiên cất lời.
“Tôi giờ đã hiểu được toàn bộ luật chơi mà cậu tạo ra rồi.”
“Vâng?”
Sau đó, cô ấy ghim chặt lấy hai tay tôi lên thành xe.
“Ai có được cậu hoàn toàn thì sẽ trở thành chủ nhân của London.”
Giáo sư Moriarty nghiêng đầu về phía tôi trong khi tôi vẫn còn bị giữ chặt hai tay vào thành xe ngựa.
“Đúng chứ?”
Có phải lúc này tôi đang bị điên không?
“…Tôi không biết.”
Thế thì… tại sao trái tim tôi lại đập mạnh ngay khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Giáo sư Moriarty?
“Tôi thực sự không biết thật.”
Người tôi yêu thích nhất phải là Charlotte Holmes. Vậy thì… rốt cuộc tại sao?
“…Được rồi, tôi muốn cho cậu biết điều này.”
Ngay lúc tôi vẫn còn ngơ ngác vì một cảm giác khó hiểu trào dâng, môi cô ngay lập tức áp sát môi tôi.
“Heup…”
Giáo sư nhắm chặt mắt và nhẹ đưa lưỡi vào trong miệng tôi một hồi lâu. Sau đó, cô ngửa đầu ra và nói tiếp.
“Mặc dù tôi không biết cách để yêu ai đó, nhưng tôi nhất định sẽ khiến cậu phải yêu tôi.”
“…Giáo sư.”
“Đừng lo lắng. Tôi có tham vọng chiến thắng rất mạnh mẽ. Vậy nên, hi sinh bấy nhiêu để giành chiến thắng cũng chả nhằm nhò gì hết.”
Nói xong, cô ấy lại tiếp tục cướp đi một nụ hôn nữa từ tôi. Rồi cô lại ngửa đầu ra và thủ thỉ gì đó.
“…Và Isaac, cậu hãy nhớ điều này.”
Tôi nao núng tưởng cô sẽ định hôn thêm một lần nữa, thay vào đó cô ấy chỉ thì thầm nhẹ nhàng vào tai tôi.
“Lời nguyền đeo bám tôi là lời nguyền khiến mọi tội ác tôi thực hiện đều trở thành tội ác hoàn hảo.”
Ấy thế mà, tác động của lời nói lại lớn hơn nhiều so với nụ hôn vừa rồi.
“Hãy luôn chuẩn bị sẵn sàng mọi lúc mọi nơi.”
“….”
“Nếu mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, tôi cũng không biết bản thân mình sẽ làm nên những chuyện khủng khiếp gì đâu.”
「 (!) Cảnh báo!
-Xác suất của ???: 20% ➝ 40% 」
Dần dần tôi bắt đầu hiểu được xác suất này nghĩa là gì.
.
.
.
.
.
Trong khi đó, tại phòng Phu nhân Roylott.
“…Hah.”
Mặc dù Isaac Adler đã tìm kiếm kỹ lưỡng xung quanh, vậy mà lại có một bóng đen không rõ danh tính đang ở ngay gần đó.
“Haha.”
Một lúc sau, bóng đen đó vươn tay chạm tới chiếc két sắt.
“Nó vẫn còn sống được sau vụ nổ. Thậm chí còn không hề tổn hại gì cả.”
Cái bóng lấy ra thứ gì đó đang quằn quại như con rắn một cách vô cùng dễ dàng và bắt đầu nở một nụ cười man rợ.
“Em yêu anh, Isaac Adler.”
Đồng thời, các tin nhắn cũng lần lượt xuất hiện trước mặt Adler cùng lúc cậu đang đi xe ngựa rời khỏi dinh thự cùng với Giáo sư.
「??? cảm thấy có tình cảm kỳ lạ đối với bạn」
「(!) Cảnh báo!
-Xác suất bị giết: 33% ➝ 40%」
「Tỷ lệ xói mòn: 5% ➝ 6%」
“…Chết tiệt thật…!”
“Cậu sao vậy, Adler?”
Cái bóng đứng đó khá lâu, rồi biến mất lập tức ngay khi nghe thấy tiếng bước chân của các sĩ quan vang lên từ dưới cầu thang.
“…Em chắc chắn sẽ giết chết anh.”
Nó nói ra lời cuối cùng đó với giọng điệu ngây ngất, xen chút khàn khàn.