“…Anh đang nhìn đi đâu vậy, Adler?”
Helen Stoner đang ngồi trên đùi Adler, cô nhận thấy cậu đang đảo mắt với khuôn mặt xanh xao.
“Sao anh lại nhìn cấp dưới của em vậy?”
Sau đó, Helen đưa tay ra và cẩn thận chuyển ánh mắt của Adler từ Giáo sư Moriarty sang cô.
“Người phụ nữ đó chỉ là người em thuê thôi.”
“……”
“Giờ thì anh hãy nói chuyện với em đi.”
Giáo sư Moriarty chăm chú nhìn vào cuộc nói chuyện Helen và Adler. Và Adler không thể nói rằng cậu muốn nói chuyện với giáo sư Moriarty trước…
-Chạm…
Bởi cậu nhận thức được mọi thứ sẽ kết thúc nếu con dao đang kề vào cổ cậu di chuyển thêm một mili nữa.
“Ừm, đúng rồi. Phải như vậy chứ.”
Khi Adler bắt đầu chuyển sang nhìn Helen với ánh mắt run rẩy, cô tiếp tục thì thầm bằng một giọng ấm áp dịu dàng.
“Bây giờ anh đang nhìn em như thế này, thế thì tại sao trước đây anh không hề nhìn lấy em một cái?”
“…Sao cơ?”
“Em đã theo dõi anh từ rất lâu rồi.”
Nghe những lời đó, Adler nghiêng đầu ngơ ngác. Còn Moriarty, người nãy giờ đang tựa vào anh, thì thầm nhẹ nhàng.
“Quý cô Helen Stoner đây đã hâm mộ cậu từ lâu rồi.”
“...Một người hâm mộ tôi sao?”
“Hãy chỉ nói chuyện với em thôi.”
Sau đó, giọng nói vô cảm của Helen vang lên.
“Adler à, anh có nhớ ai luôn là người xem màn trình diễn của anh từ hàng ghế đầu không?”
“Hả?”
“Ai là chủ tịch câu lạc bộ người hâm mộ đầu tiên của anh?”
“……”
“Ai là người có nhiều chữ ký nhất của anh ở London?”
Nhìn thấy ánh mắt sâu hút đó của cô sau mỗi lời cô thốt ra, Adler lặng lẽ tránh mắt sang một bên.
“Đó đều là em đấy.”
Helen đột nhiên đưa đầu lại gần cậu hơn, khẽ thì thầm.
“Chính vì anh mà em đã đăng ký vào Học viện Thám tử August, nơi mà em không hứng thú cho lắm. Em thậm chí còn nghiên cứu thêm cả phép thuật điều khiển tâm trí hay gọi là tẩy não chẳng hạn, để đề phòng trường hợp em cần sử dụng lên anh.”
Vừa nói vừa vuốt ve má Adler, cô tiếp tục hỏi anh với giọng run rẩy.
“Thế mà tại sao anh thậm chí không hề nhìn em một cái chứ, thêm cả việc hai ta còn chưa bao giờ nói chuyện với nhau lần nào hả?”
“…..”
“Anh luôn được bao quanh bởi phụ nữ, vậy sao chỉ có mỗi em?”
Né tránh ánh mắt cô đến tận bây giờ, Adler cuối cũng khẽ cau mày, liền nhịn không được mà hỏi.
“…Vậy là cô bám đuôi tôi à?”
Trong trò chơi, Helen và Adler không hề có liên lạc gì với nhau nên cậu vô thức đặt câu hỏi này với cô.
“Bám đuôi ư?”
Tuy nhiên, Helen đáp lại bằng một nụ cười rùng rợn kỳ lạ.
“Đó là một cách nói quá hà khắc với vợ sắp cưới của anh đấy.”
Thốt ra xong câu nói đó, Adler quyết định từ bỏ thu thập thêm thông tin từ cô và im lặng. Còn Helen vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện với đôi mắt sáng lấp lánh.
“Em không có ý định lấp đầy dinh thự bằng ma cà rồng như mẹ kế của em đâu.”
“…Vậy à.”
“Chúng ta hãy cùng có một trai và một gái. Sau đó, cả nhà chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.”
Adler, người nhất thời không nói nên lời trong giây lát và cố gắng ngắt lời cô, cậu lấy lại bình tĩnh và đặt ra một câu hỏi khác.
“…Cô đã dàn xếp tất cả việc này à?”
“Tại sao anh lại muốn biết?”
Helen hỏi lại cậu với vẻ tò mò, cho thấy cô thực sự muốn biết tại sao cậu lại hỏi vậy.
“Mọi việc đã ổn thỏa hết rồi. Anh chỉ cần biết là anh sẽ sống hạnh phúc với em dưới tầng hầm này mãi mãi.”
“…Anh chỉ tò mò muốn biết mọi chuyện diễn ra như thế nào thôi.”
Để hiểu được những diễn biến đã bị thay đổi khác xa so với trò chơi gốc, Adler bắt đầu sử dụng tất cả kỹ năng diễn xuất của cậu vào lúc này.
“…Anh chỉ muốn biết vợ anh đã phải vất vả cỡ nào để có được anh thôi, phải không?”
Adler mỉm cười nỏi thêm.
“Với tư cách là một người chồng.”
“…Chồng.”
Một sức nóng kỳ lạ dâng lên trong mắt Helen khi cô lặp lại những lời cuối cùng đó với chính mình.
“Nghĩ lại thì em thấy anh nói cũng có lý.”
“…Đúng chứ?”
“Vậy thì để em giải thích lại từ đầu.”
Một lúc sau, cô từ từ giải thích với khuôn mặt hơi đỏ ửng.
“Lần đầu em nghĩ tới kế hoạch này là cách đây vài ngày.”
‘…Mình cũng đã đoán là vậy.’
Adler chìm trong suy nghĩ, cố gắng phớt lờ đi luồng khí mana xám xịt đầy nguy hiểm đang tỏa ra ở bên cạnh.
“Chính xác mà nói, em đã tính bắt cóc anh lúc mà anh đi bộ một mình qua những con phố đầy sương mù ở London vào ban đêm.”
‘BIết ngay mà.’
Nghe vậy, cậu mỉm cười như thể đã nghi ngờ tới điều này.
“Ngay khi em đang lặng lẽ cầm theo một cái túi to bằng da và lén lút theo sau anh, đã có người nào đó nắm lấy cánh tay em.”
Tuy nhiên, Helen Stoner vẫn đang mải mê hồi tưởng lại mà không nhận thấy phản ứng của Adler.
“Người đó là…”
“Người cho cô ấy lời khuyên về toàn bộ mọi chuyện không ai khác chính là tôi đây.”
Lời nói của cô bị cắt ngang bởi Giáo sư Moriarty, người vẫn đứng bên cạnh nãy giờ.
“Thật ngạc nhiên là cậu đã nhận ra là tôi.”
Và rồi, bằng một giọng đủ nhỏ để Helen không nghe thấy, Moriarty nói thêm.
“Đúng vậy không, cậu Adler?”
‘…Nghi ngờ của mình đã đúng gần hết.’
Chỉ khi đó, Adler mới có thể xác nhận tất cả những suy đoán của cậu.
Trên thực tế, cậu đã phần nào biết được từ lúc có một tin nhắn màu xám xuất hiện ở lòng bàn tay phu nhân Roylott, người đã tấn công cậu ở bệnh viện.
Toàn bộ vụ án này là một bữa tiệc bất ngờ do chính Giáo sư Moriarty chuẩn bị cho cậu.
“Giáo sư Moriarty đã chỉ cho em một cách hiệu quả hơn để có được anh.”
“…Thật sao?”
“Bằng cách lợi dụng kế hoạch phạm tội của mẹ kế em.”
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là cô ấy có thể bỏ qua bất kỳ sai lầm nào trong khi quan sát tình hình.
“Bà mẹ kế của em đã cố giết em bằng cách cho một con rắn chui qua lỗ thông gió. Bà ta làm vậy chỉ vì muốn chiếm hữu căn nhà cưới của hai ta.”
Một thủ thuật có lỗ hổng trong cốt truyện đã từng xuất hiện ở cuốn tiểu thuyết gốc và đã được Moriarty khai thác một cách xuất sắc.
“…Vậy nên em đã sử dụng lại chính kế hoạch đó để nhằm tẩy não bà ta à.”
“Ý anh là sao?”
“Anh chắc chắn rằng hôm nay em sẽ sử dụng thủ thuật đó một lần nữa, đúng chứ? Có lẽ là nhắm vào Charlotte Holmes hoặc phu nhân Roylott. Sau đó, em sẽ buộc tội người còn lại là thủ phạm...”
Thủ thuật này là một sai lầm nghiêm trọng có khả năng dẫn đến sự sụp đổ của thế giới.
“Cậu đang nói về điều gì thế?”
“Vâng?”
Tuy nhiên, dòng suy nghĩ của Adler đột ngột bị cắt đứt bởi một giọng nói đầy hoang mang.
“Không đời nào tôi lại thực hiện một kế hoạch ngu ngốc như thế được.”
Trước những lời phát ra từ miệng Giáo sư Moriarty, Adler không khỏi cảm thấy choáng váng.
“Kế hoạch gì mà lại liên quan đến việc một người thuần hóa thú chuyên nghiệp cho rắn uống sữa và dùng còi để điều khiển nó cơ chứ, đó chẳng khác gì một suy nghĩ đầy lố bịch.”
“……”
“Thủ thuật đó tệ hại tới mức chỉ có những tên cảnh sát hoặc thám tử ngu ngốc mới cho là hợp lý thôi.”
Sau đó, Adler ngơ ngác nhìn Giáo sư Moriarty một lúc lâu.
“…Đừng nói cái ‘sai lầm’ mà cậu nhắc đến lúc đó là vì hiểu lầm tôi đã sử dụng một thủ thuật cấp thấp như vậy sao?”
Nghe vậy, Adler đổ mồ hôi lạnh và lắc đầu kịch liệt từ trái sang phải.
“Không phải vậy thì tốt. Xem ra tôi lo lắng vô ích rồi.”
Moriarty nhìn cậu với vẻ mặt nhẹ nhõm.
“Sai lầm tai hại mà tôi phạm phải không thể nào chỉ là một thứ tầm thường như vậy được.”
‘…Chết tiệt.’
Một cảm giác tràn ngập sợ hãi hiện rõ trong mắt Adler, cậu vẫn cố nở nụ cười trước những lời tiếp theo của Moriarty.
‘Mình đã hiểu sai kế hoạch của cô ấy, chết tiệt thật…’
Đột nhiên, cậu lại nghĩ đến việc bỏ lại giáo sư Moriarty, người đang vui mừng khôn xiết nghĩ rằng cô sẽ được Adler khen ngợi, để dọn tới nhà phu nhân Roylott và được bà ôm vào lòng.
.
.
.
.
.
“Tuy kế hoạch của bà mẹ kế em rất tuyệt vời, nhưng nó cũng chỉ có thế thôi. Chỉ vì bà ta ỷ lại sự thông minh ngu ngốc và tự tin đặt nhầm chỗ, thế nên cơ hội thành công của nó cũng bằng không.”
Quý cô Helen, người đang ngồi trong lòng tôi, lẩm bẩm điều gì đó mà tôi không nghe rõ lắm.
“Chà, thực tế mà nói thì 90% tài năng của bà ta chỉ là ảo ảnh được tạo ra nhờ ma thuật tẩy não của em, thế nên việc bà ta phải dùng đến cái kế hoạch ngu ngốc đó cũng là dễ hiểu.”
Tôi giờ đã nhận ra sự nghiêm trọng của việc mình tham gia.
“Kế hoạch của bà ta tuy khá ngu ngốc như em đã nói, nhưng nhờ lời khuyên tuyệt vời của Giáo sư, em đã có thể lợi dụng nó.”
“Ah…”
“Mặc dù bà ấy yếu về khả năng sử dụng mana, cơ mà kỳ lạ thay, bà ấy lại có khả năng kháng ma thuật tinh thần rất cao. Thế nên em không thể tẩy não bà ta hoàn toàn mà chỉ đưa ra những gợi ý đơn giản.”
“…..”
“Hãy coi cái kế hoạch ngu ngốc đó của bà mẹ kế em là một âm mưu giết người. Kế hoạch đó chắc chắn sẽ thành công khi mà những tên cảnh sát London đần độn đó hoàn toàn tin vào nó, anh có nghĩ vậy không?”
Trái ngược với dự đoán của tôi, có vẻ như giáo sư Moriarty đã loại bỏ cốt truyện lỗi và đầy lỗ hổng trong vụ án được tạo ra bởi ban bộ phận cốt truyện đó, chỉ bằng cách can thiệp trực tiếp vào.
Thế thì rốt cuộc tại sao thông báo hệ thống về xác suất tốc độ xói mòn vẫn không thay đổi?
Vì lẽ đó, tôi đã cho rằng ‘thủ thuật dùng rắn’ trong tác phẩm gốc vẫn chưa được sửa chữa lại và cố gắng dấn thân vào vụ án nguy hiểm này.
Nếu vậy, chẳng phải công sức mà tôi bỏ ra coi như phí hoài sao, bao gồm cả việc trở thành thú cưng cho phu nhân Roylott?
“Vì thế em đã bắt tay vào hành động ngay lập tức. Nhằm để đưa bà mẹ kế vào tù càng nhanh càng tốt, em đã lang thang trên đường và tự khiến bản thân bị ảo giác nhẹ…”
Trong khi tôi tự hỏi tại sao tốc độ xói mòn lại tăng lên, tôi chợt nghe thấy giọng nói vui vẻ của Helen bên tai.
“Và khi em nhìn thấy anh, chúa ơi…”
Đôi mắt cô ta thậm chí còn lấp lánh hơn trước.
“Em không thể cưỡng lại được.”
“…Ý em là sao?”
“Cưỡng lại ham muốn dùng dao đâm anh.”
Cái ham muốn nhảm nhí gì thế này?
“Dù chưa thảo luận với Giáo sư về việc đó, nhưng cuối cùng em đã đâm anh.”
“Tại sao?”
“...Bởi vì em rất yêu anh.”
Tôi nghiêng đầu hỏi. Tuy nhiên, khi nghe được câu trả lời của cô ta, tôi đã từ bỏ việc thấu hiểu một con người méo mó như này.
“Tất nhiên, em cũng đã hối hận một chút… Nhưng đồng thời, đó cũng là một cơ hội hoàn hảo để có được anh.”
Giờ là lúc tôi cần phải nghĩ cách thoát khỏi tình huống khốn nạn này thay vì thấu hiểu cô ta.
“Sau đó, em đã đưa lời gợi ý cho bà mẹ kế em đến phòng bệnh của anh để kiểm soát anh…”
“…Thay vào đó, phu nhân Roylott lại bóp cổ anh. Chẳng phải do ma thuật tẩy não còn quá yếu nên dẫn tới việc bà ta làm trái với gợi ý của em, phải không?”
Để câu giờ thêm một chút, tôi đồng ý với lời của cô ta. Helen lặng lẽ gật đầu đáp lại.
“Vâng, lúc đó em cũng khá bối rối. May mắn thay, nhờ có tin nhắn giáo sư Moriarty đã gửi như một công tắc an toàn giúp em lấy lại quyền kiểm soát bà ta.”
“…..”
“Đúng lúc em không biết phải làm gì tiếp theo thì một điều kỳ diệu đã xảy ra.”
Cô ta bắt đầu cười một cách đáng sợ.
“Anh đã tự nguyện đi đến dinh thự này.”
“…..”
“…Sẽ thật tuyệt nếu lý do không phải là vì anh muốn được bà mẹ kế em chăm sóc và huấn luyện.”
Sau đó, cô thận trọng hạ con dao xuống.
“Nhưng, điều đó giờ không còn quan trọng nữa.”
Khoảnh khắc tiếp theo, cô ta nhấc bát sữa đang nằm dưới sàn nhà lên và bắt đầu đút cho tôi trong khi vuốt ve đầu tôi.
“Theo như lời ả thám tử ngu ngốc bên ngoài cửa đã nói, bà ta sẽ sớm bị bắt.”
“Huh.”
“Giờ không còn bất cứ chướng ngại vật cản đường nào nữa, em sẽ cho anh một gợi ý ngọt ngào.”
Vì một cảm giác nào đó, tôi cảm thấy bát sữa đó không giống như bát sữa mà phu nhân Roylott hay cho tôi uống. Tôi liền quay đầu sang chỗ khác để không uống nó, cùng với đó giọng nói của cô ta càng lạnh lùng hơn.
“Sau khi vụ án này được giải quyết và mọi thứ đã lắng xuống… hãy rời khỏi học viện.”
“Ư…”
“Rồi sau đó quay lại chỗ này, hai ta sẽ sống hạnh phúc cùng nhau.”
Cảm nhận được dòng chất lỏng trắng đục thấm vào môi tôi, ngay khi ý thức tôi dần mơ hồ thì có điều gì đó xảy ra…
“…Adler.”
Tôi nghe được giọng nói của Giáo sư Moriarty bên tai.
“...Tôi có thể nói với cậu những lời này được không?”
“Giáo sư Moriarty, cô tính làm gì thế?”
Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng hơn hết của Giáo sư mà tôi chưa từng nghe bao giờ, xen vào đó là những lời nói sắc bén của Helen. Tôi run rẩy, nhắm chặt mắt lại.
“Tôi đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng với cậu.”
‘Cái quái gì đây, chết tiệt…’
Cảm giác sợ hãi khủng bố đang trào dâng khắp tâm trí tôi.
.
.
.
.
.
“…….Huh?”
Đúng lúc đó, Helen đang định đổ những chất lỏng đó vào miệng Adler, đột nhiên cô đánh rơi chiếc bát khỏi tay và ôm lấy cổ họng.
“Hứ…Hức….?”
Chiếc vòng cổ đã từng quấn quanh cổ Adler vài giây trước, giờ đang siết chặt cổ cô như một con rắn.
“C-Cô…”
Helen điên cuồng nhìn quanh với khuôn mặt tái nhợt và cố gắng hít thở, cuối cùng cô phát hiện nguyên nhân tất cả.
“Cô đang tính làm gì…”
Giáo sư Moriarty giơ một ngón tay lên, trừng mắt nhìn Helen đầy lạnh lùng và tỏa ra luồng mana xám về phía cô.
“…Tôi chỉ đang sửa chữa mọi thứ thôi.”
“Huh!?”
Khi Moriarty hơi cong ngón tay lại, vòng cổ càng siết chặt hơn nữa, thậm chí còn bò vào trong miệng Helen.
“Ơ? Ư..”
“Adler.”
Khi xung quanh đã yên tĩnh trở lại, Giáo sư Moriarty đã ném Helen, người đang ngồi trên đùi Adler, xuống sàn bằng một cái phủi tay.
“Sai lầm ngu ngốc mà tôi đã gây ra với cậu giờ phải được chấm dứt.”
Cô nghiêng mặt lại gần Adler, thì thầm những lời kỳ lạ đó.
“Cậu, người đã chọn tôi.”
“Ừm…”
“Cậu, người đã khiến cuộc đời êm đềm của tôi trở nên gợn sóng đầy mãnh liệt hơn trước đây.”
“…..”
“Cậu, người quý giá hơn bất cứ thứ gì và không được phép bị cướp bởi bất cứ ai ngoài tôi ra.”
Hai người gần nhau tới mức mà dường như cả hai có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, Adler cố gắng tránh mắt với cô. Jane Moriarty liền giữ lấy đầu cậu, buộc cậu phải nhìn vào cô.
“Không ai khác ngoài ả thám tử ngu ngốc đó. Không, có khi còn nghiêm trọng hơn nhiều.”
Trong trạng thái đó, cô từ từ ngồi vào lòng cậu, liếc nhìn Helen vẫn đang vùng vẫy trên sàn và thì thầm.
“Tôi đã khiến cậu phải cảm thấy khó chịu đầy nguy hiểm.”
Và sau đó, sự im lặng bao trùm xung quanh.
“…Phải không, Adler?”
Lúc này, Adler vẫn còn run rẩy và gật đầu với cô. Cô bắt đầu nhẹ nhàng sờ soạng cổ cậu với nụ cười trên môi.
“Tôi sẽ sửa chữa tất cả mọi thứ.”
-Vuốt ve…
Mana của Moriarty nhanh chóng bao bọc luồng mana kì lạ cũng đang bao quanh cơ thể Adler.
“Ngồi im đấy.”
“…Vâng.”
Cũng vào thời điểm đó, đôi mắt xám xen chút ánh vàng đang vô hồn nhìn chằm chằm hai người thông qua những vết nứt của cánh cửa tầng hầm đã bị phá hủy một phần.
「 [Người tạo ra nhân vật phản diện]
Chương 1 – Hoàn thành 」
「 Mối quan hệ yêu – ghét
Chương 2 – Bắt đầu 」