Becoming Professor Moriarty’s Probability

chương 28: bí mật của dải băng lốm đốm (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

-Két…

Khi cánh cửa phòng khách đóng kín được mở và giáo sư Moriarty bước ra. Charlotte, người đang dựa lưng vào hàng lang, nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt ngơ ngác.

“Cô…”

Chẳng bao lâu, giọng nói lãnh đạm của Charlotte vang vọng khắp hành lang.

“Cô đã sử dụng thủ đoạn gì?”

Sau đó, giáo sư liếc nhìn cô.

“Gây ra ảo giác bằng một con rắn độc. Nếu một giáo sư sát nhân như cô không dùng cách đó, vậy thì rốt cuộc cô đã làm gì…”

“….”

Chỉ trong giây lát, Moriarty tránh mắt, giả vờ như không nghe thấy lời của Charlotte và đi tiếp.

“Tôi chưa nói hết mà!”

“Một thám tử lại đang cầu xin câu trả lời…”

Moriarty đáp lại lạnh lùng trước sự bộc phát trẻ con của Charlotte.

“Thật thảm hại.”

Charlotte nhất thời không nói nên lời trước những lời lẽ gay gắt đó, bàn tay cô run rẩy dữ dội.

“…Cả mình cũng giống như vậy.”

Giáo sư Moriarty lẩm bẩm với một giọng gần như không thể nghe được, vẫn đi tiếp, bỏ mặc Charlotte phía sau lưng.

“Sao mình lại bỏ qua một sự thật đầy hiển nhiên như vậy?”

Sau lời tuyên bố gây sốc của Adler, Giáo sư Moriarty đã vận động trí óc hết cỡ ngay khi cô bị bỏ lại một mình trong phòng. Cuối cùng, cô đã nhận ra sai lầm mà mình bỏ lỡ.

Cô đã mắc phải một sai lầm cơ bản và ngu ngốc, đó cũng là sai lầm mà người thám tử ngốc nghếch phía sau cô đã mắc phải tương tự.

“…..”

Và giờ, cô ấy đang trên đường đi sữa chữa sai lầm đó.

Không phải với khuôn mặt tươi cười thường ngày, mà là một khuôn mặt nghiêm túc lần đầu tiên xuất hiện sau một khoảng thời gian dài.

Đồng thời, cô cũng cảm thấy loại cảm giác gì đó xen lẫn sự bất an, căng thẳng mà cô chưa từng trải qua trong đời.

“……..”

Khi Moriarty lặng lẽ rời khỏi hành lang, Charlotte trừng mắt nhìn bóng lưng cô khuất dần trong khi nghiến răng.

“…Mình đã bỏ lỡ cái gì?”

Nhưng chỉ như vậy cũng không khiến mọi chuyện khá khẩm hơn chút nào. Do đó, cô nhanh chóng nhắm mắt lại và chìm đắm trong suy nghĩ.

“Rõ ràng là….có gì đó không ổn…ở điểm nào đó…”

Lại một lần nữa, cô bước vào trạng thái xuất thần.

Trước đây, đó là trạng thái mà cô chỉ có thể đạt được thông qua các thí nghiệm căng thẳng về đá mana hoặc bằng ma túy, thuốc lá. Nhưng giờ đây, cô sẽ dễ dàng đạt được trạng thái này nếu có vấn đề nào liên quan tới ‘người đàn ông đó’.

“…Hmm.”

Tuy nhiên, dù có nhờ đến trạng thái này, tình hình vẫn không có dấu hiệu cải thiện chút nào.

Ngay cả khi cô cố gắng tìm ra lỗ hổng trong suy luận của mình, cô cũng không tìm thấy được gì cả.

Như thể xe đã nổ máy mà không di chuyển, sẽ chỉ càng làm cho động cơ thêm quá tải và nóng hơn.

“……”

Sự đình trệ này cứ tiếp tục trong một khoảng thời gian dài.

“Ừm, Holmes này. Nghĩ lại thì có gì đó khá kỳ lạ…”

Người bất ngờ phá vỡ tình thế bế tắc là…

“…Rắn có uống sữa không?”

Không ai khác chính là Rachel Watson, người nãy giờ cũng đang đắn đo suy nghĩ bên cạnh Holmes.

“……Ah.”

Charlotte Holmes há hốc mồm, nhìn Watson với vẻ mặt ngơ ngác.

.

.

.

.

.

Vài phút sau –

“Đúng rồi.”

“Huh?”

“Cậu nói đúng rồi, Watson.”

Charlotte, người đã đột nhập trái phép vào phòng làm việc của phu nhân Roylott để tìm kiếm các tài liệu liên quan đến vụ án, cô bỏ đi cách nói chuyện thường ngày và nói giọng điệu phấn khích đầy bất thường với Watson.

“Không có con rắn nào thế giới lại đi uống sữa cả. Chúng chỉ ăn chuột hoặc côn trùng. Thế nên, đĩa sữa đó không phải để cho con rắn.

“…Đúng như mong đợi.”

“Hơn thế nữa, rắn không thể nghe thấy tiếng thổi còi được. Chúng cũng chỉ có thể cảm nhận được rung động xung quanh vì thính giác của chúng đã bị thoái hóa nghiêm trọng.”

Nói xong, Charlotte ngẩng đầu lên nhìn Watson.

“Và rắn cũng không thể lùi lại được. Điều đó quá mâu thuẫn với lời khai của quý cô Stoner.”

Sau đó, Charlotte hỏi một câu với đôi mắt sáng rực.

“Watson, cậu có cầm theo hồ sơ chẩn đoán bệnh của quý cô Stoner không?”

“À ừ… đây.”

Khi Watson lấy hồ sơ từ trong túi ra và đưa nó, Charlotte liền chăm chú đọc với một sự say mê mãnh liệt rồi nhắm mắt lại.

“Không có dấu hiệu chấn thương ngoài da nào khác trừ những dấu hiệu của việc lạm dụng mà tớ đã nghi ngờ từ đầu. Đúng thật, lẽ ra tớ không nên bỏ qua điều này.”

“…Không phải chính cậu đã nói rằng vết cắn không thể nhìn thấy được bởi răng nanh của con rắn quá nhỏ hay sao?”

“Tớ cũng đã nghĩ vậy. Thực ra, do tớ quá mải mê suy luận nên đã không chú ý đến những thiếu sót đó.”

Và rồi, Charlotte bất lực ngồi phịch xuống sàn.

“Isaac sẽ rất thất vọng về tớ.”

Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng tự trách đó của Charlotte, Watson mở to mắt kinh ngạc.

“Watson, có lẽ tớ thật sự rất ngu ngốc…”

Charlotte lẩm bẩm buồn bã, đau khổ nhìn Watson.

“Không hề như vậy đâu, Holmes.”

Watson gần như bật cười khi nhìn thấy người bạn cô như vậy. Cô nhẹ nhàng xoa đầu Charlotte và nói.

“Chỉ là cậu đang thiếu đi một số ý nghĩ thông thường của một con người mà thôi.”

“…..”

Charlotte cau mày trước những lời trông như an ủi, nhưng lại gay gắt và thẳng thừng của Watson.

“Nhưng tớ nói đúng mà, phải không? Khi chúng ta gặp nhau lần đầu, cậu còn không biết Trái đất quay…”

“Tại sao cậu lại nhắc về câu chuyện cũ rích đó thế?”

Charlotte vội vàng cắt ngang việc bị khơi lại quá khứ đáng xấu hổ. Watson mỉm cười khi nhìn thấy vậy và tiếp tục nói.

“Thám tử nhỏ cũng chúng ta là thiên tài ngàn năm mới xuất hiện một lần, nhưng vẫn còn rất non nớt…”

“……..”

“Việc cậu chưa thể phát triển hoàn toàn cũng không sao đâu.”

Sau đó, Watson đưa tay về phía Holmes và nhẹ giọng.

“Bởi vì tớ sẽ giúp cậu bù đắp những kiến thức xã hội thông thường mà cậu còn còn thiếu.”

“…Watson.”

Charlotte nắm lấy tay cô và đứng dậy, Watson lại thì thầm với vẻ mặt có chút tinh nghịch.

“Nhân tiện mà nói, chuyện tình cảm yêu đương thì tớ vẫn còn hơi mù mờ.”

“…Gì cơ?”

“Tớ đang nói về người bạn trai mà cậu đang phải khổ sở đó. Trông tên đó có vẻ hơi thất vọng, nhưng cậu cần phải cố gắng chiếm lấy trái tim hắn một lần nữa…”

Ngay sau đó, Watson đột nhiên ngừng nói.

“……”

Những hành vi và lời nói của Isaac Adler đã thể hiện vài ngày trước đó, cũng như những hành động hy sinh của cậu vì Charlotte để nhằm cho cô đánh bại được cậu, trộn lẫn với nhau khiến suy nghĩ Watson trở nên phức tạp.

“Đúng vậy.”

Giọng nói trầm lắng của Charlotte lọt vào tai Watson khi cô đang cân nhắc xem phải nói gì.

“…Câu đố mà anh ta chuẩn bị cho tớ vẫn chưa kết thúc.”

Charlotte sau khi lấy lại được sự sôi nổi thường ngày, ngả người ra sau và suy nghĩ.

“Ah…”

“Con rắn có nọc độc gây ảo giác không phải là thủ đoạn được dùng tới. Vậy cái gì đã khiến quý cô Stoner bị ảo giác?”

Watson nhìn cô với vẻ cam chịu và tuyệt vọng lắc đầu. Còn Holmes thì vẫn lẩm bẩm một mình.

“…Một cái vòng cổ?”

Trong tâm trí cô, người giờ đang rơi vào trạng thái xuất thần, lại hiện lên những hình ảnh sống động.

“KHÔNG. Nó chỉ có tác dụng là chế ngự đối phương, nó không thể dùng để tẩy não được.”

“……”

“Vậy còn đĩa sữa? Không, bà ta sẽ không để lộ một bằng chứng quan trọng như vậy ở nơi dễ thấy cả. Đó cũng không phải là điều để người ta nghi ngờ.”

Cứ như thế, Charlotte nhanh chóng thu hẹp các khả năng có thể với tốc độ kinh hoàng.

“Thế thì có phải là ma thuật tẩy não không? Không, phu nhân Roylott dùng mana rất kém. Một lời nguyền chăng? Khó có khả năng một lời nguyền khủng khiếp như vậy lại tồn tại được…”

Đồng tử của Charlotte lập tức giãn ra.

“…Holmes?”

Khoảnh khắc Watson đưa tay đặt lên vai cô với vẻ lo lắng.

“Ha.”

Charlotte đột ngột thở ra, bật cười.

“Haha, hahaha…”

“…Cuối cùng thì cậu cũng hiểu ra rồi sao?”

Nghe thấy tiếng cười sảng khoái nhưng có phần kỳ lạ đó, Watson nghiêng đầu hỏi.

“Ừm, cảm ơn cậu nhiều, Watson .”

Sau đó, Charlotte với nụ cười tự tin trên môi, một nụ cười mà đã lâu rồi cô không thể hiện ra, nhìn người đã đóng góp nhiều nhất cho vụ án này.

“Vậy chuyện gì đã xảy ra?”

“…Thực ra, quý cô Stoner không hề bị ảo giác gì cả.”

“Cái gì?”

“Watson, đúng là cậu rất thông minh… Nhưng mà khả năng tổng hợp các thông tin rời rạc và đưa ra kết luận của cậu vẫn còn khá thiếu sót.”

Nhìn Watson bối rối không hiểu gì, Charlotte nói một cách hơi thất vọng xen lẫn bực tức.

“Chà, Watson… Cậu nghĩ tại sao trong tất cả những người có mặt trên phố hôm đó, quý cô Stoner lại chỉ đâm đúng mỗi Isaac Adler?”

“Đó cũng có thể là do… sự trùng hợp ngẫu nhiên.”

“Vết đâm đó giống như một vết đâm chí mạng vì nó đâm ở gần tim. Thế nhưng, theo hồ sơ khám bệnh mà cậu đưa tớ, cho thấy quỹ đạo của con dao lúc đâm đã tránh gần hết tất thảy các dây thần kinh quan trọng.”

“Đúng vậy, thực sự đó là điều may mắn lớn cho tên Adler đó.”

“Lỡ đâu đó không phải là do may mắn hay sự trùng hợp thì sao nhỉ?”

Nói xong, Charlotte mỉm cười nhìn Watson.

“Cậu hãy nghĩ như vậy thử xem, Watson.”

Sau đó, Charlotte bắt đầu liên tục đặt ra nhiều câu hỏi.

“Ai là người đã nhắc đến thông tin về ‘dải băng lốm đốm’ lúc Isaac Adler bị đâm?”

“Đó chẳng phải là…”

“Ai là người đã đứng ra nói rằng, điều cuối cùng họ nhớ được trước khi bất tỉnh là một tiếng thổi còi và một dải băng lốm đốm?”

“…..”

“Và ai cũng đã tuyên bố rằng, họ nhìn thấy một thứ gì đó giống như sợi dây đi ngược lại trong hệ thống thông gió?”

Watson đang tính nghiêm túc trả lời, rồi miệng cô dần há hốc khi nhận ra.

“Không chỉ có vậy. Nếu không phải phu nhân Roylott là người thiết kế hệ thống thông gió theo cách đó, thì liệu còn có ai trong dinh thự có thể được phép làm vậy?”

“Không thể nào…”

“Không giống như người mẹ kế dùng mana kém cỏi, ai là người giỏi dùng mana giỏi đến mức có thể vào được Học viện August?”

“…Ôi chúa ơi.”

“Điều quan trọng nhất, ai trong dinh thự này đang học tại Học viện August và có thể dễ dàng tiếp cận Giáo sư Moriarty?”

Charlotte dừng lại một chút để lấy hơi sau khi nói hết tất cả, rồi cô ra lệnh cho Watson bằng giọng sắc bén.

“Watson, hãy liên lạc cho bệnh viện của cậu ngay lập tức.”

“Được rồi.”

“Tớ cần biết rằng Quý cô Stoner hiện có đang nằm yên trong phòng bệnh hay không.”

Một lát sau –

“…Holmes.”

Ngay khi vừa gửi tin nhắn qua thiết bị liên lạc bằng đá mana cho một nhân viên của bệnh viện, Watson trả lời bằng giọng run run.

“Họ nói… quý cô Helen Stoner đã biến mất khỏi bệnh viện vào sáng nay.”

“…Tớ biết ngay mà.”

Nghe vậy, Charlotte nở nụ cười hài lòng và bắt đầu đưa ra kết luận.

“Bằng cách sử dụng cả lời khai và bằng chứng giả mạo, cô ấy đã khéo léo dàn dựng ảo tưởng về một con rắn để nhằm đổ hết tội lỗi giết người lên cho người mẹ kế.”

“Có lẽ, bản thân người mẹ kế hay chính là phu nhân Roylott, bà ấy đã bị tẩy não từ lâu rồi.”

“Nếu đó là sự thật, chính cô ta cũng là người giật dây tất cả từ đằng sau, lợi dụng cả mẹ kế để nhằm có được Isaac Adler.”

Đôi mắt của Charlotte chầm chậm ngả sang màu vàng trước khi cô kịp nhận ra.

“Kẻ chủ mưu tất cả đằng sau vụ án này không ai khác chính là Helen Stoner.”

“…Nhưng tại sao?”

Watson nhìn Charlotte với vẻ mặt khó hiểu, nghiêng đầu hỏi.

“Điều đó không đáng quan trọng đâu, Watson.”

Charlotte liền đi ngang qua Watson và vội vã chạy đi.

“Quan trọng nhất là tớ đã tìm ra được sự thật rồi.”

“Cậu đang đi đâu đấy?”

“Nếu đúng như suy đoán của tớ…”

Nhận ra sự nghiêm trọng của tình hình ngay lúc này, khuôn mặt Charlotte nhanh chóng tái nhợt.

“… ‘Người đàn ông đó’ hiện đang gặp nguy hiểm.”

.

.

.

.

.

“…Hmm?”

Bên trong một tầng hầm không có ánh sáng chiếu vào, tôi tỉnh dậy và thấy mình đang bị trói vào một chiếc ghế.

“Anh tỉnh rồi sao, Adler.”

“Bọn họ đã cởi quần áo cậu nên tôi đã mặc chúng lại giúp cậu.”

Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu tôi khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt là tôi sắp toang tới nơi.

“Từ giờ trở đi, nơi đây sẽ là nhà của anh nhé.”

“Đúng như cậu nói, tôi đã nhận ra được sai lầm của mình rồi.”

Trước mặt tôi là… phu nhân Roylott đang nằm bất tỉnh và trần truồng trên sàn nhà.

“Những gì mà anh muốn đã làm với mẹ kế của em, giờ thì hãy làm nó với em đi.”

Quý cô Stoner ngồi trên đùi tôi, chĩa dao vào tôi và nói đầy vui vẻ.

Giáo sư Moriarty, người đang tựa vào cạnh tôi trong khi thì thầm vào tai tôi bằng giọng ngọt ngào, đột nhiên nghiêng đầu với ánh nhìn u ám.

-Bang! Bang Bang! Bang bang bang!!

“Mau mở cửa ra nhanh!!”

Tiếng hét của Charlotte Holmes lên đến đỉnh điểm khi cô đập mạnh vào cánh cửa tầng hầm, nơi đang được khóa chặt bằng ma thuật phong ấn.

“Anh Adler à.”

“Cậu Adler.”

“Adler!!!!”

Căn cứ vào những điều này, chứng tỏ rằng tôi đã bị bắt và sắp bị cưỡng hiếp.

‘…Mình có nên tự cắn lưỡi chết luôn không?’

Ngay cả khi tôi không thể chết, tôi khao khát mong được thoát khỏi cái thực tại đáng sợ và méo mó này.

Truyện Chữ Hay