Sau khi Tần Diệc rời khỏi tướng phủ, lại chạy ngay về Phủ công chúa. Hắn trở về vừa đúng lúc, thấy Cơ Ninh đang nháo nhác muốn đi ra ngoài.
Không trông thấy người, đã nghe thấy thanh âm trước, hắn bước lên cầu đá nhỏ trong phủ, xa xa nghe thấy bên kia cầu truyền đến tiếng nói chuyện của Cơ Ninh cùng Lý ma ma.
Giọng điệu Lý ma ma lo lắng, "Công chúa, mấy canh giờ nữa là trời tối rồi, cần gì cứ phải đi học đường hôm nay?"
Cơ Ninh nói, "Lần này tiên sinh trở về thành chẳng qua là trên đường tới Bắc châu, ngày mai đã phải rời đi, nếu như hôm nay ta không đi, ngày mai sẽ không gặp được tiên sinh."
"Tiên sinh" trong miệng Cơ Ninh chính là tiền thiếu sư Tề Ngọc, người này học vấn uyên bác, lòng mang nghiệp lớn, hai công chúa Đại Kỳ, thế tử và con cái của tất cả quan viên đều nghe học dưới môn hạ của hắn. Đối với Cơ Ninh mà nói, ơn nghĩa khai sáng của Tề Ngọc với nàng nặng tựa Thái Sơn.
Cơ Ninh xách theo váy bước lên cầu đá nhỏ, cảm thán nói, "Đáng tiếc bây giờ tiên sinh du lịch các nơi, không dạy học nữa, thật là một tiếc nuối lớn."
Lý ma ma gặp vị Tề tiên sinh kia nhiều lần, cũng không chỉ đơn giản là tài hoa hơn người như vậy, bà thấy không ngăn được Cơ Ninh, bèn trêu ghẹo nói: "Công chúa là hoài niệm tri thức của Tề tiên sinh, hay là dung mạo của hắn đây?"
Cơ Ninh đỏ mặt: "Ma ma! Lại chê cười ta!"
Tần Diệc nghe rành mạch đối thoại của hai người, hắn đứng ở trên cầu đá, nhìn Cơ Ninh cúi đầu xấu hổ đi lên trên cầu.
Tiểu công chúa da mặt mỏng, một câu của Lý ma ma đã khiến nàng mặt đỏ tai nóng, xấu hổ e sợ, trước mặt như phù dung.
Nhưng sự e lệ này dưới góc nhìn của Tần Diệc, là nói không nên lời khiến hắn phiền lòng.
Hắn cầm kiếm đứng ở phía trước Cơ Ninh, tựa như bức tường kiên cố vô thanh vô tức đứng ở trên cầu, Cơ Ninh không chú ý con đường phía trước, hắn không nói không rằng, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào tiểu công chúa "Sầm" một tiếng vào lồng ngực hắn.Cơ Ninh mảnh mai, phản ứng cũng chậm, lúc nhìn thấy có người đứng trước mặt đã không kịp, nàng va vào rất mạnh, lòng bàn chân mất cân bằng, kêu to một tiếng, mắt thấy sắp ngã ngửa về phía sau.
Phía sau nàng cũng không có thị nữ đi theo, chỉ có một mình ma ma tuổi đã già, Lý ma ma cách xa hai bước sau lưng nàng, căn bản không kịp đỡ lấy nàng, lập tức quá sợ hãi, "Công chúa!"
Tiếng kêu sợ hãi còn chưa dứt, Tần Diệc lấy tốc độ vươn tay làm cho người hoa mắt, năm ngón tay giữ chặt cánh tay mảnh khảnh của Cơ Ninh, nhẹ nhàng linh hoạt kéo một cái, kéo người vào trong ngực.
‘’Ầm’’ lại là một tiếng.
Thân thể Tần Diệc như là làm từ đá, Cơ Ninh hai lần va phải lồng ngực của hắn, vừa đau lại tê dại, trong mắt lập tức dâng lên một tầng nước mắt ẩm ướt,
Lòng ma ma giờ mới thả lỏng, thấy vậy lập tức đi tới, đang muốn nghiêm nghị răn dạy người vừa tới càn rỡ thô lỗ, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Tần Diệc, lại nuốt lời muốn nói trở về.
Bà thật sự có chút sợ hãi người của phủ Thừa Tướng.
Ngày ấy bị ép cùng Tần Diệc cưỡi ngựa một đường, Cơ Ninh đã rất quen thuộc với mùi trên người Tần Diệc, nàng nâng lên khuôn mặt rặng mây đỏ chưa tiêu nhìn về phía Tần Diệc, thấy hắn không có biểu lộ gì nhìn chằm chằm mình, không xin lỗi cũng không mời tội, giọng điệu ngược lại lãnh đạm, "Công chúa muốn đi học đường? Thuộc hạ đưa người qua."
Lúc hắn nói chuyện, bàn tay cách sa mỏng nắm cánh tay của nàng, không có ý định nới lỏng một chút nào.
Cơ Ninh không nghĩ tới lại va phải hắn ở chỗ này, nàng cho là hôm nay hắn sẽ không trở về phủ nữa.
Ngày ấy cùng cưỡi một con ngựa, Tần Diệc càn rỡ khiến người khinh thường, làm ô uế hết váy của nàng, cũng làm cho Cơ Ninh triệt để hiểu rõ Tần Diệc làm việc không tuân theo lẽ thường, tâm nhãn có phần hỏng, quả thực làm cho nàng có chút sợ.
Như vừa rồi, nàng cũng hiểu được Tần Diệc cố ý đứng ở chỗ này nhìn nàng giống như một kẻ ngu va phải hắn.
Cơ Ninh vùng vẫy vài cái, rút cánh tay ra từ lòng bàn tay hắn, rồi sau đó lại lui về sau hai bước, cách xa hẳn chút ít.
Nàng che cái mũi bị phải đỏ bừng, lại móc khăn ra, lau chùi nước mắt trên khóe mắt, lên án nói, "Mới vừa rồi ngươi không phải nhìn thấy ta sao? Vì sao không tránh ra, không thì lên tiếng cũng được, bộ dáng ta thất thố như vậy, phải làm sao xuất phủ gặp người."
Tần Diệc lại không giải thích, bày ra mặt quan tài, nắm chặt kiếm, thanh âm trầm thấp nói, "Vậy đừng đi gặp."
Cơ Ninh mới không nghe hắn, nàng nhất định muốn gặp tiên sinh.
Đệ tử bái phỏng Tề Ngọc không ít, lúc Cơ Ninh đến, bên người Tề Ngọc đã vây quanh hơn mười người, trong đó nam nữ đệ tử mỗi bên một nửa.
Mọi người tò mò đuổi theo Tề Ngọc hỏi hắn những việc kỳ lạ ít người biết đến trên đường du lịch kỳ, phong cảnh dân sinh, líu ríu giống như một đám chim non trong tổ.
Tề Ngọc đã bước qua tuổi ba mươi, dung mạo quả thực phi thường, dáng vẻ quý nhân hòa nhã cùng dáng vẻ của Tần Diệc có thể nói là hoàn toàn trái ngược nhau.
Tần Diệc không theo cùng Cơ Ninh, hắn đứng ở bên ngoài giảng đường, xa xa lườm Tề Ngọc, như là không rõ gương mặt đó có cái gì đẹp, rất nhanh lại thu hồi ánh mắt.
Học đường trong không nói tôn ti địa vị, chỉ nói thầy trò đồng môn, Cơ Ninh đến gần, một cô nương nhìn tầm tuổi nàng bước nhanh đi lên giữ chặt nàng, "A a a.., công chúa người sao giờ mới đến, tiên sinh vừa rồi còn nhắc tới người."
Cơ Ninh ngượng ngùng cười cười, chầm chậm đi đến trước mặt Tề Ngọc, cung kính hành lễ: "Tiên sinh, đệ tử đến chậm."
Tề Ngọc cười lắc đầu, "Đến rồi là tốt, đến rồi là tốt."
Tiểu công tử bên cạnh đáng tiếc nói, "Công chúa thật sự là đến chậm một chút, mới vừa rồi tiên sinh kể rất nhiều chuyện thú vị trên đường du lịch, ngươi đều bỏ lỡ."
Cơ Ninh che môi cười cười, sắc mặt kính ngưỡng nhìn Tề Ngọc, nói chuyện như là đang làm nũng, "Tiên sinh cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia, nếu như giảng cho bọn hắn nghe xong, cũng phải giảng cho ta nghe một chút."
Tề Ngọc cười ha ha, "Giảng, giảng, tất cả mọi thứ ta chứng kiến trên đoạn đường ta, giảng ba ngày ba đêm cũng không giảng hết."
Mặt trời buổi chiều dần dần chìm xuống phía tây, đám mây lửa giống như thủy triều cuốn nửa bầu trời.
Tần Diệc lưng tựa trụ nhà, ôm kiếm đứng ở bên ngoài đám người, im lặng nhìn Cơ Ninh cười nhẹ nhàng cùng đám đệ tử kia cùng một chỗ vây quanh trái phải Tề Ngọc nghe hắn kể chuyện.
Hắn mặt lạnh, một thân trang phục hắc y, không hợp với bầu không khí vui cười hòa hợp của thầy trò nơi này, thậm chí có chút lời nói hàm nghĩa thâm thuý hắn nghe cũng không hiểu.
Tần Diệc nhìn chằm chằm Cơ Ninh trong một đám người nói chuyện cùng Tề Ngọc, nhìn vài lần lại quay đầu, một bộ dáng mâu thuẫn thấy thì phiền lòng nhưng lại nhịn không được muốn nhìn.
Hắn nhìn Tề Ngọc tựa như nhớ tới cái gì, từ trong tay áo móc ra một quyển sách cổ xưa đưa cho Cơ Ninh, Cơ Ninh đứng dậy tiếp nhận, sau đó lại quên cả lễ nghi, che miệng ngạc nhiên vui mừng hoan hô một tiếng.
Cơ Ninh ôm sách vào trong ngực tựa như bảo bối, hai con ngươi trong vắt tràn đầy vui vẻ, sau khi tự đáy lòng nàng tạ ơn Tề Ngọc, vui vô cùng, lại vẫn sung sướng mà nhảy một cái.
Đây là lần đầu tiên Tần Diệc thấy nàng vui vẻ như vậy.
Hắn nhìn nụ cười vui sướng bên mặt Cơ Ninh, thu hồi ánh mắt, thanh âm buồn bực nhìn chằm chằm vào một loạt con kiến màu đen dưới chân, cuối cùng dứt khoát ngửa đầu tựa ở trên cột gỗ, nhắm mắt lại giả mù làm kẻ điếc.
Phiền.