Cơ Minh Phong mấy ngày gần đây chong đèn thâu đêm, vất vả quá độ, giấc ngủ rất sâu.
Tóc dài đen nhánh tản đầy gối, hai con người nàng khép nhẹ, cánh
tay khoác lên bên ngoài chăn mỏng, trong tay áo lộ ra nửa bàn tay trắng nõn, ngón tay thon dài, trên ngón cái đeo một cái nhẫn ngọc màu đỏ sậm.
Nữ Đế đương triều không giống nữ tử bình thường, hai đầu lông mày của Cơ Minh Phong trời sinh một loại khí khái hào hùng, mặc dù đang giọng điệu thế vẫn uy nghiêm như trước, làm cho người không dám nhìn thẳng.
Lúc lão tướng quân mang theo Cơ Minh Phong tuổi còn trẻ canh giữ biên quan, lén lút nói: Nếu như ngày sau công chúa không thể kế vị xưng đế, cũng là tay mang binh quyền, ở nơi cửa ải hiểm yếu cát vàng làm hào hùng một phương.
Mà giờ khắc này, trong đêm yên tĩnh, cái khí thế chấn nhiếp lòng người của Cơ Minh Phong ở trong mắt Diệp Đình Mục lại trở nên hết sức mê hoặc tâm thần con người.
Hắn cực kỳ yêu bộ dáng Cơ Minh Phong cao cao tại thượng, vô luận trên triều đình hay là trên giường, cho dù ngẫu nhiên hắn làm quá mức tàn nhẫn, Cơ Minh Phong lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị răn
dạy hắn, hắn cũng vui vẻ chịu đựng, phấn khởi khó tả.
Thừa tướng chấp chưởng quyền hành một quốc gia ở trên giường Nữ Đế là một kẻ bệnh loại, sợ là không ai biết rõ điểm này.
Diệp Đình Mục không làm Cơ Minh Phong tỉnh giấc, động tác hắn rất nhẹ, không làm ra bao nhiêu âm thanh. Hắn xốc chăn của nàng lên, lòng bàn tay cầm chặt mắt cá chân thon gầy của nàng, xoay người rơi xuống nụ hôn nhu hòa.
Sắc mặt hắn thập phần bình tĩnh, động tác cũng cực kỳ ôn nhu, không giống như là ban đêm xông vào cung đình dâm loạn Nữ Đế, mà như một đôi thần tiên quyến lữ vành tai và tóc mai chạm vào nhau.
Nhưng một giây sau, hắn lại lè lưỡi ra nặng nề liếm lên mắt cá chân nổi bật của Cơ Minh Phong, đầu lưỡi màu đỏ tươi lướt qua nửa bên mắt cá chân rời rời ra, lưu lại một mảnh vết nước ướt sũng.
Cơ Minh Phong trong lúc ngủ mơ phát giác khác thường, nhíu nhíu mày, phát ra một tiếng êm nhẹ tinh tế, nhưng cũng chưa tỉnh lại.
Trong phòng yên tĩnh không gió, tâm hoa đèn cầy nổ vang lách
tách, Diệp Đình Mục nghe thấy được động tĩnh của Cơ Minh Phong, nhưng động tác càn rỡ nhưng không mảy may thu liễm, dường như cũng không sợ đánh thức nàng tỉnh lại từ trong mộng.
Diệp Đình Mục không buông chân nàng ra, bàn tay to dày cách quần áo ngủ đơn bạc một đường trở lên, lướt qua bắp chân, mơn trớn đầu gối, cuối cùng dừng ở chỗ bắp đùi non mềm của Cơ Minh Phong.Hắn không vội vàng lộn xộn, ngón tay đi tuần tra qua bên đùi nàng, cảm giác tê dại ngứa ngáy khiến người đang ngủ say không tự chủ chậm rãi mở hai chân ra, giữa hai chân loã lồ hướng về phía hẳn.
Trên mặt Diệp Đình Mục lúc này mới có chút phản ứng khác, hắn nuốt yết hầu một cái, quỷ trên giường, đôi tay vịn chặt đầu gối Cơ Minh Phong, tấm hẳn mở đôi môi ra, miệng cách vải ngậm chặt chỗ kín lưng rộng cao ngất bất khuất củi xuống, của nàng.
Cơ Minh Phong sinh hai nàng công chúa, không phải cô nương chưa lấy chồng, chỗ kia cũng không phải là nụ hoa ngây ngô non nớt, càng giống là một đóa hoa chín mọng diễm lệ, nước miếng làm ướt nhẹp quần ngủ, màu đỏ sậm diễm lệ xuyên thấu qua vải mông lung hiện ra.
Diệp Đình Mục đưa đầu lưỡi ra cách quần kiên nhẫn liến mở tiểu huyệt, đầu lưỡi dày dài từ ngoài vải vóc hướng vào trong động thịt quen thuộc mềm mại chui ra chui vào vài cái, bên trong rất nhanh đã ào ạt chảy ra chất lỏng.
Hắn cách lớp vải ướt át, chậm chạp lại khát khao hút khô sạch chất lỏng chảy ra đó, nuốt vào cổ họng, chóp mũi ngửi ngửi đế đỏ tươi quen thuộc đã sưng to lên, hắn ngửi mùi của nàng, như là càng khó tự kiềm chế hơn nữa, nhe hàm răng ra cắn lên.
Viên thịt này của Cơ Minh Phong ngày thưởng đặc biệt kiều diễm, thực tế sau khi sinh con, gần như to ra gấp đôi, vô cùng mẫn cảm, tùy tiện ngậm lấy mút mát một lần đã có thể khiến nàng sảng khoái mà chảy nước liên tục.
Diệp Đình Mục biết rõ thân thể của nàng, những năm gần đây, từng miếng từng miếng ăn cái viên thịt kia vừa diễm lệ vừa sưng to, gần như lớn bằng đầu ngón tay út, mềm mại dẻo dai, giống như anh đào ngọt ngào khiến yết hầu hắn khát khô.
Cơ Minh Phong thong thả tỉnh lại, trong lúc nhất thời, cảm giác mình dường như còn đang ở trong mộng. Nàng mở mắt ra, mơ màng nhìn qua dưới thân, liền thấy bóng dáng một nam nhân chôn ở chỗ bắp đùi nàng, cắn ăn âm của nàng mặt cũng không ngẩng lên.
Dám thừa dịp nàng mê man xâm phạm nàng, phía dưới Đại Kỳ này, ngoại trừ Diệp Đình Mục, Cơ Minh Phong không nghĩ ra còn có người thứ hai gan lớn như vậy.
Cảm giác sảng khoái nhắc nhở nàng đây cũng không phải là mơ, nàng thở nhẹ một cái, nhấc chân đá vào đầu vai Diệp Đinh Mục, lạnh lùng nói: "Ban đêm xông vào Hoàng Cung, ngươi biết là tội gì sao?"
Diệp Đình Mục ngẩng đầu, liếm liến nhờn trên môi phát ra
ánh sáng, trả lời: "Tội chết giết cửu tộc, bệ hạ."
Hắn làm ra chuyện dâm đãng làm cho người khinh thường, biểu lộ trên mặt lại hết sức thản nhiên, hai chữ "Tử tội" nói cũng bay bổng, giống như căn bản không sợ sinh tử, hoặc coi như là tối nay có thể chết trên giường nàng như vậy cũng không có gì đáng tiếc.
Hắn dứt lời, ánh mắt rơi vào quần áo ngủ rời гас của nàng, vươn người lên, cách vạt áo ngậm lấy một bên đầu v* nhỏ ra, đầu lưỡi chụp lên vừa mút vừa liếm, còn tranh thủ hỏi một câu: " Bây giờ bệ hạ còn có sữa sao?"
Vải vóc thô ráp mài qua núi vú, hắn ăn vô cùng hưng phấn, lại cởi bỏ vạt áo Đế Vương, hung hăng cắn đầu v* của Cơ Minh Phong, hàm hồ nói: "Lúc bệ hạ mang thai, vi thần từng nghĩ tới đoạt uống sữa với công chúa, đáng tiếc lúc ấy bệ hạ không cho, khiến vi thần vô duyên vô cớ bỏ lỡ cơ hội bú sữa mẹ."
Khuôn mặt vân đạm phong khinh của hắn, lại đều phun ra ngữ điệu hạ lưu như thế.
Xưa nay hắn phụng mệnh cẩn thận, tất cung tất kính, đêm nay xông vào Hoàng Cung, dĩ hạ phạm thượng, thật là làm Cơ Minh Phong cảm thấy rất kinh ngạc.
Nàng nhấc gối đè lên ngực hắn, không cho hắn thè lưỡi ra liếm, nhướng mày nói: "Ngươi tự tiện xông vào tẩm cung của trẫm, chỉ vì muốn uống sữa?”
"Không phải."
Hắn kéo quần ngủ của Cơ Minh Phong xuống, chống dương dữ tợn hoàn toàn không hợp với bề ngoài của hắn lên cửa của nàng, gạt mở mép thịt, nghiền ra nước chảy, dương để sát vào khe thịt nho nhỏ, hắn nói: "Vi thần tới để dâng tấu."
Diệp Đình Mục nhìn xem có vẻ gầy, kì thực một khi cởi quần, một thân cơ bắp cứng rắn, năm đó hắn dẫn binh vây An vương phủ, dựa vào không chỉ riêng đầu óc mà thôi.
Trạng nguyên lang năm đó, cũng phải văn võ song toàn mới có thể
lọt vào mắt Cơ Minh Phong.
Dương Diệp Đình Mục lại đặc biệt to dài, trên cán là mạch máu xoay quanh, đầu cường tráng, cắm vào nơi sâu nhất vẫn thừa
một đoạn nhỏ bên ngoài.
Điều kinh ngạc hơn nữa là dưới đầu dương của hắn có một hàng khối tròn căng phồng lên, đó là khi còn trẻ, để lấy lòng Cơ Minh Phong, hắn đã nhét một vòng hạt vàng vào bên dưới côn .
Nhiều năm như vậy, nếu như nói không thích cái đồ vật này của hắn đến bản thân Cơ Minh Phong cũng không tin, nhưng nàng không nhịn
được tức giận, mắt nhìn dương dưới háng vênh lên cao của hắn, nhịn không được trào phúng nói: "Ngươi chính là như vậy đến dâng tấu hay sao?"
Diệp Đỉnh Mục gần bốn mươi tuổi, không tính là trẻ tuổi, nhưng không biết thể lực sao lại dũng mãnh giống như lúc còn trẻ, Cơ Minh Phong chỉ nhiều hơn hẳn một tuổi, có thời điểm cũng chịu không nổi hắn.
Hắn trên giường và dưới giường như hai người, dưới giường trầm tĩnh bao nhiêu, trên giường lại vội vàng bấy nhiêu, cắm vào rất sâu, mỗi lần đều muốn đục vào miệng tử mới chịu rút ra bên ngoài, Cơ Minh Phong bị hắn cắm cho đến mức thân thể rung động, hắn cũng không duỗi tay vịn nàng, cúi đầu cắn đầu v* to cứng rắn của nàng, thật nghiêm túc bắt đầu bẩm tấu: "Vi thần cho rằng, hôm nay đề nghị của Dương đại nhân trên triều đình không ổn."
Dương đại nhân, là quan viên hôm nay khuyên Cơ Minh Phong tuyển tú.
Giữa răng môi hắn ẩn chứa bầu của nàng, như là khinh nhờn viên thịt dưới người nàng mà hút cắn liên tục, còn nghiêm trang nói chuyện. "Bệ hạ đã làm mẹ, nếu lúc này mở hậu cung, chọn nam sủng, trưởng công chúa và tiểu công chúa nên nghĩ thế nào? Sợ là bệ hạ đa tâm muốn lập hoàng trữ (người thừa kế ngôi vua)."
Cơ Minh Phong không ăn bộ này, nàng đưa tay cắm vào đầu tóc hắn, hai chân ôm lấy vòng eo rắn chắc hữu lực của hắn, nâng cao ngực khiến hắn ngậm lấy bầu sữa của nàng, một bên kẹp hẳn một bên thở hổn hển nói: "Yến Thanh và Ninh nhi tử nhỏ đều tri thức hiểu lễ nghĩa, rất rõ đại nghĩa, á... nhẹ chút..."
Nàng dùng sức giật lấy tóc đen mềm mại của hắn, tiếp tục nói. "Đương nhiên có thể hiểu được đau khổ của trẫm... A..."
Diệp Đình Mục tiểu láp khe núi của nàng; "Vậy vi thần thì sao? Bệ hạ cứ thế từ bỏ sao?"
Dưới người hắn mãnh liệt phát lực, nói cũng không còn bình tĩnh nữa: "Hay là nói bệ hạ ngại vi thần tuổi già thân thể yếu, không bằng lúc tuổi còn trẻ khiến bệ hạ thoả mãn.”
Cơ Minh Phong nghe xong, thân thể nhất thời đều gấp thêm vài phần. Diệp Đình Mục nhìn như đoan trang tự kiềm chế, đối với chuyện trên giường lại rất nhiệt tình, lúc tuổi còn trẻ bịp bợm rất nhiều, một năm
trong thời gian ngẫu nhiên gặp nhau, làm cho Cơ Minh Phong căn bản không xuống được giường.
Cơ Minh Phong sớm đoán được dụng ý hắn tối nay vào mơn trớn cặp mắt hẹp dài đa tình của hắn, cười hỏi: "Ngươi cảm thấy thỏa mãn trẫm trên giường, trẫm sẽ không tìm những người khác?" Diệp Đình Mục không lên tiếng, nhưng hông lại động càng mãnh liệt, muốn chống lên chỗ mẫn cảm nhất trong cơ thể nàng, nghĩ rằng Cơ Minh Phong đoán không sai nửa phần.
Nhưng Cơ Minh Phong lại nói: "Nhưng có thể thỏa mãn thì sao chứ, trẫm muốn con cháu đầy đàn, ngươi cho được trẫm sao?"
Động tác người trên thân đột nhiên ngừng một cái chớp mắt, vấn đề này
Diệp Đình Mục không cách nào trả lời nàng.
Lúc trước Cơ Minh Phong hai lần sinh đẻ khó khăn, hắn thương nàng vất vả, sau lưng nàng dùng thuốc tránh thai, về sau Cơ Minh Phong phát hiện nhưng cũng đã trễ, hắn đã hỏng mất năng lực khiến cho nàng được làm mẹ.
Hôm nay cho dù là kiệt lực chết ở trên người nàng, hắn cũng cho không được nàng.
Hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt vô tình của Cơ Minh Phong.