Bao Kiếm Bằng Tơ Vàng - Trường Thanh Trường Bạch

chương 12

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tháng tám là tháng cuối mùa hạ, mặc dù đã qua ngày nắng gắt, nhưng giờ phút mới sau giờ ngọ, mặt trời vẫn còn nắng gắt đến mức khô người.

Ngựa mới chạy sáu bảy dặm, Cơ Ninh đã đổ mồ hôi ướt tóc.

Kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng không tốt, dây cương lại bị Tần Diệc nắm, ngồi nghiêng ở trên ngựa, một nơi chống đỡ cũng không có, bị lắc lung la lung lay, vẫn cứ không cẩn thận đụng vào người Tần Diệc.

Ven đường không có nơi đặt chân, cũng không gặp được sông hồ gì, một đoàn người sau khi chém giết không thể tắm rửa, máu trên thân đều đã khô lại.

Trên người Tần Diệc cũng loang lỗ vết máu, non nửa bên mặt dính tung toé máu người, đã ngưng tụ thành màu đỏ sậm, thập phần chói mắt.

Hắn hiển nhiên đã quen, cũng không lau đi, gương mặt dọa người như vậy ngồi ở sau lưng Cơ Ninh, cũng không sợ dọa đến nàng.

Sau khi máu khô lại, mùi máu tanh cũng không nồng nặc, ít nhất Cơ Ninh không có ngửi được nhiều mùi máu trên người Tần Diệc, nhưng nàng lại ngửi thấy được một chút mùi khác.

Hương thảo mộc, còn có chút mùi mồ hôi…

Cơ Ninh lặng lẽ hít một cái, cũng không khó ngửi, nàng thậm chí có chút ưa thích khó nói thành lời.

Thể trạng của Tần Diệc thoạt nhìn cũng không phải là loại hình cơ bắp cực kỳ cường tráng, tỷ tỷ Cơ Ninh, cũng chính là trưởng công chúa Cơ Yến Thanh có thủ hạ là một gã võ tướng, ngày thường lưng hùm vai gấu, lực lớn vô cùng.

Cơ Ninh gặp Tướng Quân kia một lần, cảm thấy so với Tướng Quân kia, thể trạng này của Tần Diệc cũng coi là "bình thường".

Mà khi Cơ Ninh tựa ở trước người hắn, vẫn có thể cảm nhận được dưới quần áo hắn là cơ bắp nóng bỏng rắn chắc.

Rất cứng, đến lồng ngực cũng giống như tảng đá, cấn xương cốt nàng hơi đau.

Trong cơ thể Tần Diệc có một nửa máu người Hồ Quyết, so với nam tử bình thường cao hơn không chỉ một cái đầu, ngày thường người cao ngựa lớn, từ phía sau hắn nhìn lại, gần như nhìn không thấy Cơ Ninh ngồi ở trước người hắn.

Tiểu Thập Tam cưỡi ngựa đi theo phía sau Tần Diệc, đối diện nhìn lại, chỉ nhìn thấy được trước vạt áo màu đen của Tần Diệc là một ít mảnh váy sa mỏng mềm mại sáng rõ, cùng hai cái mũi giày xinh đẹp lộ ra dưới làn váy.

Đối với Cơ Ninh mà nói, ngồi nghiêng ở trên dễ hơn nhiều so với cưỡi ngựa, ít nhất bắp đùi sẽ không bị mài đến đau nhức, lúc Cơ Ninh theo a tỷ nàng học kỹ thuật cưỡi ngựa, sau nửa ngày, bắp đùi ngày thứ hai dù sao vẫn là một mảnh tím xanh, đau nhức không thôi.

Nhưng nàng có rất ít thời điểm có thể ngồi nghiêng ở trên ngựa, bởi vì không có người nào dám như Tần Diệc cưỡi cùng một con ngựa với nàng, chỉ dắt ngựa đi ở phía trước, đi cũng là cẩn thận.

Bị phơi nắng khó chịu, nàng móc khăn lụa ra từ tay áo, xoa xoa mồ hôi đổ trên trán.Khác với Tần Diệc làm việc quyết định nhanh chóng, nàng làm việc dù sao vẫn điềm tĩnh, đến lau mồ hôi cũng chậm rì.

Đây là từ cuộc sống xa hoa làm ra thanh thản tự tại, Tần Diệc cảm thấy người thô kệch như hắn, sợ là cả đời cũng không học được.

Hắn cúi xuống yên lặng nhìn Cơ Ninh, ánh mắt rơi vào chỗ phần gáy mảnh khảnh trắng như tuyết của nàng, lại chuyển tới trên vành tai nàng bị mặt trời hun nắng đỏ lên.

Cũng không biết nghĩ như thế nào, hắn đột nhiên nâng kiếm lên, sử dụng chuôi kiếm gõ một cái lên viên khuyên tai màu băng lam của nàng.

"Keng" một tiếng vang nhỏ, gõ làm cho bông tay lung lay trên vành tai phấn hồng của nàng, Cơ Ninh còn chưa kịp phản ứng, Tần Diệc ngược lại nhăn lông mày.

Biểu hiện kia rất là cổ quái, như là tay nhanh hơn não, ngại tay mình ti tiện.

Cơ Ninh xoa khuyên tai, sững sờ ngẩng đầu lên nhìn hắn, nàng thấy Tần Diệc biểu lộ lãnh đạm, cho là hắn chỉ không cẩn thận đụng phải, cũng không suy nghĩ nhiều.

Nàng thấy vết máu trên mặt hắn, suy nghĩ một chút, đưa khăn cho hắn: "Ngươi nếu như không chê, muốn lau không?"

Nàng nhẹ nhàng nháy mắt, trong mắt trong vắt một mảnh, đã không còn phần sợ hãi trước đó.

Tần Diệc lẳng lặng nhìn nàng trong chốc lát, nhận lấy khăn lụa từ trong tay nàng.

Xúc cảm mềm mại chạm qua bên mặt, Tần Diệc biết rõ vết máu đã khô trên da rất khó lau đi, vì vậy lực chà lau rất nặng, Cơ Ninh thấy mà nhíu mày.

Không biết là đau lòng khăn, hay là cảm thấy hắn quá thô lỗ.

Nàng chỉ chỉ cằm hắn: "Chỗ ấy còn có một chút, chưa lau đến."

Tần Diệc vì vậy lại xê dịch khăn xuống.

Nhưng điểm máu đen này như là dính ở phía trên rồi, Tần Diệc như thế nào cũng lau không khô sạch, Cơ Ninh vươn tay lần nữa: "Ta, để ta làm."

Động tác Tần Diệc dừng lại, cúi xuống nhìn nàng một cái, vậy mà rất nghe lời, ngoan ngoãn đưa khăn cho nàng.

Một mặt khăn đã bẩn đến không thể nhìn rồi, vết máu đỏ sậm dính lên chỗ thêu, nhuộm đỏ bừng một đám hoa nhỏ không biết tên.

Loài hoa đó rất giống với hoa thêu trên túi trong ngực Tần Diệc.

Cơ Ninh đặt khăn ở trên đùi rũ rũ, lấy túi nước đổ một ít lên chỗ còn tương đối sạch sẽ trên khăn, rồi sau đó nhẹ nhàng ấn khăn lên chỗ cắm đường cong rõ ràng của Tần Diệc.

Xương cốt trên mặt cũng rất cứng rắn, Cơ Ninh nghĩ, sao toàn thân hắn chỗ nào cũng cứng rắn vậy.

Nàng ngửa mặt nhìn hắn, lực chà lau rất dịu dàng, ngón tay ấm áp cách khăn lụa mơn trớn cằm hắn, sợ không sạch lau đi lau lại thật nhiều lần, sau đó lại cẩn thận lau qua một lần những nơi hắn lau qua.

Cái tư thế này nhìn thế nào cũng quá mức mập mờ, trong mắt người khác, thoạt nhìn giống như là nàng rúc vào trong ngực Tần Diệc thay hắn lau mồ hôi, nhưng Cơ Ninh lại coi như không phát hiện không ổn.

Tần Diệc cũng không đề cập tới, chỉ yên tĩnh nhìn nàng, cho dù động tác của nàng, ánh mắt nhạt nhẽo đảo qua chỗ xương quai xanh của nàng đã đổ một tầng mồ hôi, ánh mắt Tần Diệc ngưng lại, yết hầu lặng yên bỗng nhúc nhích một cái.

Một lát sau, Cơ Ninh đột nhiên nhận ra được gì đó, nàng không quá thoải mái mà xê dịch, nói khẽ: "Tần, Tần Diệc, kiếm của ngươi cấn ta..."

Nàng nói xong bèn cúi đầu nhìn lại eo Tần Diệc, thấy thanh kiếm kia được hắn nắm trong tay, đến mép váy nàng cũng không đụng phải.

Nàng sửng sốt, sau đó lại giật mình hiểu được, sắc mặt lập tức đỏ lên, nàng ngẩng đầu nhìn Tần Diệc, vẫn chỉ thấy khuôn mặt lãnh đạm của hắn.

Nàng đỏ mặt ấp úng: "Chỗ ấy của ngươi có phải, có phải…"

Xung quanh nơi này đều là đi theo hộ vệ, Cơ Ninh không dám nói quá trắng trợn, thanh âm đều ép tới rất thấp, nhưng Tần Diệc lại tùy ý làm bậy thò tay vòng qua eo nàng dịu dàng nắm chặt, ôm sát nàng dán sát vào người thêm chút ít.

Bắp đùi mềm mại trắng nõn cách quần áo như có như không cọ mài dưới háng hắn, xúc cảm cực nóng cứng rắn truyền tới trên người Cơ Ninh, Tần Diệc giảm thanh âm xuống thấp: "Nếu như công chúa hiếu kỳ thuộc hạ có cứng hay không, tự mình sờ một chút sẽ biết."

Cơ Ninh tuyệt đối không nghĩ tới hắn vậy mà nói ra như vậy, nàng đã làm một lần với Tần Diệc, hôm nay vừa nghĩ tới cái đồ vật kia của Tần Diệc đã lâm vào sợ hãi, sao muốn đi sờ nó được.

Nàng có chút sợ hãi rụt rụt chân, thò tay đẩy lồng ngực hắn: "Ta, ta không nên sờ, ngươi lấy nó ra đi…’’

Tần Diệc nghiêm mặt: "Lấy không ra, nó mọc ở đó rồi."

Cơ Ninh nhìn có vẻ sợ hãi trông thấy, biên độ động tác đẩy hắn cũng rất nhỏ, nhưng nàng dụng hết toàn lực cũng không thể mảy may rung chuyển Tần Diệc, chớ nói chi là dè dặt như vậy.

Tay Tần Diệc đột nhiên từ trên lưng nàng trượt đến bên mông, lòng bàn tay cực nóng cách váy dán khe mông nàng, rồi sau đó thị lực chúi xuống người trước, làm bắp đùi của nàng kề sát vào.

Ngày mùa hè xiêm y phần lớn sơ sài, ngăn không được cái gì, thịt kề thịt cách vải vóc kề cùng một chỗ, Cơ Ninh bây giờ càng thêm rõ ràng cảm nhận được cái đồ vật hình trụ kia, rất nóng, còn có chút ướt át, theo ngựa từng bước một đi về phía trước, vật kia cũng một cái lại một cái cọ trên đùi nàng.

Cơ Ninh bị hắn cọ cho một thân mồ hôi nóng, lo sợ tách bàn tay để trên mông nàng của hắn ra: "Tần, Tần Diệc, ngươi buông ra..."

Tần Diệc không nhúc nhích nửa phần.

Trong một tháng này, cho dù hắn có thừa nhận hay không, ban đêm hay ban ngày cả đầu hắn đều nhớ đến Cơ Ninh hôm đó, nghĩ đến tâm nóng, dương cũng bị phỏng.

Hình ảnh xế chiều hôm ấy vô số lần quay lại trong giấc mộng của hắn, cái quần lót mà Cơ Ninh lưu lại bị hắn dùng rồi lại giặt, giặt sạch lại dùng, vải nơi đũng quần cũng bị mài mỏng một tầng.

Tần Diệc nói với chính mình, hôm nay là tự nàng đưa tới cửa, ai bảo nàng dán gần như vậy, còn dùng ánh mắt như vậy chăm chú nhìn mình.

Nàng nhất định là cố ý, cố ý muốn hắn không dễ chịu, muốn hắn thất thố, như một súc sinh động dục trên lưng ngựa.

Tần Diệc chậm chạp nặng nề đưa đẩy thân dưới: "Công chúa biết lúc mình giúp thuộc hạ lau mồ hôi là ý gì sao?"

Cơ Ninh bị cái đồ vật kia cọ khó chịu, không muốn nghe hắn nói chuyện, nàng liếc qua không chịu nhìn hắn, nhưng thanh âm Tần Diệc cũng không ngừng truyền tới trong tai nàng: "Giống như phu nhân hiền lành lần đầu làm thê tử."

Thanh âm hắn ép tới cực thấp, xen lẫn tiếng thở dốc khàn khàn khó nhịn bởi vì sảng khoái mà phát ra. "Thuộc hạ không đáng nói đến, không dám xa xỉ muốn làm phu quân công chúa, Công chúa kiều quý như vậy, không nên làm việc hầu hạ người khác."

Tần Diệc ngoài miệng nói thì cứng rắn, nhưng vừa rồi thời điểm Cơ Ninh giúp hắn lau mặt, đến tránh cũng không có tránh một cái.

Hắn tiếp tục nói: "Nhưng nếu như công chúa ở trước mặt mọi người quyến rũ thuộc hạ, cũng nên giúp đỡ thuộc hạ bắn ra, miễn cho khi vào thành, làm cho người ta trông thấy thuộc hạ bị công chúa dụ dỗ làm trò hề, hỏng mất thanh danh công chúa, khiến dân chúng cho rằng Công Chúa Phù Quang sa vào nam sắc, muốn thâu hoan cùng thị vệ."

Cơ Ninh chưa bao giờ cảm thấy hắn nhanh mồm nhanh miệng như vậy, nàng bị lời hắn nói làm tức giận đến đỏ mắt, phủ nhận: "Ta không quyến rũ ngươi... cũng không thâu hoan với ngươi..."

Tần Diệc nghe vậy, đột nhiên nhún eo, khiến đồ vật cứng dưới háng đè ép càng chặt trên bắp đùi đẫy đà mềm mại của Cơ Ninh, trầm giọng nói: "Hôm nay đúng là không có, nhưng mà ngày mồng bảy tháng tám đó, cũng không làm sao?"

Ánh mắt của hắn sáng rực nhìn chằm chằm vào nàng, giọng điệu tàn nhẫn ác liệt, lập tức mang Cơ Ninh từ nơi ánh mặt trời chói chang về lại trên giường trong buổi chiều mưa ngày hôm đó.

Cơ Ninh mím môi không nói, ngày ấy đích xác là nàng càn rỡ thô lỗ, nhưng nếu không phải hắn tình nguyện, cũng có thể cự tuyệt nàng mà.

Tần Diệc thấy nàng im lặng không nói, cũng dừng lại.

Chỉ là ba tấc dưới bụng kia, trước khi đến thành, vẫn một mực không dịch qua khỏi trên người nàng.

Truyện Chữ Hay