Bạn Trai Của Tôi Là Vương Tuấn Khải

chương 5: người một nhà

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cây nến cháy gần hết thì bị gió từ ngoài cửa thổi vào khiến chiếc rèm cửa bị bén lửa. Vì trong nhà toàn đồ dễ cháy nên khiến ngọn lửa bùng lên rất nhanh, chỉ ít phút ngọn lửa đã bao quanh nhà. Còn Linh thì vẫn ngủ không biết gì. May cho cô là người vệ sĩ mẹ cô thuê luôn luôn theo dõi bảo vệ cô nên nhìn thấy đám cháy họ đã chạy vào cứu cô.Bà Hồng thấy cháy liền chạy ra thì thấy cô đang được anh chàng vệ sĩ cõng ra, vì cô ngủ nên bị ngạt khói nhẹ tạm thời ngất nên bà mang cô vào giường bà nằm.

h sau..... cuối cùng ngọn lửa cũng được dập tắt. Đồ đạc của cô cũng ít nên đã được anh chàng vệ sĩ mang kịp ra và không mất mát gì nhiều.

Bà chủ nhà cô thuê là một người rất hiền lành nên cũng không bắt đền cô mà còn xin lỗi cô.

" Xin lỗi cháu vì bác để trong nhà toàn đồ dễ cháy và quên không nhắc cháu nên xảy ra sự việc này. Cháu không sao là may lắm rồi." Bà chủ nhà nói.

" Dạ cháu cũng xin lỗi vì để quên nến. Mà ai cứu cháu ra vậy?" Linh thắc mắc người đã cứu cô ra vì khi tỉnh dậy cô đã nằm ở trong giường nhà Tuấn Khải.

" Bác không biết nữa, nghe tin nhà cháy bác chạy đến đây. Sau khi lửa tắt bác biết được cháu nằm đây bị ngất vì ngạt khói nhẹ. Cháu thử hỏi bác chủ nhà này xem."

" Dạ. Vâng ạ."

" Thôi bác về đây. Bác đang thuê thợ xây lại nhà rồi. Chắc phải , tháng mới có nhà ở. Chắc cháu phải trọ tạm ở đâu đó thôi. "

" Vâng cháu chào bác."

Linh buồn bã vì xảy ra sự cố lớn như thế này. Cô không thể bỏ thuê nhà này được vì trong hợp đồng nói cô sẽ thuê năm nếu hủy hợp đồng sẽ phải trả gấp lần với lại cô thấy bà chủ nhà rất tốt bụng, cháy là do lỗi cô gây ra mà bà không trách còn xây lại nhà không cần lấy tiền của cô. Bỗng nhiên chuông điện thoại của cô vang lên.

" A lô Linh à? Con có sao không? Chủ nhà có bắt con đền bù gì không?" Mẹ cô lo lắng hỏi.

" Mẹ, mẹ lại cho vệ sĩ đi theo con đúng không? Họ đã cứu con và cũng báo tin cho mẹ biết."

" Mẹ cũng chỉ lo cho sự an toàn của con thôi. Con thấy đấy nếu tối hôm qua không có họ thì con không ngồi đây nói chuyện với mẹ rồi. Nghe mẹ đi, để cho họ theo bảo vệ con. Mà giờ con sẽ ở đâu?"

" Dù gì con cũng cảm ơn họ nhưng con chỉ cho họ theo bảo vệ con học kì thôi đấy. Giờ thì con chưa biết. Khi nào tìm được nhà ở con sẽ gọi cho mẹ."

" Ừ được rồi. Thôi mẹ đi ngủ đây. Mai mẹ còn có việc phải đi sớm.Con cũng ngủ sớm đi."

" Vâng, con chào mẹ."

Cô cúp máy xong, đang nghĩ xem nên đi đâu để trọ thì cửa phòng bật mở. Bà Hồng bước vào trong phòng mang theo cốc sữa trên tay.

" Cháu có mệt không? Uống sữa cho nóng này. Cháu đang lo tìm nhà trọ phải không. Hay cháu ở nhà cô đi, nhà cô còn thừa mấy phòng."

" Dạ thôi cháu tự đi tìm được ạ."

" Ngày kia cháu đi học rồi làm sao tìm nhanh được như vậy. Cháu cứ ở lại nhà cô đi."

" Vậy có được không ạ?"

" Được chứ sao không. Cô quý cháu như con gái của cô mà."

" Dạ vâng, cháu cảm ơn cô ạ. Mà tiền nhà mỗi tháng bao nhiêu ạ?"

" Cháu cứ ở đi, không cần tiền nhà đâu." Bà Hồng cười hiền hậu.

" Sao thế được ạ."

" Cháu yên tâm. Rồi cô sẽ có việc cho cháu làm bù vào tiền nhà. Thôi muộn rồi cháu mệt thì đi ngủ sớm đi cô còn dọn nốt chỗ này. Mai cô dọn phòng mới cho cháu."

" Dạ cháu cảm ơn cô. Chúc cô ngủ ngon ạ." Linh nhìn theo bóng bà Hồng đi ra khỏi cửa nói.

h sáng hôm sau............ Linh ngủ dậy thì thấy bà Hồng đã dậy từ lúc nào. Cô vệ sinh cá nhân xong liền gọi điện cho mẹ cô.

" Mẹ à? Con được cô hàng xóm tốt bụng cho ở nhờ nhà rồi ạ. Còn không cần tiền nhà nữa."

" Vậy à. Người ta tốt với con thế nhớ tốt lại với người ta nhé."

" Vâng ạ. Bố đâu mẹ?"

" Bố mấy nay đi công tác chưa về. Khi nào về mẹ sẽ kể cho bố con."

" Vâng, con chào mẹ. Mẹ đi làm đi kiểu muộn. Con cúp máy đây."

Linh vừa bước xuống cầu thang đã gặp Tuấn Khải.

" Tôi không hiểu sao kiếp trước tôi có thù oán gì với cô mà cô theo tôi mãi vậy?" Tuấn Khải khoanh tay dựa vào tường nhìn cô.

" Tôi cũng đâu muốn nhìn thấy cái mặt của anh đâu. Thôi dù gì tôi với anh cũng sống cùng một nhà rồi. Tôi xin lỗi anh về những chuyện lúc trước trên máy bay và anh cũng phải xin lỗi tôi về những việc anh gây ra cho tôi."

" Được thôi nhưng muốn xin lỗi tôi phải có điều kiện vì dù gì cô cũng đang ở nhà tôi. Bây giờ thì tôi xin lỗi cô về những việc gây ra cho cô."

" Điều kiện gì chứ?" Linh hỏi.

" Hiện giờ tôi chưa nghĩ ra điều kiện gì và cũng chưa biết được có bao nhiêu điều kiện. Bao giờ tôi nghĩ ra sẽ nói cho cô biết. Thế nhá!!" Khải quay người đi xuống nhà.

" Ê này, tôi cấm anh vượt quá điều kiện đấy." Linh nói với theo.

Ăn sáng xong cô được bà Hồng dẫn lên phòng của cô mà bà đã chuẩn bị sẵn cho cô từ sáng.Phòng của cô ngay cạnh phòng của Khải. Ngôi phòng của cô cũng được trang trí toàn đồ màu hồng vì bà đã hỏi cô và biết rằng cô thích màu hồng.

" Cháu dọn đồ đạc ra đi. Có cần cô dọn giúp không?"

" Dạ thôi không cần đâu, tự cháu dọn cũng được ạ."

" À quên, cô có việc bận. Để cô gọi Tiểu Khải vào giúp cháu."

" Thôi, không cần đâu cô ạ."

"Khải ơi, vào đây mẹ nhờ con việc này." Bất chấp lời từ chối của Linh, bà vẫn gọi Tuấn Khải vào.

" Gì thế mẹ?" Tuấn Khải chạy vào.

" Con giúp Linh dọn dẹp đồ đạc nhé."

" Sao lại là con, cô ta là con gái có nhiều đồ riêng tư, mẹ dọn giúp cô ta đi." Khải nhíu mày.

" Đúng đó cô, cháu là con gái có nhiều đồ riêng tư. Cô có việc bận thì cứ đi đi ạ, mình cháu dọn cũng được."

" Những đồ vật riêng tư của cháu thì cháu dọn đi, còn Khải thì giúp con bé dọn quần áo nhé, không được cãi mẹ đâu đấy." Nói rồi bà bước ra khỏi cửa.

" Cô dọn nhanh lên để cho tôi còn đi nào." Khải nói khi còn lại mỗi anh và Linh trong phòng.

" Đây là ảnh hồi nhỏ của cô sao? Trông đỡ xấu hơn bây giờ." Khải cầm một tấm ảnh ở trong vali lên nói. ( Thật đỡ xấu không đại ca. Có mà Linh càng lớn càng xinh ý.)

" Trả lại tôi đây. Ai cho anh lục lọi linh tinh hả?" Linh chạy về phía Khải định giật lấy tấm ảnh nhưng vì anh cao hơn cô nên anh giơ tấm ảnh cao hơn khiến cô phải nhón chân lên để với.

Bỗng anh và cô nhìn nhau và nhận ra tư thế của mình lúc đó. Cô bá một tay lên vai anh còn tay kia với lấy tấm ảnh. Khải và Linh bây giờ đang rất gần nhau. người nhìn nhau một lúc rồi bỗng nhiên Linh ngượng ngùng đẩy anh ra.

" Tên biến thái kia!! Trả lại ảnh cho tôi mau. Tôi dọn xong rồi đó. Anh mau trở về phòng anh đi." Linh chìa tay ra trước mặt anh đòi tấm ảnh.

"Này trả cô." Khải đưa tấm ảnh cho cô rồi về phòng.

Còn lại mình cô trong phòng. Cô đưa tay lên sờ hai má.

" Sao mặt mình đỏ và nóng thế này. Không được nghĩ linh tinh. " Cô lắc đầu liên tục.

Khải bước trở về phòng. Anh nghĩ lại cảnh tượng vừa nãy khiến tim anh đập " Thình thịch.... Thình thịch....".

" Không được nghĩ nữa." Anh tự vỗ đầu rồi lên giường chơi game.

h chiều......

"Khải với Linh đâu rồi, xuống đây mẹ bảo." Bà Hồng ở dưới nhà ăn mặc rất sang trọng gọi to.

" Dạ" Linh và Khải đồng thanh tập và đi xuống dưới nhà.

" Hôm nay mẹ phải đi dự đám cưới của con một người bạn. Hai con ở nhà nhớ ăn uống đúng giờ nhé. Chắc đến tối muộn mẹ mới về."

" Con/Cháu phải ở nhà với cô/anh ta sao?" Khải với Linh đồng thanh tập .

" Ừ chịu khó vậy. Hai đứa ở nhà vui vẻ.'' Bà Hồng nói rồi đi. Trong lòng bà rất muốn Linh với Khải ở với nhau để đứa riêng tư hơn. Bà rất quý Linh, tuy tiếp xúc vài lần nhưng bà thấy Linh là một cô gái tốt bụng. Bà rất muốn Linh là con dâu tương lai của bà. Dù gì Khải bây giờ cũng đã tuổi rồi. ( Chú thích rằng Khải đã hứa với mẹ cho đến năm tuổi sẽ không yêu đương gì cả.)

Truyện Chữ Hay