Trans: wiee
Edit: Tamm
-----------------------------------------------
Sau khi xong bài chạy con thoi. Hai tên làm tôi khó chịu gục ngã tại chỗ giống như tôi lúc nãy.
Tụi nó là những con cá lớn của ban thể thao với kỉ lục chạy hơn 130 vòng.
Tiếc là tôi chẳng thể thấy cái dáng vẻ cực khổ của tụi nó vì đang bận tám chuyện với lớp trưởng.
Bằng cách nào đó tôi đã vượt qua được bài kiểm tra thể chất khó nhất năm nay.
"Tụi mày cho tao mượn lọ ngăn mồ hôi được không."
"Ok."
Không như tôi, thằng ngốc đến mức quên mang chất chống mồ hôi đi, thì tụi nó luôn mang theo bên người vì 2 tên này luôn chơi thể thao mà.
Tôi mượn một chút của Yukito, chẳng biết nó là hãng gì.
Sau khi thoa xong, ba người chúng tôi quay lại lớp.
Tiếp theo là giờ ăn trưa, nên chúng tôi không cần phải vội.
"Touma! Đỡ này!"
"C-cái gì thế?"
Một giọng nói quen thuộc phát ra sau lưng tôi, nhưng cùng lúc ấy tôi cũng bị xịt thứ gì đó lên khắp người.
"Lớp trưởng, cậu làm gì đấy?!"
"Không phải cậu lo lắng vì mồ hôi sao? Tớ đã đặc biệt chuẩn bị sẵn một bình xịt lớn chống mồ hôi đấy!"
Cô ấy xịt lên tôi một thứ gì đó đến từ cái lọ thiết kế đầy hình dễ thương.
Nó là điều bình thường, nhưng cái mùi khó chịu này xộc cả vào mũi tôi.
"Cái thứ này ẩm ướt quá, cơ mà...!"
"Hahaha! Cậu sẽ khô lập tức luôn! Vậy thôi, tớ đi đây!"
Sau đó lớp trường rời đi cùng bạn mà cười tinh nghịch.
"Mày bị ghim rồi đấy."
"Đấy là câu tệ nhất mày có thể nói lúc này đấy."
"Nhưng cái mùi này không giống loại chúng ta dùng... Và nó tốt thật nhỉ?"
"Không, mùi nồng là do cậu ta xịt tao hơi quá thôi."
Bởi vì tôi ngửi thấy nên chắc hẳn tụi nó cũng vậy.
Nó giống mùi của loại em gái tôi dùng lúc hè, nhưng chắc chắn là tôi chẳng muốn ngửi cái mùi này.
"Không phải là tôi không quen, mà là nó hơi khó chịu."
Cuối cùng, tôi phải ăn trưa với cái mùi nồng nặc này.
--*--
Sau buổi học hôm nay, Tôi gặp Rin-chan tại chỗ cũ như hôm qua và cùng nhau về nhà.
Có vẻ hôm qua tôi đã lỡ nói gì đó làm em gái tôi sốc, dù nó chẳng quan tâm chi tiết lắm.
Sau đó, tình huống thay đổi một chút, nên tôi đẩy hết trách nhiệm giải thích cho Rin-chan, nhưng chuyện tiếp diễn thế nào tôi cũng không rõ nữa."
"Cảm ơn vì đã đợi em~"
"Mừng vì em vẫn chăm chỉ. Giờ thì về thôi nhỉ?"
"Dạ."
Tôi bắt đầu đạp chiếc xe chậm rãi.
"Hôm qua em nói chuyện với em gái anh à?"
"Dạ vâng, cậu ấy hỏi em nhiều thứ thật... Anh nói gì với cậu ấy à?"
"Không, anh chỉ nói với nhỏ việc xảy ra hôm qua và anh làm gì, và nhỏ bất ngờ thôi."
"Em hiểu rồi, dù sao cũng tại em hơi bạo..."
Tuy nhiên, cuộc trao đổi có vẻ đã không quá rắc rối và ẻm vẫn mỉm cười vui vẻ.
"Chuyện gì vậy Onii-san!? Cậu ấy đã hỏi em rất nhiều thứ đấy."
"Nhỏ hỏi gì thế?"
"Chỉ là cuộc trò truyện riêng tư của con gái thôi. Nhưng cậu ấy cũng không nói gì lạ đâu ạ."
"Vậy à..."
Cảm giác nhẹ nhõm ra hẳn.
Ừ thì, nhỏ sẽ chọc tôi vào buổi sáng nếu có chuyện gì thắc mắc, nhưng sáng nay không có, nên tôi nghĩ ổn thôi.
"Mà quan trọng hơn, Onii-san, em cần phải hỏi cái này ạ."
"Hửm? Sao vậy?"
"Sao anh lại có mùi chống mồ hôi của con gái vậy?"
"Hả? À.. Cái này..."
"Em nhận ra vì em dùng loại mùi giống vậy"
Lẽ ra tôi nên nói một cách bình thường là do cô gái cùng lớp đùa cợt xịt lên.
Tuy nhiên, ngay khi tôi vừa mất cảnh giác thì cái mùi đó đã hoàn toàn tan biến, làm tôi giật mình loạng choạng.
Ngay lúc này, tôi dừng lại tại đèn đỏ một lúc lâu.
"Onii-san, anh đang cố trở thành kiểu trung lập đang nổi hiện nay à?"[note59778]
"Không, anh không đủ đẹp trai để làm thế đâu."
Da tôi không trắng lắm, và mặt cũng chẳng dễ thương.
"Đúng thật. Nhưng tại sao chứ?"
"Như em nói...? Chẳng có lý do nào cả. Anh bị bạn đùa nên xịt lên hơi nhiều thôi. Cũng không tệ lắm, nhưng sau đó thì cái mùi này thật kinh khủng."
"Và bạn anh là con gái, đúng chứ?"
"Hả? Đúng rồi."
"Ồ..."
Vì lí do gì đó, Rin-chan phát ra tiếng như thể thất vọng.
"Là bạn thân của anh sao?"
"Hmm, cô ấy là bạn của bạn anh, và bạn anh thích cậu ấy, nên anh khá khó bắt chuyện. Anh đã có cơ hội nói chuyện với cô ấy trong vài lần, và mọi chuyện bắt đầu như vậy."
"Anh có để ý cô ấy không, Onii-san?"
"À thì... Đúng là cổ rất nổi tiếng, nhưng anh không chắc có thích cô ấy không. Và cổ có tiêu chuẩn khá cao nên anh chẳng quan tâm lắm."
Khi tôi quay lại nhìn Rin-chan, tôi nhận ra dù em ấy là người luôn vui vẻ, nhưng lại bị lớp trưởng dồn vào chân tường một cách khá áp đảo.
Địa vị cô ấy rõ cao nên tôi cũng chẳng buồn nghĩ về nó.Vì vậy, tôi cũng khá tò mò về bạn trai lớp trưởng lúc trước.
Nhưng hỏi vậy là điều cấm kỵ, nên tôi đoán là mình sẽ không bao giờ biết được.
"Anh có tò mò về cô ấy không?"
Hiếm khi Rin-chan hỏi nhiều thế này.
Có vẻ em ấy không định tham gia câu lạc bộ hoặc mấy thứ tương tự, nhưng em ấy muốn có đàn chị để tâm sự chăng?
"Không hẳn ạ! Em chỉ tò mò tình bạn của Onii-san với con gái thế nào thôi."
"Tại sao chứ?"
Không ngờ em ấy lại hỏi như vậy, vì khá lo lắng nên tôi đã hỏi tại sao.
"Làm ơn đừng hỏi em thế chứ."
Tuy nhiên, sau khi dừng lại một hồi, em ấy trả lời với giọng hơi trầm.
Sau đó liếc nhìn tôi, mặt Rin-chan hơi đỏ lên.
"Em xin lỗi."
Tôi chẳng biết mình vừa làm gì sai, nhưng biểu hiện của em ấy khiến tôi nhận ra mình nên xin lỗi thì hơn.
"Giả sử thôi ạ, nếu mối quan hệ giữa anh và chị ấy tiến triển hơn. Miễn là anh vẫn đối xử tốt với em... thì em sẽ tha thứ cho anh..."
Em ấy nói trong khi nắm lấy tay áo tôi.
Giống như hôm qua, mấy khoảnh khắc này ẻm bạo thật.
Dù sao thì anh cũng không bỏ rơi em đâu.
Mặc dù đèn tín hiệu đã chuyển màu xanh và chúng tôi có thể tiếp tục đi, nhưng cả hai đều dừng lại một hồi lâu.