Trans: wiee
Edit: Tamm
-----------------------------------------------
Khác với việc ngày hôm qua khi bị Rin-chan tấn công hay em gái nghi ngờ.
Thì hôm nay, tôi phải chịu đựng vì bị bào mòn thể chất đến tột cùng như thế này đây.
Tại sao mấy tuần đầu năm học đều khó khăn như vậy chứ?
Hôm nay, phòng tập đầy rẫy những âm thanh khiến mọi người khó chịu hoặc sợ hãi.
Âm thanh ấy ngày càng dồn dập, cộng thêm cả tiếng đế giày cao su của tôi cọ sát vào sàn.
"Khó chịu thật...!"
Trong lúc làm bài kiểm tra thế này, lẽ ra tôi phải tránh nói những thứ vớ vẩn, nhưng tôi chẳng thể bình tĩnh được.
Ngay bây giờ, tôi đang làm bài chạy con thoi 20 mét, một trong những bài kiểm tra thể chất diễn ra vào mùa xuân.
Một số trường có thể kiểm tra sức bền, nhưng ở trường tôi, thì phải kiểm tra thế này.
Đây là bài kiểm tra khó nhất trong năm, theo tôi là vậy. Lý do cũng là vì tôi không tham gia câu lạc bộ thể thao, thậm chí là mấy câu lạc bộ khác.
Dù đang là mùa xuân thì thời tiết hôm nay vẫn khá nóng, làm tôi đổ mồ hôi như điên vậy.
Thật khó để làm việc này vào đầu năm học, nhưng thiết nghĩ thời tiết dần trở nên nóng hơn thì việc kiểm tra càng sớm sẽ càng tốt.
"Whoa, Touma chăm chỉ phết nhỉ?"
Là Haruki và mấy đứa khác, dường như đang thích thú xem tôi tập bở hơi tai.
Thường thì tôi sẽ tức giận, nhưng giờ tôi còn chẳng có thời gian cho chuyện đó.
"Bình thường nó sẽ khó chịu, mà nay lại nghiêm túc phết."
"Ừ, đúng thật. Mà nó đang định nói gì ấy nhỉ?"
Làm kiểu này tổn sức quá, nhiều người đã dừng lại để nghỉ, còn tôi thì chưa.
Nếu tôi không tận dụng cơ hội này, thì tôi chẳng biết thể lực của mình đã tụt dốc tới đâu.
Bên cạnh đó, thì đây là việc mà cả lớp phải làm, nên đương nhiên là mấy đứa con gái sẽ xem tôi.
Mặc dù chẳng quan tâm lắm, nhưng ít nhất tôi vẫn muốn khoe ra một vài điểm tốt của mình.
Với lại, nếu làm nghiêm túc thì có thể lấy kết quả bài kiểm tra này làm cái cớ rằng tôi vẫn có thể vận động được.
"Nhưng cái này khó phết đấy...!"
Tôi đã chạy khoảng 115 vòng.
Có lẽ con số trung bình còn nhiều hơn hồi tôi còn học sơ trung.
Những người chung nhóm lúc bắt đầu cùng tôi đã dần bỏ cuộc và số lượng giảm dần.
"Touma, 120 vòng luôn nhé?"
"Không, 130 luôn cho máu!"
Tụi nó nói cái thứ điên rồ gì thế.
Như vậy ngang ngửa vận động viên điền kinh và cầu thủ luôn rồi.
Đấy không phải là thứ có thể mong đợi từ một thằng thuộc câu lạc bộ về nhà đâu.
Sau đó, tôi chạy đến vòng 125, rồi lao cái cơ thể kiệt sức qua khỏi vạch đích.
Điều này chẳng tốt chút nào vì nó ảnh hưởng tới tim mạch.
"Hết sức rồi..."
"Tốt lắm, anh bạn thuộc hội về nhà. Sức mày hơn gần hết cả mấy đứa trong câu lạc bộ của tụi tao luôn đấy."
"Thật đấy, mày lấy đâu ra cái thứ năng lượng đó vậy đó vậy?"
Có vẻ hai đứa tụi nó đã bị thể chất của tôi thuyết phục.
"Ừ thì, tao cũng có luyện tập một chút..."
"Xấu hổ thật, tao nghĩ đây là thứ người ta gọi là lãng phí nhân tài nhỉ."
Bọn nó nói vậy, nhưng tôi chẳng quan tâm vì tôi chỉ muốn sĩ gái một chút thôi mà.
"Ồ, Itohara-kun, thể lực của em vẫn tốt đấy nhỉ."
"Em cảm ơn ạ..."
Thầy giáo thể chất gọi tôi.
"Em vẫn thuộc hội về nhà à?"
"Vâng, do đó nên cũng khó giữ sức khỏe ạ."
"Nếu thế thì tham gia câu lạc bộ với thầy đi?"
"Cho em xin kiếu. Kể cả có tham gia thì em cũng chẳng còn kinh nghiệm thực chiến nào đâu."
Tôi từng học kendo cho tới lúc vào sơ trung.
Nhưng sau khi bị trật khớp gối, vì chấn thương nên tôi chẳng thể làm gì nữa.
Sau đó tôi bắt đầu ghét mấy cú đẩy OK từ khi lên cao trung.[note59644]
Tôi nhớ đã tập Kata một thời gian, nhưng tôi khá sợ nó đến lỗi mà mấy em gái nhỏ tuổi hơn cũng lo lắng khi chứng kiến tôi biểu diễn.
Ở giải đấu cuối cùng của sơ trung, huấn luyện viên đã cố thuyết phục tôi vào đội vì thành tích xuất sắc của tôi.
Ừ thì, tôi đã trốn tránh, và giờ thì ở đây.
"Được rồi, em sẽ luôn được đón chào mà. Giờ thì, tới nhóm tiếp theo! Chuẩn bị đi!"
Thầy ngỏ lời mời tôi và nói vài lời như thường trước khi trở lại công việc.
Tôi đi đến cửa phòng tập và ngồi xuống.
Nắng nóng như thiêu đốt vậy, nhưng bù lại gió cũng mát, đó là điều tôi thấy biết ơn lúc này.
"Làm tốt lắm!"
"Ồ, lớp trưởng à."
"Ghê thật đấy. Thế mà cậu vẫn có thể chạy được."
"Tớ chưa từng nghĩ mình có thể lại làm được đến thế."
"Thôi nào, để tớ cho chút gió nè!"
Lớp trưởng lấy quyển sổ ghi chép và giương tay quạt cho tôi.
Nó không dẻo như tấm nhựa nên không có nhiều gió lắm, nhưng thế này cũng không tệ.
"Tớ cũng muốn được mát nữa! Lại gần đây mau lên!"
"Này lớp trưởng...! Thế này... gần quá đó!"
Lớp trưởng, người vừa chạy như tôi lúc nãy, cũng muốn hóng gió nên áp sát lại tôi.
"Hể? Cậu đang lo lắng điều gì thế?"
"Không có gì! Chỉ là tớ đang đổ mồ hôi hơi nhiều thôi."
"Ahahaha! Cậu đổ mồ hôi như đi tắm ấy!"
"Vì thế nên mới ngại nếu cậu sát lại đấy..."
Thật tệ khi có một cô gái tiếp cận tôi vào tình huống như này.
"Hoo~ Trông cậu chẳng mấy hứng thú với con gái, mà cũng quan tâm điều đó cơ à."
"Ý tớ không phải thế, nó còn hơn cả vấn đề tưởng tượng được."
Dù không nổi tiếng, nhưng tôi chẳng muốn bị đánh giá chút nào.
"Mình đã là bạn từ năm nhất rồi, và tớ cũng biết cậu mới vừa chạy xong mà, nên đừng để ý!"
Nói xong, cô sát lại cạnh tôi như thể đó là chuyện bình thường.
Dù cô ấy có nói thế đi nữa, tôi vẫn chẳng thấy ổn chút nào.
"Tụi mình đã thân thiết từ năm đầu tiên, nhưng tớ chẳng thể nhớ nổi ta đã có bao nhiêu cuộc nói chuyện kiểu này. Vì thế nên cả hôm qua và giờ, cảm giác mới mẻ thật."
"À, ừ, chắc vậy!"
Không chắc lớp trưởng có biết tình cảm của Haruki không nữa, và tôi cũng chẳng muốn xoáy vào mối quan hệ của họ, nên cứ thoải mái thôi.
Dựa trên tính cách và kinh nghiệm của lớp trưởng, tôi chắc cô ấy sẽ ổn thôi, nhưng tùy thuộc vào cách tôi trả lời, có khả năng sẽ gây tác động xấu đến Haruki và bạn gái nó.
Tôi sẽ hỏi về nó mà không gây ra mấy thứ không cần thiết vậy.
"Nên đó là lí do tớ chẳng bao giờ nói chuyện riêng với cậu trên L*NE, mà chỉ trên nhóm lớp thôi đó!"
"Cũng đúng thật. Cậu bảo là cậu rằng đã có bạn trai rồi, nên việc nói chuyện trực tiếp như vậy cũng tốt. Hồi đó, tớ và Yukito vẫn hay đi chơi cùng Haruki."
"Hửmm, Yukito và tớ vẫn nói chuyện bình thường mà?"
Hả, Yukito ư?
"Thật vậy sao?"
"Ừ, đã lâu rồi. Lúc Yukito có bạn gái, và chẳng buồn nói chuyện với tớ. Cũng giống như Haruki bây giờ ấy."
"Cũng phải ha~"
"Chuyện bình thường phải chứ~? Cảm giác thật khó xử nếu ta cứ nói chuyện với cậu quá mức."
Giờ hai người họ đã thoải mái hơn dù có bạn gái, nhưng tôi chắc rằng có nhiều tên đã có bạn gái nhưng vẫn cư xử thân mật với lớp trưởng.
"Nè Touma, cậu đã nhắn tin với cô gái nào chưa?"
"Ngoại trừ một người ra. Thậm chí tớ còn chẳng biết đó có phải quan hệ bạn bè hay không."
"Hoo~, vậy tớ là người mà cậu nói cùng nhiều nhất à!"
"Ừ thì... chắc vậy."
"Có muốn tớ thành người đầu tiên liên lạc với cậu không?"
"Hả?"
Đó chính xác là điều lớp trưởng nói.
"Touma khá thú vị, lại còn chưa có bạn gái nữa, nên tớ thấy ổn đấy."
"Ừ, được rồi."
Tôi chẳng việc gì phải từ chối, nên quyết định chấp nhận lời mời.
"Tuyệt, quyết định vậy nhé!"
Lớp trưởng mỉm cười với khuôn mặt hài lòng.
Trong khi Haruki và Yukito còn đang cắm đầu chạy, thì cái tình bạn này đã tiến triển một cách không ngờ.