Lâm Ngọc nửa tỉnh nửa mơ quơ hai tay lên không trung rồi đột ngột ôm đầu mình lại mếu máo “Thịt…đừng chạy mà”.
Tiếng rên ư ử như vong hồn làm mọi người thốt tim nhìn về phía cô. Lam Lam có chút sợ hãi kéo tay áo Mạnh Hùng hỏi “Lâm tỷ hay bị như thế này thường xuyên sao?”
Mạnh Hùng nhìn Lâm Ngọc quằn quại với vẻ mặt ông đây quen rồi “Ừ, em đừng lo. Chuyện này như cơm bữa mà, em nhìn kìa” ngón tay chỉ Lâm Ngọc.
Chỉ thấy Lâm Ngọc ngẩng đầu lên hít mũi nhìn xung quanh, thấy ánh mắt mọi người tập trung nhìn mình, cảm thấy khó chịu quát lên “Có gì vui không mà nhìn?” mắt xẹt điện phóng bốn phía, đến khi không ai nhìn mình nữa mới tiếp tục công việc nằm úp xuống bàn gặp chu công.
Duy Khánh vừa chứng kiến một màn hoành tráng khó quên, cảm xúc khó diễn tả, trong lòng thầm vang lên một tiếng ‘Waooo…’. Cô không những có tính cách đặc biệt mà cách ngủ mớ cũng bá đạo không kém. Tìm đâu ra người thứ hai giống như cô đây? Vậy mới nói, Lâm Ngọc là duy nhất, cô càng đặc biệt thì anh càng muốn có được.
Khi tiếng chuông báo đến tiết bốn, thầy chủ nhiệm lại bước vào như một vị thần, sau lung thầy lại có một bóng người. Có điều bóng người này khác với Duy Khánh, có vẻ mảnh mai hơn nhiều.
“Ê, gái kìa tụi bây” Một tên trong đám đông phát hiện được người lạ đi chung với thầy liền hét lên không quên bày tỏ sự vui mừng. Cuối cùng lớp 10D5 cũng có một cô gái thật sự.
Mấy thằng con trai nghe tiếng hét toàn bộ ánh mắt đổ dồn về cô gái đứng cạnh thầy. Thật sự là một cô gái, không những thế còn xinh đẹp yều kiều như hoa, tất nhiên là khác với hai đóa hoa trong lớp này. Một là đóa hoa đã có chủ, còn hoa kia là hoa ăn thịt người. Không cần nói cũng biết bọn họ hạnh phúc đến thế nào.
Duy Khánh nhìn người mới, liếc mắt nhìn Gia Huy không có thái độ gì, xong ngồi cười tự mãn. Có người này Gia Huy sẽ không được tự do thoải mái vui vẻ với Lâm Ngọc được. Đúng là trời giúp anh mà.
“Cả lớp chú ý” Thầy giáo trấn chỉnh lớp, thông báo “Lớp chúng ta lại có học sinh mới, các em nhớ giúp đỡ bạn, không được bắt nạt bạn đâu đấy”
“Vâng ạ” Mấy thằng con trai ngoan ngoãn đột xuất khiến thầy không khỏi ngạc nhiên, nhưng nhìn lại học sinh mới này mới hiểu, bọn chúng nghe lời là tất nhiên rồi. Không quên dặn học sinh mới “Em ngồi chỗ nào cũng được, tụi nó không ý kiến gì đâu”
“Dạ, em cảm ơn thầy nhiều” tiếng nói nhẹ như gió làm mát lòng người.Nói xong thầy giáo đi ra khỏi lớp nhường không gian cho học sinh làm quen với nhau.
Lam Lam với Mạnh Hùng không nói gì từ khi có sự xuất hiện của học sinh mới, cả hai trao đổi ánh mắt, biết rằng người mới đến có thân thế không bình thường.
Học sinh mới lặng lẽ đi xuống chỗ Lâm Ngọc trong sự hân hoan của các bạn trai, người lôi kéo người mời gọi cô lại ngồi cạnh. Cô chỉ mỉm cười khước từ, một nụ cười làm chao đảo trái tim các chàng trai.
Lâm Ngọc ngủ say không biết chuyện gì, bên tai ồn ào khiến cô tỉnh giấc. Dụi mắt mơ màng nhìn người trước mắt, cô tưởng mình đang mơ lại dụi thêm cái nữa, hình ảnh vẫn rõ nét như ban ngày.
“Nghi Nghi?” Môi nhỏ hé mở rồi đóng lại, nuốt nước bọt tự trấn an mình “Mình đang mơ thôi, chắc chắn không phải là Nghi Nghi, sao cô ấy lại đến trường mình được? Đúng vậy, tất cả, chỉ là mơ”
Nghi Nghi thấy Lâm Ngọc như vậy liền bật cười, ôm chầm lấy vai Lâm Ngọc kéo cô về thực tế “Lâm Ngọc, mình đến bồi cậu đây. Đã lâu không gặp, sao cậu lại mập lên rồi?”
Cô biết mình không mơ, đẩy Nghi Nghi qua một bên, giả vờ giận dỗi “Mập thì sao? Mình có ăn mất miếng thịt nào trên người cậu đâu?”
Nghi Nghi vẫn cười lấy lòng Lâm Ngọc “Biết ngay sẽ phũ thế mà, nào..lại đây cho ôm một cái” hai tay cô dang rộng chờ Lâm Ngọc.
Bạn tốt đến bồi mình tại sao mình lại không đáp lại, Lâm Ngọc để yên cho Nghi Nghi ôm, vuốt lên vuốt xuống. Sắc mặt có chút đen.
Thấy Lâm Ngọc có quan hệ quen biết với Nghi Nghi, Mạnh Hùng cũng không lấy làm lạ, thì ra là bạn tốt của nhau. Với tính cách Lâm Ngọc thì cô không thể kết bạn với một đứa con gái bình thường, người tên Nghi Nghi này chắc hẳn có gì đó đặc biệt.
Lam Lam tranh thủ kết bạn mới, bước đến chào hỏi “Chào cậu, mình là Lam Lam, rất vui được làm bạn với cậu”
“Xin chào, mình tên Châu Nghi Nghi, cậu cứ gọi mình là Nghi Nghi được rồi” Nghi Nghi đẩy gọng kính, cười xã giao, Lam Lam có vẻ giống Lâm Ngọc, đều có thể chơi chung với nhau.
“Ha ha vui quá, ba chúng ta chơi thân như chị em tốt nhé” Lam Lam nắm tay Lâm Ngọc và Nghi Nghi lại với nhau, điều này như cô mong đợi, một ngôi trường mới, cuộc sống mới, có bạn trai bên cạnh lại còn có hai người bạn tốt.
Sự phấn khích của Lam Lam, hai người cảm nhận được, chị em tốt, nghe thật hay. Từ trước đến nay cả hai làm gì có chị em tốt nào, có chăng cũng chỉ là cho có mà thôi, không phải bạn thật sự.
“Vậy chúng ta xuống căn tin đi, mừng ngày chúng ta kết bạn” Lam Lam thật sự rất vui, kéo Nghi Nghi cùng Lâm Ngọc đi.
Nghe xuống căn tin, thiên đường của ẩm thực, Lâm Ngọc năng nổ lên liền “Đi, đi ăn thôi”
“Ừm” Nghi Nghi cười đi theo hai người, đến trước cửa lớp dừng chân quay đầu khẽ nhìn Gia Huy, anh có đang nhìn cô không?
“Nghi Nghi làm gì thế? Đi nhanh nào” Lam Lam không biết sự tình, nắm tay Nghi Nghi, cô nhìn thấy ánh mắt Nghi Nghi trên người Gia Huy có hơi ngạc nhiên “Cậu có chuyện gì sao?”
Nghi Nghi quay đầu lại, cười nhẹ “Không, không có gì đâu. Chúng ta đi”.
Có phải Nghi Nghi thích Gia Huy? Câu hỏi hiện lên trong đầu Lam Lam, tình đơn phương sao? Nhưng cô nhớ Gia Huy theo lời Mạnh Hùng kể lại thích Lâm Ngọc, aizz..chuyện này không đơn giản.
Tại căn tin, Lâm Ngọc gọi một bàn đầy thức ăn vặt. Lam Lam và Nghi Nghi không ăn gì, nhường Lâm Ngọc, cô cũng không ngại xử lý hết.
Bỗng từ xa một bóng người lọt vào tầm nhìn Lam Lam, cô nói nhỏ với hai người bạn “Ây dô, kia không phải là hội trưởng trường chúng ta sao?”
Nghi Nghi cũng phát hiện ra, không ngại đổ thêm dầu vào lửa “Cậu nhìn đi, có rất nhiều cô gái xung quanh nhỉ Lâm Ngọc?” cô thích thú nhìn phản ứng Lâm Ngọc.
Nghe hai từ hội trưởng, Lâm Ngọc đang gặm bánh mì mắc nghẹn, mồm đầy bánh lén nhìn. Kia rồi, vẻ anh tuấn đi từ xa cũng nhận ra được, hôm nay để tóc dấu phẩy đẹp trai phết, ơ khoan, mấy con mụ xung quanh là ai, sao họ lại vòng tay Thiên Hạo, trông họ nói chuyện với nhau còn rất vui vẻ nữa. Họ không biết là anh đã có bạn gái rồi sao, là cô, cô đang ngồi đây này.
Cô không tức giận vì mấy cô gái đó mà vì thái độ của anh, anh không làm gì cả, để yên cho họ đụng chạm. Anh quên cô rồi sao?
“Kệ anh ta đi, quan tâm làm gì?” Cô bực bội ăn tiếp, nhưng mẩu bánh mì trong miệng cô lại mất đi vị ngọt, cô chỉ thấy nhạt nhẽo, thậm chí là đắng.
Có người đã bắt ghen tuông, Nghi Nghi cười quan sát tình hình.
Lam Lam không biết hai người đang quen nhau, cảm thán không ngừng “Hội trưởng thật sự rất đẹp trai, không chỉ thông minh mà còn đối xử dịu dàng với con gái nữa”
“Anh ta mà dịu dàng cái quái gi?” Mắc cười, lần đầu gặp Thiên Hạo đã cư xử thô lỗ, còn mắng cô là đồ ngốc.
“Thật mà, Lâm tỷ nhìn đi, không phải hội trưởng đang vuốt tóc cho đàn chị xinh đẹp hay sao?”
Nghi Nghi cũng thấy màn này, gật đầu “Lâm Ngọc, Lam Lam nói đúng đấy” chuyện này hơi quá rồi.
Lâm Ngọc gạt thức ăn rớt xuống bàn, mắt nhìn chằm chằm đôi tay Thiên Hạo đang vuốt tóc bánh bèo, mặt đầy ôn nhu. Bàn tay đó trước kia luôn xoa đầu cô bây giờ lại chạm vào tóc người con gái khác, như thế khác nào anh đối với cô cũng giống mấy đứa con gái kia.
Tức giận xen lẫn thất vọng, Lâm Ngọc đứng dậy đi một mạch đến bàn ăn Thiên Hạo đang ngồi, anh đã nhìn thấy cô, anh không hề tỏ ra có lỗi hay anh nghĩ cô chưa thấy gì hết? Anh quá đáng lắm Thiên Hạo.
Lam Lam định ngăn Lâm Ngọc nhưng bị Nghi Nghi kéo lại, thì thầm vào tai vài câu. Lam Lam nghe được không thể không kinh ngạc, ôi mẹ ơi, Lâm Ngọc đang hẹn hò với hội trưởng, chuyện này thật khó tin, nói cá mập biết bay có lẽ cô còn tin hơn.