Lâm An phủ, mưa thu qua đi, tiếp đến chính là mùa đông lạnh thấu xương ở Thiên Sơn.
Giữa núi rừng phía Tây, hiện tại Tuần muối Ngự sử Tô phủ là trạch viện rộng rãi hoa lệ nhất, diện tích chừng bốn, năm trăm mẫu.
Nơi này nằm khuất trong thành, đình đài nằm rải rác, nên cực kỳ thanh u, hiếm khi ồn ào.
Nhưng một ngày này, cổng chính của Tô phủ mở rộng, hương nến hàng mã đầy đủ, sẵn sàng nghênh đón sứ giả từ xa đến.
Cao Phúc dẫn đầu một đội nhân mã oai hùng xuôi nam, phong trần mệt mỏi, mang hạ lễ và thánh chỉ đến Lâm An.
Lúc đoàn người mệt mỏi đến cực hạn thì liền nhìn thấy toàn tộc Tô gia đã đứng trang nghiêm hai bên trái phải, điệu bộ chuẩn bị sẵn sàng, không khỏi thở dài một hơi.
Tiểu thái giám ở bên cạnh lập tức vái chào: "Tuần muối Ngự sử Tô Chính Khanh tiếp chỉ ——"
Nhã nhạc leng keng vang dội, bó hương bốc cháy trên hương án.
Người Tô gia tam bái cửu gõ, hoàn thành một bộ lễ nghi phức tạp, âm thanh mọi người chúc mừng vang bên tai không dứt.
"Hà Y tiểu thư thật là có phúc!"
"Không ngờ, Tô gia ta còn có thể sinh ra một vị hoàng hậu..."
"Biểu tiểu thư nhà chúng ta đúng là rất đáng tự hào, rất đáng tự hào mà!"
“Trời đông giá rét, chư vị đường xa đến đây vất vả rồi."
Bên này, Tô Chính Khanh nhận thánh chỉ, cảm tạ hoàng ân, cung cung kính kính ôm quyền với Cao Phúc.
"Mời công công vào phòng khách uống vài chén rượu nóng, nghỉ ngơi sớm..."
Ông ngước mắt lên liền nhìn thấy ánh mắt như đao của Tô phu nhân, hung hăng nhéo ông một cái.
Bà oán trách nhìn phu quân nhà mình, trong chờ mong còn có lo lắng.
Sao không hỏi thêm chút chuyện của Hà Y chứ?!
"Khụ."
Tô Chính Khanh giữ mặt mũi, đành phải quay sang, thấp giọng hỏi: "Xin hỏi Cao công công, gần đây hoàng hậu nương có khỏe không?"
Tô Tuấn ở đằng sau ông thò đầu nhỏ ra: "Lần trước tỷ tỷ nói, bôn ba từ nam ra bắc chịu mệt nhọc nên gầy như que kem là thật sao?"
Nhìn vẻ lo lắng loáng thoáng trong đôi mắt của người một nhà này, Cao Phúc liền cười híp mắt cầm hà bao tiền thưởng, chắp tay cúi đầu.
"Tiểu công tử đừng lo lắng, trong khoảng thời gian này ít gửi thư từ là vì hoàng hậu nương nương quá bận.
Đợi sau tới sau đầu xuân, Tô đại nhân hồi kinh báo cáo công tác, cả nhà sẽ có thể gặp mặt."
"Phải đợi đến đầu xuân sao?"
Tô Tuấn phồng má, đếm ngón tay: "Mười hai, một, hai..."
Đôi lông mày của Cao Phúc khẽ giật giật, thần bí khó lường nhìn Tô Chính Khanh.
"Đúng vậy, sau đầu xuân mới tìm thời điểm khác, có thể sẽ còn phải hoãn lại đây."
Tô Chính Khanh lúc đầu cảm thấy rất khó hiểu, theo lẽ thường, chức quan của ông cứ nửa năm sẽ phải hồi kinh một lần.
Nếu đợi đến mùa xuân năm sau, chẳng phải là thay đổi thời gian báo cáo công tác sao?
Hiện tại Nam Việt đã được bình định, mấy người Ôn Cửu ở trong kinh cũng bị xử trảm, Vương gia hoàn toàn rơi đài, một số chi bên cũng bị đuổi về đất tổ làm ruộng.
Lúc này lại kéo dài thời gian hồi kinh, chẳng lẽ trong triều lại xảy ra phong ba gì mới sao?
Nhưng vị Cao Phúc công công này là người tâm phúc trong cung, nói chắc chắn không sai.
Tô Chính Khanh nhìn một xe lễ vật trân bảo, ngựa xe như nước chảy vào đại môn Tô phủ.
Nghĩ tới nghĩ lui liền tạm gác vấn đề này sang một bên.
Cao Phúc ôm tay áo, chậm rãi đi theo người dẫn đường vào Tô phủ, trái tim cuối cùng cũng thả lỏng.
Nguy hiểm thật! Cũng may Tô Chính Khanh không hỏi tiếp, nếu không hắn thật sự không biết nên trả lời thế nào!
Lần này Cao Phúc là vì mang tội ra khỏi kinh thành, thánh thượng đá hắn ra ban sai là có ý cho hắn lấy công chuộc tội.
Nếu làm tốt thì mới có thể quay về cung.
Mà hoàng hậu nương nương ở trong kinh thành...
Cao Phúc thở ra một ngụm khói trắng, ngửa đầu nhìn lên bầu trời.
Sợ là vẫn còn đang ở chỗ của thánh thượng, đang bị cấm túc ở đó!
Dòng xe ngựa ùn ùn không ngừng rời khỏi kinh thành, Độc Cô Đình vung tuyệt bút, ban thưởng rất nhiều thứ.
Tô Hà Y gạt hắn, cũng len lén sai người đi tới Nam Việt quận, nhưng lại đưa một hũ tro cốt lẻ loi trơ trọi.
Nàng tự cho là hành động này rất bí mật, thần không biết quỷ không hay, nhưng vừa phân phó hạ nhân xong chợt nghe thấy tiếng bước chân.
Mãn Mãn ngoan ngoãn cắn sợi dây, dẫn Độc Cô Đình đến.
Hoàng đế hăng hái bước vào điện, trùng hợp đụng phải cung nữ đang chạy ra ngoài cửa liền quay lại nhìn nàng, ánh mắt không có ý tốt.
Trong lòng Tô Hà Y cả kinh, vội vàng cười tiến lên, cởi áo choàng thay hắn.
"Sao thánh thượng lại đến?"
"Kê biên các loại tiền tham ô của Vương gia khiến trẫm đau đầu."
Một tay Độc Cô Đình kéo Tô Hà Y ngồi xuống ghế, thấp giọng nói: "Sao nàng lại nhiều chuyện như vậy hửm?"
"Nhiều chuyện gì cơ, thiếp nghe không hiểu."
Đôi mi dài của Tô Hà Y rủ xuống, mím môi mỉm cười, vẻ ngây thơ vô tội lấy giả làm thật.
"Vừa rồi nàng dặn thủ hạ cầm thi cốt của Ôn Cửu, không phải sao?"
Độc Cô Đình cau mày: "Vốn dĩ trẫm đã hạ lệnh cho người Ôn gia đến lấy, không đến mức khiến hắn phơi bày nơi hoang vu...!Trẫm sẽ luôn để lại cho hắn chút tôn nghiêm này."
Tô Hà Y hơi ngẩn người, nhất thời quên mất phản kháng.
Nàng biết Ôn Cửu từ nhỏ đã không cha không mẹ, người thân trong Ôn gia cũng chết gần hết, chỉ còn lại mấy bà con chi họ xa, cho nên dù có đến lấy tro cốt của hắn cũng không tha thiết cung bái một tội thần "đại nghịch bất đạo".
Nghe đồn Tiêu Vịnh trước ngày hành quyết đã ba lần dâng thư cầu tình cho Độc Cô Đình, nhưng vẫn không được hồi âm.
Cuối cùng hắn biết được bằng hữu tốt đã chết liền ngã bệnh trong mùa đông ấm áp ở Nam Cương.
Nàng nhúng tay vào chuyện không liên quan đến mình này cũng chỉ muốn an ủi Tiêu Vịnh ở xa cuối chân trời, vậy có gì là sai?
Vậy mà hết lần này đến lần khác Độc Cô Đình lại nói như thế, giống như lòng dạ nàng hẹp hòi, hiểu sai thánh ý.
"Nói ngươi đó!"
Tô Hà Y tự giễu lắc đầu, duỗi chân đá Mãn Mãn.
Nàng hơi tức giận nói: "Bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác."
Mãn Mãn thấy nàng tức giận lập tức ẳng ẳng nức nở nằm xuống giả chết, bắp chân nhỏ cong lại, lộ ra cái bụng tròn trịa.
"Đừng có xin tha."
Độc Cô Đình rất đắc ý kéo dây buộc chó, bảo nó đứng dậy xoay một vòng, như muốn khoe khoang: "Nàng huấn luyện được con chó này, trẫm cũng có thể.
Không có con chó con này báo tin, nàng nghĩ nàng có thể chạy ra ngoài sao?"
Trong đầu Tô Hà Y vang lên một hồi chuông cảnh báo, nhanh chóng nhân cơ hội này đứng dậy chạy trốn.
Nhưng Độc Cô Đình đã nhanh tay lẹ mặt chặn đường lui của nàng, kéo nàng lại ôm vào lòng không cho nhúc nhích.
Một đôi bàn tay to bóp eo nàng, nam nhân phía sau cúi đầu cười nói: "Gầy đi nhiều quá...!Lần này nàng không mập lên, trẫm sẽ không cho nàng chạy lung tung nữa."
Trong ngoài Lan Y cung lại liên tục vang lên tiếng đóng cửa, Tô Hà Y nghiến răng nghiến lợi.
Đám cung nữ này thường ngày trước mặt nàng chưa từng có năng lực nhìn mặt đoán ý này mà!
"Thánh thượng coi thiếp là heo đấy à?"
"Heo?"
Độc Cô Đình nheo mắt nhìn đôi tai đỏ ửng của nàng, trầm ngâm nói: "Nàng còn kém xa."
Câu này càng quá đáng, Tô Hà Y tức giận trợn tròn hai mắt, lập tức giãy dụa.
Nàng vặn vẹo thân trên, cố sức đập mạnh vào vai Độc Cô Đình, ánh mắt lúng liếng: "Thảo nào người ta nói, tức phụ mới vào cửa phải cúi thấp đầu, thánh thượng cảm thấy thiếp còn kém xa thì chàng đi tìm heo đến làm hoàng hậu của chàng đi!"
Nhưng mà, nàng càng giãy dụa thì càng đốt lửa trong lòng người nào đó, động tác giãy dụa cũng đã biến thành tình thú dục cự còn nghênh [].
[] Dục cự còn nghênh: muốn mà còn làm bộ
Độc Cô Đình cản trán nàng lại, trêu chọc nói: "Lục súc ngũ sinh, hương khói tông miếu, hoàng hậu nương nương...!Khi nào thì sinh cho trẫm mấy hài tử mập mạp đây?"
Ngoài cửa sổ bông tuyết rơi xuống, trong phòng tràn ngập xuân sắc.
Mãn Mãn nằm dưới gầm bàn lắc bộ lông dày, chán nản chạy ra khỏi phòng, để lại một đống dấu chân như hoa mai trên tuyết.
Bọn cung nữ đang cắt quần áo mùa đông ở thiên điện nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của nó liền ngoắc tay cười: "Mãn Mãn, mau lại đây!"
Nói xong còn lấy miếng thịt khô thơm phức ra dụ nó.
Mãn Mãn kiêu ngạo vểnh đuôi chạy tới, "gâu" một tiếng rồi nhảy lên, nhảy tới cái áo choàng đen thêu chỉ vàng đậm.
Bộ lông trắng như tuyết và cái áo choàng lông đen tạo thành một sự tương phản thú vị.
Bọn cung nữ kinh ngạc kêu lên, ai cũng khen nó thông minh lanh lợi.
Một đôi tay trắng nõn mềm mại duỗi tới, xoa bộ lông trắng đến rối tung.
Đây có lẽ là mùa đông ấm áp nhất trong chốn thâm cung.
Hơn nữa, từ nay về sau sẽ càng ngày càng ấm.
- Hoàn -