Bắc Phái Đạo Mộ Bút Ký

chương 46: 46: kết bái 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trước mắt tôi, trên mặt đất của khách sạn toàn bộ đều là giấy trắng bị vo lại, Tôn lão tam nằm trên mặt đất xi măng, bên cạnh anh ấy cũng toàn là giấy.

Tôi tiện tay mở ra một tờ giấy nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên giấy trắng được dùng com-pa bút chì vẽ rất nhiều góc độ, còn có một sợi dây thừng vẽ đi vẽ lại gần như chồng lên nhau.

“Tam ca, đây là cái gì?” Tôi nhìn vào đống bừa bộn trên đất hỏi anh ấy.

Tôn lão tam sắc mặt tái nhợt, anh ấy nhìn lên trần nhà bỗng nhiên bật cười.

“Tìm ra rồi, tìm ra ra .....!tôi tìm ra rồi!”

Anh ấy bỗng nhiên ngồi dậy, một phát bắt được bả vai của tôi, thần sắc kích động nói: “Vân Phong, anh đã tìm ra cách để mở đá phong cửa rồi!”

Sắc mặt trắng bệch, tròng mắt đỏ bừng, không chờ tôi nói chuyện anh ấy liền gấp gáp khó mà nhịn được giải thích nói: “Quải tử châm! Dùng quải tử châm thô to hơn là có thể mở được!”

Tôi lắc lắc đầu: “Không được đâu tam ca, cho dù quải tử châm có thô to hơn thì nó cũng chỉ là công cụ, công cụ cũng đều cần đến người sử dụng, chúng ta không đủ người.”

Tôi cũng không nói lung tung, muốn mở ra đại môn địa cung của đại mộ dưới núi Phi Nga này, đại khái có thể thử ba loại biện pháp

Một, tìm bốn mươi năm mươi người cùng kéo.

Hai, dùng hơn năm mươi cân thuốc nổ trực tiếp nổ tung, dùng thuốc nổ chưa chắc có thể nổ ra được, hơn nữa rất có thể chôn sống chúng ta.

Ba, báo cho đội khảo cổ quốc gia, để cho nhà nước ra mặt giải quyết.

Với tình huống hiện tại, cả ba biện pháp này, chúng tôi đều không dùng được cách nào cả, hơn nữa thủ lĩnh đã quyết định rút lui, chúng tôi cảm thấy Tôn lão tam mày mò những thứ này cũng là vô dụng.

“Không không” Tôn lão tam nhặt một tờ giấy từ dưới đất lên, anh ấy hưng phấn chỉ vào giấy cho tôi xem.

Tôi nghi ngờ nhìn xem, trên giấy trắng còn vẽ một cái giỏ lớn, còn vẽ ba con bò nhỏ.

Liên tưởng đến anh ấy vẽ sợi dây thừng thô lúc nãy, trong đầu tôi như vang lên một tiếng sấm.

“Tam ca ....!tam ca anh chả lẽ là muốn ....”

“Ha ha”, anh ấy cười to hai tiếng: “Không sai, người cộng thêm ba con bò, lại làm quải tử châm thô to hơn, dây thừng cũng to hơn, chắc chắc có thể một phát kéo được đá cơ quan!”

Tôi bị sốc trước những ý tưởng không thể tưởng tượng được của anh ấy, tôi lại hỏi: “Ba con bò nhỏ? Có thể kéo được sao?”

“Thì chúng ta nuôi a!”

“Vân Phong cậu nghĩ thử xem, cửa động xuống dưới kia chỉ lớn được chừng đó, đồ hơi to một chút thì không đưa xuống được, chúng ta có thể dùng rổ đưa bò con xuống, để chúng ở trong huyệt ăn thức ăn lớn lên!” Tôn lão tam nói tới đây mắt phát sáng lên.

Tôi dùng tay sờ đầu anh ấy: “Tam ca anh không sao chứ? Không phát sốt đúng không?”

Anh ấy níu lại tay tôi, “Làm hay không hả Vân Phong, làm cùng với anh và lão đại!”

Nhìn khuôn mặt thành thật của anh ấy, vẻ mặt tôi đau khổ nói: “Vậy thủ lĩnh thì sao, thủ lĩnh đã quyết định rút lui rồi tam ca.”

“Không cần quan tâm đ ến thủ lĩnh, chỉ ba chúng ta thôi.”

“Đây .....!là lừa gạt thủ lĩnh? Vậy không tốt đâu?”

Anh ấy đứng dậy, nắm lấy bả vai tôi: “Vân Phong, lão đại mấy ngày nay không trở lại, cậu cho là anh ấy vẫn đang ở bên ngoài sao?”

“Thật ra, anh ấy đã trở lại từ lâu rồi, chính là đang ở Thuận Đức ....”

.......

Hơn một giờ đêm hôm đó, Tôn lão tam mang theo tôi, lừa gạt Vương thủ lĩnh để đi đến một địa điểm bí mật.

Vừa vào phòng tôi liền nhìn thấy Tôn lão đại đã mấy ngày không gặp, điều khiến tôi ngoài ý muốn là còn có người phụ kia, Nốt Ruồi.

Ba nén hương, dưới sự chứng kiến của Nốt Ruồi, lão đại lão tam và tôi cùng nhau quỳ trên mặt đất.

Tôn lão tam chắp hai tay trước lư hương nói: “Kế này không biết trước mắt như thế nào, vận mệnh hiểm trở, nếu chúng ta bị chôn xương tại địa cung cũng không hối tiếc, nếu chúng ta đi ra ngoài được, cảnh sát khắp nơi tới bắt chúng ta cũng không oán.”

“Lão Tôn gia để ý nhập thổ vi an, chôn dưới đất mới là yên ổn, cho dù nhị ca đã là một đống xương trắng, chúng ta cũng phải để cho hắn lá rụng về cội.”

“Tôi, Tôn Liên Thiên.”

“Tôi, Tôn Liên Tinh.”

“Tôi, Hạng Vân Phong.”

Ba người đồng thanh nói: “Giờ này ngày này, kết thành huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.”

Ba người dập đầu trên đất.

Ánh mắt của Nốt Ruồi lộ ra ánh sáng dị thường.

Đây đúng là, nghĩ điều không ai dám nghĩ, làm việc không ai đám làm.

Biết rõ núi có hổ, vẫn đi về phía núi.

***Được dịch và biên bởi iinatrans

Truyện Chữ Hay