Apotheosis of a Demon – A Monster Evolution Story

chương 30: giao tiếp với người chơi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tại bảng chat VR của MMORPG World of Yggdrasia, những cuộc thảo luận vẫn tiếp tục diễn ra như thường lệ.

---

“Phải rồi, vậy mọi người đã nghe về việc cuộc thử nghiệm beta sẽ kết thúc sớm hơn dự kiến chưa?”

“Thật à? Tiếc thật đấy. Tôi chỉ vừa mới đạt Hạng 3. Sao lại kết thúc ngay lúc này chứ!"

“Thôi nào, cậu bỏ qua nhiều thông tin quan trọng rồi đấy. Nói chính xác hơn thì, bản phát hành chính thức sẽ sớm ra mắt.”

“Mmm? Hai việc đó khác nhau à?”

“Bản beta chưa kết thúc liền, nó vẫn sẽ tiếp tục trong bản phát hành chính thức. Đã có thông báo rằng chúng ta có thể lựa chọn giữa việc giữ lại nhân vật đang dùng hoặc tạo nhân vật mới.”

“Chết tiệt, tôi không thể quyết định được. Thật lãng phí nếu cứ thế xóa bỏ nhân vật mà mình đã dồn hết tâm huyết vào, nhưng đồng thời, giờ tôi đã biết cách sử dụng điểm chỉ số hiệu quả hơn. Và tôi cũng muốn sửa lại ngoại hình một chút.”

“LOL, mấy người toàn dành quá nhiều thời gian vào việc tạo nhân vật. Sao không kiến nghị nhà phát triển cho phép chỉnh sửa nhân vật một lần ấy?”

---

“Nhân tiện, mấy người có nghĩ đó là một nhiệm vụ không?”

“Cái gì vậy?”

“Cái có tiền thưởng cao khủng khiếp của Đế Chế Touze đấy.

Dù rằng nó chỉ giới hạn trong lục địa trung tâm.”

“Ra là nó, khoản treo thưởng nhiều khủng khiếp dán trên bảng nhiệm vụ của guild đó là thật à?”

“Này, nói rõ hơn đi. Tôi đang ở trên núi săn orc, mấy ngày rồi tôi không vào thị trấn.”

“Chờ đã, ý cậu là cái nhiệm vụ mà có hẳn một phòng chat nói về nó đấy à? Phòng ‘Truy tìm bé thỏ’ phải không? Nhiệm vụ đó có thật à? Tôi nghe đồn rằng phần thưởng lên đến tận 5000 vàng lớn gì đó đúng không?”

“TẬN 5000 VÀNG LỚN?!!”

“Ừ, thật đấy. Nhiệm vụ yêu cầu cậu tìm kiếm và bắt cô gái thố nhân tộc duy nhất còn sống sót.”

“Tôi vừa nảy ra một ý tưởng rất hay!”

“Vậy thì đừng nói ra nếu cậu không muốn cảnh sát đến thăm nhà. Dù sao thì, có lẽ đó là một nhiệm yêu cầu sự lựa chọn nhỉ? Như kiểu cuối nhiệm vụ người chơi có thể lựa chọn giữa giao nộp cô ta vì tiền hay có một bé thỏ dễ thương trong tổ đội. Đại loại như vậy nhỉ?”

“Trước tiên thì, bé có thực sự dễ thương không?”

“Tôi cũng không biết. Cứ cho là vậy đi, ma thạch một người chơi Châu Âu lấy được trong sự kiện ‘Sát Phạt Cuồng Quái’ và đem đi đấu giá đã bị cô ta đánh cắp. Vì vậy nhiều khả năng đây là một chuỗi nhiệm vụ.”

“Aww chết tiệt, mấy viên ma thạch đó đáng giá đến vậy sao…?”

“Thực ra thì khoản thưởng khổng lồ đó không

phải vì giá trị của viên ma thạch, mà là do bé thỏ đó cực kỳ đáng yêu. Tôi nghe là mấy tên đem viên ma thạch đó ra đấu giá không thực sự tham dự, và họ cũng không mấy quan tâm đến nó.”

“Dù sao họ cũng nhận được bồi thường từ chủ trì buổi đấu giá. Tận 10 đồng vàng. Wow.”

“Tôi biết cậu đang mỉa mai, nhưng thật lòng thì đó vẫn là một khoản tiền lớn đấy chứ.”

---

“…có lẽ chúng ta không nên đem đấu giá viên ma thạch nhỉ?”

“Whoa, gì chứ? Cậu có một viên ma thạch sự kiện à?”

“Chúng tôi có một [Ma Thạch Đỏ] từ con cóc trong trailer. Clan của chúng tôi đang định bán nó. Nhưng có lẽ chúng tôi có thể dùng nó làm mồi nhử bé thỏ?”

“Một clan lớn? Nếu thế thì tôi nghĩ sẽ ổn thôi. Mà này, đừng nói về vấn đề này ở đây. Sẽ có người cố lấy cắp nó đấy.”

“Không vấn đề gì đâu. Clan chúng tôi chỉ có tầm mười người, nhưng một nửa đã đạt Hạng 4. Chủ clan là một người tốt, thế nên chúng tôi có quan hệ khá tốt với các clan khác. Vấn đề là… nếu thực sự có thể biến bé thỏ thành đồng đội, nhóm chúng tôi có thể rạn nứt do sự bất đồng quan điểm.”

“Vậy lựa chọn của cậu là gì?”

“Tất nhiên là mời bé thỏ vào đội rồi!”

“Tôi cũng vậy!” “Tôi nữa!” “Cả tôi nữa!” (mấy tên đực)

“Ừ, Tôi không thể chờ được đến lúc cho bé ấy mặc trang phục bunnygirl rồi để bé ấy làm việc ở trụ sở clan!”

“…ewww...” “Tôi mong bạn trai mình không như các anh.” “Biến thái.” (mấy gái)

---

***

Còn lại 18 ngày.

Tôi có thể thấy mình đang dần bị dồn vào đường cùng. Thường thì đây là lúc tôi sẽ trở nên hoảng loạn, bỏ cuộc hay làm những chuyện liều lĩnh, nhưng tôi không định đi xa đến mức này chỉ để thất bại. Hơn nữa, tôi không để tập đoàn tự do làm những gì chúng muốn. Tôi sẽ khiến chúng phải trả giá.

Nhưng trước tiên tôi cần phải sống sót đã.

Anneuf là một thị trấn cảng xinh đẹp. Những tòa nhà màu trắng xếp thành từng bậc một dọc theo những con dốc thoai thoải. Tất cả đều được lợp ngói đỏ giống như nhau. Dù cách xa xích đạo, đất nước này luôn ấm áp nhờ vào Chồi Cây.

Có một lâu đài ở nơi cao nhất thị trấn. Ban đầu, tôi nghĩ nó thuộc về lãnh chúa nơi này. Nhưng khi nhìn qua bản đồ hướng dẫn trên cái bảng, nó hóa ra là lâu đài của nhà vua thật.

Chà, vậy ra một đất nước nhỏ thì

thật sự rất nhỏ nếu so với một đất nước lớn… Phải chăng các chuyến tàu quốc tế chỉ dừng ở các thủ đô sao?

Tôi dạo xung quanh, xem xét các bảng thông báo khác nhau. Có vẻ đánh bắt cá là ngành công nghiệp chính của đất nước này, và họ chuyên đánh bắt một loài cá giống cá trích. Các quầy ăn bên đường chủ yếu bán sandwich,

với cá trích muối và khoai tây kẹp giữa hai lát bánh mì đen. Ngay khi tôi thực sự có thể ăn, tôi cũng sẽ không mua chúng… Nhưng biết đâu chúng thực sự rất ngon?

*boing*

‘Eh…? Blobsy, nhóc muốn thử à?’

Kết luận của tôi là Guild Thám Hiểm Giả chính là nơi tốt nhất để tìm kiếm thông tin. Tôi có nên mua một cái sandwich cá trích kèm khoai tây rồi nhân cơ hội hỏi xem trụ sở guild ở đâu không nhỉ?

Đang cân nhắc trong giây lát, tôi chợt nghe phía bên kia đường trở nên huyên náo. Tôi thấy khoảng mười hiệp sĩ, hay có lẽ là lính gác, họ dùng chuôi giáo đánh gục hai kẻ mặc trang bị của thám hiểm giả đang la hét gì đó. Cả hai đều bị bắt và đưa về phía tòa lâu đài.

Chuyện gì thế nhỉ…? Tôi thực sự tò mò. Tôi quyết định mua một cái sandwich (3 đồng) từ một quầy hàng gần đó rồi hỏi người chủ quầy . Ông ta cau mày, nhìn về phía bộ đôi kia bị bắt đi rồi thở dài.

“Họ gây rối ở một quầy hàng, buộc chủ quầy trả tự do cho các nô lệ á nhân đang làm việc ở đó. Đương nhiên là ông ta từ chối. Rồi họ bắt đầu nói nhảm. Xem nào… ta có nghe loáng thoáng… ‘chỉ là một tên en-pee-see’ ? Hay gì đó kiểu vậy. Sau đó họ rút vũ khí và bắt đầu đe dọa ông ta, và thế là cảnh vệ tới.”

“Ra là vậy…”

Tôi cho rằng ý của hai người đó là ‘NPC’ nhỉ? Nếu vậy thì họ chắc chắn là các người chơi beta.

Họ trông khá trẻ, đủ để khiến tôi không thể xác định được họ là chỉ là mấy đứa trẻ ở thế giới thực hay họ

đơn giản là mấy tên ngốc. Thật sự thì, kể cả khi nơi này thực sự là một trò chơi - mà trong trường hợp này là không - thì cũng không có nghĩa là người chơi có thể làm bất cứ điều gì họ muốn. Chả trách sao họ lại bị bắt.

“Dạo gần đây có ngày càng nhiều thám hiểm giả kỳ lạ. Ngay cả guild cũng đang đau đầu về việc này. Chẳng hạn như việc thuê một thám hiểm giả kỳ cựu làm hướng dẫn mà không chịu thanh toán, hay mua hết toàn bộ các nữ nô lệ trẻ, và nhiều chuyện khác nữa. Ta nghe nói họ gây khá nhiều rắc rối.”

“Huh, họ đã làm vậy à…?”

“Và lần này, họ thậm chí đòi trả tự do cho nô lệ á nhân. Thiệt tình, đây là một kiểu trộm cướp mới à? Gần đây các á nhân ngày càng trở nên khôn hơn, nên việc mua nô lệ ngày càng trở nên khó khăn.”

“…”

Nơi này cũng chỉ xem á nhân như một dạng tài sản hử…

Tôi hỏi vị trí trụ sở guild và lên đường tới đó.

Từ nhà ga chỉ cần đi bộ một lúc là ra đường chính, và từ đường chính đến trụ sở guild thì mất nhiều thời gian hơn một chút. Đó là một tòa nhà bốn tầng trắng tinh.

Tôi không định bước vào ngay. Tôi sẽ vào cái cửa hàng bán trang bị cho thám hiểm giả gần đó trước đã. Ở bên trong đó, tôi thấy có vài thám hiểm giả đang mua đồ

Tôi bước đến góc bán áo choàng, cố gắng không thu hút sự chú ý. Tôi bắt đầu tìm kiếm.

Tôi muốn một cái bền và đẹp, nếu có thể. Tôi cũng muốn mua ít quần áo, nhưng có lẽ tôi nên đợi sau khi mình phát triển vụt lên thêm lần nữa nhỉ? Hoãn vụ quần áo lại vậy. Thay vào đó tôi sẽ tìm vài đôi bốt chắc chắn. Nói thật thì, cái tôi đang mang đã rất chật rồi. Với mục tiêu đã được xác định, tôi bắt đầu tìm .

Tuy nhiên tôi không được để yên một mình.

“Thời trang ở đất nước này thực sự chả tốt mấy, cô có nghĩ vậy không?”

Một thám hiểm giả với mái tóc xanh lam, trông tầm hai mươi tuổi, không biết từ đâu chui ra quyết định bắt chuyện với tôi.

“Thiết kế tệ thật. Và họ thậm chí còn không có nhiều màu sắc để lựa chọn. Ít nhất thì các đất nước lớn có nhiều cửa hàng hơn để…”

“Sally! Cô ấy không phải là người chơi!”

“Eh?!”

Cái cô Sally này đây bị ngắt lời bởi một người khác. Đó là một anh chàng, khoảng tầm hai lăm. Sally nhìn chằm chằm vào tôi.

“Ồ, đúng thật! Cô ấy không có ký hiệu người chơi!”

Hình như họ là người chơi, và có vẻ chỉ có người chơi mới có thể nhận diện người chơi khác.

Việc đó cũng ổn thôi, nhưng tôi thực sự mong cô ta thôi nhìn chằm chằm vào mình. Tôi không nghĩ tập đoàn đang giám sát toàn bộ 10 nghìn người chơi, nhưng sẽ

rất phiền phức nếu người chơi nghi ngờ khuôn mặt của tôi.

Tôi giữ im lặng và bước vài bước ra khỏi đó, giấu đi khuôn mặt với chiếc mũ trùm. Anh chàng kia chen và giữa hai chúng tôi.

“Anh bảo em dừng lại ngay. Trò chơi này không sử dụng AI thông thường đâu. Anh sẽ không giúp nếu em bị bắt và bị xóa nhân vật đâu đấy, hiểu chưa?” rồi anh ta quay sang tôi. “Xin lỗi nhé.” Anh ta nói, nghe có vẻ không chân thành lắm.

“Nhưng- Ý em là, em tưởng cô ấy là người thật, với trang phục đó…”

Có vẻ họ chẳng quan tậm việc NPC nghe thấy mấy vấn đề này. Tôi chưa bao giờ nghĩ cách ăn mặc của tôi lại suýt khiến tôi bại lộ.

Tôi đã tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra với người chơi bị bắt. Vậy ra tập đoàn sẽ xóa bỏ họ. Với người dân ở đây, tội ác sẽ mãi mãi không được giải quyết. Tôi mơ hồ nhớ ra việc này đã được giải thích lúc bắt đầu trò chơi.

“Không sao đâu.” Tôi gạt đi sự lo lắng của họ bằng một cái lắc đầu nhẹ. Anh chàng kia rời khỏi của hàng, kéo theo Sally phía sau. Đáng mừng là không có gì xảy ra.

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Vì thực ra, anh chàng kia thực sự khá mạnh.

[Anh chàng trông giống chiến binh] [Chủng tộc: Nhân tộc ♂] [Người chơi]

[MP: 150/150] [HP: 260/260]

[Tổng lực chiến: 1110]

Tiz sẽ no hành nếu đấu với anh ta. Tôi nghi ngờ rằng người chơi do hệ thống quản lý có thể sẽ phát triển hiệu quả hơn so với người dân ở thế giới này. Họ không yếu kém trên bất cứ lĩnh vực nào. Họ thậm chí không cần lo lắng về việc học cách sử dụng vũ khí, cũng không cần phải tự rèn luyện các kỹ năng như người dân ở đây. Họ chỉ cần hấp thụ ma lực.

Tất nhiên, tôi cũng đã trở nên khá mạnh. Nhưng nếu các người chơi cũng có thể phát triển như vậy, những trận chiến với một nhóm có thể sẽ giết tôi… Thế nhưng, tôi không thể dừng lại ở đây. Tôi đã đi được đến mức này.

Tôi thay chiếc áo choàng và đôi bốt, trả tiền cho chúng và rời đi. Trụ sở guild nằm ngay bên kia đường.

May mắn là không ai đột nhiên gây chuyện với tôi ngay giữa ban ngày cả. Nhẹ nhàng tiến vào guild, tôi thấy hơn chục thám hiểm giả rảnh rỗi đang lảng vảng xung quanh. Trong đó có vài người có vẻ là người chơi. Sao nơi này lại có nhiều thám hiểm giả như vậy thế ? Ở quốc gia trước tôi chỉ có thể bắt gặp vài người ở guild.

Đa số đều tập trung quanh bảng thông báo. Tôi ngó qua bảng thông báo. Có vẻ như đang có một khoản treo thưởng hay gì đấy.

Truy nã

Một thiếu nữ bạch thố nhân, kẻ chế ngự làn sương ma thuật.

Bất cứ ai bắt giữ và giao nộp cô ta sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng.

Tuyệt đối không được làm hại cô ta.

Hoàng đế đế chế Touze thề với tên của mình: Bất cứ ai hoành thành yêu cầu này sẽ

được trao 5000 vàng lớn như là tiền thưởng

…Tên Tiz khốn khiếp đó đang làm cái quái gì thế này?! 5000 vàng lớn chỉ để bắt giữ tôi? Tên đó bị ngốc à?

Đám đông thám hiểm giả đang cực kỳ phấn khích. Họ thậm chí chẳng thèm bàn với nhau xem tôi có thể ở đâu hay làm cách nào để bắt được tôi, họ chỉ đang chăm chăm nói về những việc họ sẽ làm sau khi nhận được tiền thưởng.

Tuy vậy, tôi không thể để mình bị phân tâm. Tôi cần tìm ma thạch của Số 8.

Tôi chỉnh lại mũ trùm, rồi tiến về một quầy tiếp tân còn trống. Phía bên kia quầy tiếp tân là một người đàn ông đang bị nhấn chìm bởi đống hồ sơ. Ông ta có vẻ là một ví dụ tiêu biểu cho một công chức, cả về ấn tượng lẫn ngoại hình.

“Tôi có thể mua thông tin ở đây chứ?”

“À, vâng. Cô muốn biết về việc gì?”

Người tiếp tân nhìn lên. Ông ta trông có vẻ căng thẳng, bất chấp giọng điệu lịch sự kia.

“Tôi muốn tìm một viên ma thạch. Nó trông giống một viên đá quý.”

“Aaah, xin thứ lỗi. Chúng tôi không có viên ma thạch nào như vậy cả.”

Ông ta đáp lời, rồi tiếp tục giải quyết đống hồ sơ. Ông ta thậm chí chẳng thèm kiểm tra các ghi chép. Đây là do guild không giải quyết mấy vấn đề này, hay ông ta không muốn giải quyết vì tôi trông như một đứa trẻ? Trong lúc tôi đang ngẫm nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, tôi nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng từ phía sau.

“Ồ, cô biết về viên ma thạch sao? Cô định tham gia sự kiện tiếp theo à?”

A/n: Ở thời điểm này, tập đoàn vẫn chưa chú ý đến mấy viên ma thạch cũng như phát hiện ra bé thỏ của chúng ta

Vì vậy đây không phải là một sự kiện chính thức. Đây chỉ là một sự kiện do người chơi tổ chức.

Người dân thế giới mới luôn có vài chỉ số mà họ yếu, nhưng người chơi thì không. Hệ thống phân phối mana thu thập được theo cách hiệu quả nhất, vì vậy người chơi sẽ phát triển mạnh mẽ hơn người bản sứ. Cấp độ càng cao, sự khác biệt sẽ càng trở nên rõ ràng.

------------------------------------------

Trans: Muttsurini

edit: nhd

Truyện Chữ Hay