Trong trung tâm nghiên cứu số 7 của một công ty dược phẩm nào đó, đặt tại một quốc gia nào đó trên Trái Đất, có một nhà nghiên cứu. Dù là nói là nghiên cứu trưởng nhưng phần lớn thời gian của cô ấy là làm thư ký cho Phó Giám Đốc, Brian.
Và một trong những đồng nghiệp
vừa chia sẻ cho cô một hình ảnh mà họ cho là thú vị.
“Không thể nào…. nhưng, lỡ như…”. Audrey lẩm bẩm. Khung cảnh ấy vẫn liên tục hiện lên trong tâm trí cô.
Yggdrasia. Một thế giới khác được chính phủ che giấu dưới vỏ bọc một thế giới ảo, là một VR game không hơn không kém.
Cái gọi là ‘Người chơi’ được gửi đến thế giới này, như là một cái máy thu hoạch ‘mana’, một dạng năng lượng mới. Và để đặt nền móng cho việc thu hoạch mana, tập đoàn đã bắt đầu can thiệp vào các quốc gia của con người ở Tân giới từ tận một thập kỷ trước. Các đền thờ được xây dựng ở khắp mọi nơi như là các điểm thu thập mana và cũng là nơi hồi sinh cho những ‘ Người chơi’.
Nhân loại ở Tân giới tin rằng chúng là Đền Thần Tri thức. Trên thực tế, nơi này đóng vai trò là cơ sở cho các nhân viên tập đoàn và các thiết bị của họ để có thể tiến hành phân tích, nghiên cứu những thứ như mana và các nguyên vật liệu của Tân giới, cũng như để tiến hành giám sát thế giới này.
Một trăm nghìn máy bay không người lái vận hành bởi trí tuệ nhân tạo, có thể điều khiển từ xa và có khả năng tàng hình được sử dụng như một phi cơ thám thính kiêm luôn việc theo dõi. Chúng bay lượn khắp thế giới để khảo sát địa hình và khí hậu. Trong vài trường hợp hiếm, một con quái vật đặc biệt nhạy cảm hay một vài nguyên nhân khác vẫn có thể gây thiệt hại nặng nề cho các máy bay không người lái. Nhưng cũng chỉ có vậy, về hiệu suất tổng thể thì vẫn ổn, và Trái Đất nhận được rất nhiều thông tin.
Khi trí tuệ nhân tạo phát hiện ra sự việc bất thường nào đó, chương trình yêu cầu chúng phải nhanh chóng tới ngay nơi xảy ra sự việc và ghi lại những gì chúng có thể. Và các máy bay không người lại ở Vương quốc Trestan, một quốc gia ở góc tây của lục địa trung tâm, đã phát hiện ra một sự việc như vậy tại sảnh đấu giá của Vương quốc nói trên và ghi lại nó.
Ngay trước phòng của Phó giám đốc là bàn làm việc của Audrey. Sử dụng bộ VR chỉ để nghe nhìn, cô đang phát lại bản sao dữ liệu được lưu trong thiết bị di động của mình.
Trước mắt cô là hình ảnh một bé gái đang chiến đấu chống lại một lượng lớn người trưởng thành trong sảnh đấu giá.
Đoạn video bị lấp đầy bởi thứ nhiễu trắng kỳ lạ[note25991], nó gần giống như là sương mù hay khói vậy, và chuyển động của cô bé đó lại nhanh đến bất thường. Audrey không thể thấy được cô bé trông như thế nào. Nhưng may mắn thay, khi cô bé bị hất tung lên bởi một phong ma pháp, hình ảnh một bên mặt cô bé hiện lên trên màn hình trong giây lát.
Ngay sau đó, màn hình chỉ còn một màu trắng như thể thiết bị ghi hình bị nuốt chửng vào một làn sương, và rồi thiết bị ghi hình bị phá hỏng. Dữ liệu ghi lại kết thúc ở đây. Đồng nghiệp của Audrey than thở về thứ nhiễu trắng đó. Họ nghĩ rằng cuộc chiến đó sẽ trở thành một đoạn trailer tuyệt vời, giá như đoạn phim không quá mờ.
“...”
Nhưng Audrey lại thấy cô bé đó trông rất quen. Như thể cảm giác deja-vu vậy.
Làn da trắng, mái tóc trắng…..và đôi mắt đỏ tươi. Đó là đặc điểm thường thấy của một người bị bạch tạng, những với đôi tai dài rủ xuống từ đỉnh đầu, cô bé trông như một thố nhân vậy.
Tuy nhiên, trên tất thảy, việc thoáng nhìn qua một bên mặt của cô bé gợi nhớ cho Audrey tới cô bé đó.
“...Số 13 …”
Alpha tester cuối cùng. Một cô bé bạch tạng được sinh ra với một sức mạnh đặc biệt, đứa trẻ bị chính cha mẹ mình gọi là “ác quỷ”. Ý thức của của cô bé đã biến mất hoàn toàn và cơ thể trong trạng thái thực vật của cô hiện đang được giữ lại trong cơ sở lưu trữ.
Audrey nhớ rất rõ bức ảnh kèm tài liệu ghi rõ chi tiết thông tin cá nhân cô bé. Thật khó để quên được ánh nhìn đó.
Họ chỉ trông giống nhau thôi, tất cả chỉ có vậy.
Hầu hết mọi người sẽ gạt bỏ cảm giác kia với suy nghĩ như vậy. Nhưng vì vài lý do nào đó, Audrey không thể nào tách hình ảnh cô gái thố nhân đang chồng lên hình ảnh số 13 khỏi đầu được. Song, cô quyết định chôn vùi đi sự bất an của bản thân, bất chấp trực giác của cô đang phản kháng lại quyết định đó.
***
Sau khi thoát khỏi sảnh đấu giá, tôi nhanh chóng hòa mình vào đám đông. Tôi…
*boing**boing*
Chúng tôi không định ở lại nơi này lâu. Hai bọn tôi nhanh chóng trèo lên nóc một tòa nhà và bắt đầu nhảy từ mái nhà này sang mái nhà khác. Một chuyến tàu tốc hành chuẩn bị xuất phát ngay đúng lúc đó nên tôi bám vào nóc tàu. Chúng tôi đã rời khỏi thủ đô đất nước này.
Tôi dành cả một ngày trên nóc tàu. Ngay khi chúng tôi đến được thị trấn tiếp theo, tôi lên một chuyến tàu khác – một cách đường đường chính chính bằng việc mua vé – trước khi tin tức về tôi kịp lan truyền, và rời khỏi đất nước này.
Tôi chỉ cần đưa cho phòng bán vé tiền và để họ xem qua thẻ thám hiểm giả của mình là họ bán cho tôi luôn. Họ không kiểm tra tôi quá kĩ càng.
Tôi thực sự tò mò về chuyện này, nên trong lúc chờ tàu đến tôi có nói chuyện một chút với người phụ nữ trung niên bán vé. Bà ta có vẻ là người thích tám chuyện. Theo như những gì bà ta kể thì, thẻ thám hiểm giả ghi nhớ ma lực của chủ sở hữu. Nếu một kẻ khác giữ chúng – ví dụ như một tên cướp chẳng hạn – thì tấm thẻ sẽ có một dấu gạch đen. Và nó sẽ không thể sử dụng được nữa.
Nên về cơ bản, bạn sẽ bị kiểm tra khá kĩ càng khi bạn bước vào một thị trấn lớn, nhưng thay vào đó, bạn chỉ cần xuất trình thẻ của mình ra và lính canh sẽ để bạn đi bất cứ đâu. Thật cẩu thả.
Nhân tiện, tôi đã vứt cái áo choàng màu đỏ nổi bật đó dọc đường rồi. Hiển nhiên là vậy.
Chuyến tàu tôi đang đi hướng về phía đông của vương quốc Trestan. Điểm đến của nó là một quốc gia nhỏ có tên là Anneuf.
Nói là ‘nước láng giềng’ thì có thể gây nhiều ấn tượng sai lầm về nó. Không như Trái Đất, nơi các quốc gia nằm sát cạnh nhau và nằm trên khắp các vùng đất mà con người có thể sinh sống được. Các quốc gia ở Tân giới chỉ thành lập xung quanh thứ cực kỳ tiện lợi với họ - Chồi cây thế giới. Nên khoảng cách giữa các đất nước khá là xa. Sẽ mất tận ba ngày chạy không ngừng nghỉ để tàu tốc hành tới nơi.
Thực ra thì, tốc độ di chuyển này gần như ngang với tốc độ của một chuyến tàu cao tốc, phải không nhỉ? Khung cảnh trôi qua vùn vụt trước mắt tôi. Nhưng ngay cả khi tôi mở cửa sổ, tất cả những gì tôi cảm thấy là một làn gió dễ chịu. Tôi tự hỏi liệu cả đoàn tàu này đang được bao phủ bởi một trường lực. Sau tất cả, họ có rất nhiều ma lực để lãng phí mà.
Chà, dù sao thì việc ngắm cảnh như thế này không khác gì so với việc ngắm cảnh qua cửa sổ máy bay …
Đoàn tàu đi qua biên giới giữa các quốc gia như chiếc này có 8 toa, 3 toa dành để chở khách. Tổng cộng có 12 phòng. Hiện tại bây giờ chỉ có 7 nhóm hành khách, nên bây giờ tôi có hẳn cả một phòng riêng.
Từ cửa sổ, tôi nhìn dãy núi phủ tuyết trắng khi đi ngang qua nó. Cuối cùng tôi cũng có thể nghỉ ngơi. Tôi lấy chút đồ ăn mà tôi mua từ phòng ăn cho Blobsy, trong khi tôi kiểm tra kết quả tiến hóa của mình.
[Shedy] [Chủng tộc : Mistral Neige] [Thượng Cấp Ác Ma ( Hạ Cấp)]
・Ác ma của màn sương giông tố hoành hành trên các vùng biển phía bắc. Một dạng sống tinh thần khôn ngoan.
[MP : 1950/1950]415↑
[Tổng Lực Chiến : 2145/2145]457↑
[Kỹ năng đặc trưng : ]
[Kỹ năng chủng tộc : Gây Sợ Hãi]
[Thẩm Định Đơn Giản][Dạng Người (Bảo Vật Quốc Gia)][Người Lưu Trữ Chuyên Nghiệp]
…được rồi, tôi nên bắt đầu từ đâu đây?
Đầu tiên, thứ hạng của tôi cuối cùng đã đạt tới [Thượng Cấp Ác Ma]. Lực chiến của tôi có thể không tăng đáng kể, nhưng tôi cảm giác các đòn tấn công của tôi trở nên có uy lực hơn một chút do sự tăng mật độ vật chất–hay có lẽ tôi nên nói là ‘tăng mật độ sương’ – cấu thành cơ thể tôi. Nói cách khác, sức mạnh thuần túy của tôi đã tăng lên.
Tiếp theo, ‘neige’? Nếu tôi nhớ đúng thì, nó có nghĩa là ‘tuyết’ trong tiếng Pháp, nhỉ? Kỹ năng đặc trưng mới của tôi có lẽ có liên quan đến nó.
Viên ma thạch màu vàng mang trong mình sức mạnh của số 17.
Kỹ năng đặc trưng [Hấp Thụ]… nếu tôi nhớ chính xác thì, khả năng hấp thụ mana từ kẻ thù họ giết được của các Avatar bắt nguồn từ sức mạnh này. Và như là khởi nguồn của khả năng trên, sức mạnh của số 17 linh hoạt hơn rất nhiều.
Trong trường hợp của tôi, khả năng hấp thụ sinh lực mà tôi có thể thực hiện qua màn sương của tôi giờ đây trở nên mượt mà hơn nhiều. Không chỉ thế, bây giờ tôi có thể hấp thụ nhiệt độ từ môi trường xung quanh để tạo ra không khí lạnh.
Sự linh hoạt trong chiến đấu của tôi sẽ có một bước tiến lớn chỉ từ sự thay đổi này.
Tiếp theo….[Dạng Người] của tôi. Một lần nữa, kỹ năng này lại sử dụng những từ ngữ kì lạ nhất để mô tả sự phát triển của nó….nhưng nó tốt hơn, phải không? Với lại cái (Báu Vật Quốc Gia) này mang ý nghĩa quái gì đây ? Cái loại mô tả gì vậy?
Vẫn như bình thường, bên trong tôi là sương mù. Tuy nhiên, nhìn bề ngoài tôi giống con người 100%. Hoàn toàn không có lấy sự khác biệt nào cả.
Tôi cũng cao lên nữa, có lẽ do sự gia tăng mật độ cơ thể. Khi lần đầu có được cơ thể này, tôi chỉ trông như khoảng 10 tuổi và cao khoảng 135 cm. Lần phát triển tiếp theo tôi đưa tôi lên mức 140cm và giờ tôi cao khoảng 145 cm.
Nhưng không chỉ là chiều cao. Một vài phần cơ thể tôi, như má tôi chẳng hạn, trông như mới vừa được trang điểm một chút vậy, và tôi trông nữ tính hơn. Có phải sự phát triển lên (Báu Vật Quốc Gia) liên quan đến việc này không? Tôi trông hoàn toàn giống một đứa trẻ 12 tuổi bình thường.
Nhưng còn đôi tai. Đôi tai chết tiệt đó. Và cái đuôi này nữa. Thảo nào tôi cứ bị hiểu nhầm là một thố nhân.
Và bất ngờ này nối tiếp bất ngờ khác, Tiz hóa ra lại là hoàng đế của một nơi nào đó. Tôi thậm chí còn nghe được cả lời tuyên bố kỳ lạ từ anh ta. Có phải vì tôi là một thố nhân hiếm có không? Chà, dù sao thì tôi cũng không biết được anh ta nghiêm túc đến mức nào.
Giờ nghĩ lại về nó, chắc chắn có một khả năng rất thực tế là mọi người sẽ truy đuổi ‘con thỏ sát nhân’ sau cuộc tàn sát của nó. Tôi không biết mạng lưới thông tin của thế giới này phát triển đến mức nào, nhưng có lẽ tôi nên rời đi trước khi kiểm soát biên giới chú ý tới tôi.
Về mặt này tôi thật sự may mắn khi lấy được Bảo vật của Elf vào lúc đó.
Nó nhìn như một sợi dây chuyền bạc xinh xắn.Tuy nhiên đây là một ma cụ. Và theo lời giải thích trong bản danh sách đấu giá, nó giúp cho người đeo nó có thể kiểm soát sự hiện diện mà bản thân họ tỏa ra.
Quả là Bảo Vật của Tộc Elf. Một chủng tộc toàn là những thợ săn.
Khi nhìn thấy những gì nó đã làm được, tôi nghĩ có lẽ nó cũng có thể che giấu tôi khỏi [Thẩm Định].
Nếu giả thiết của tôi là đúng thì [Thẩm Định] không chỉ đơn giản là lấy thông tin về mục tiêu từ hư không. Những cái tên mà tôi thấy khi sử dụng kỹ năng này luôn thay đổi, vậy nên chắc chắn nó phải dựa vào khả năng quan sát và khả năng cảm nhận hiện diện của người sử dụng để xuất ra những con số.
Trong trường hợp đó, nếu tôi có thể che giấu sự hiện diện của bản thân đủ tốt thì liệu nó có đủ để đánh lừa bất cứ kẻ nào cố gắng [Thẩm Định] tôi không? Ít nhất thì, ngay cả khi họ nghi ngờ tôi thì họ cũng sẽ không nghĩ tôi là một ác ma.
Có lẽ đây là bảo vật đã bị cướp lấy của mấy đứa bé elf đó. Tuy nhiên, bây giờ tôi cũng không thể trả lại cho chúng liền được.
Vì vậy, kế hoạch trong tương lai sẽ là. Tôi phải bắt đầu thu thập các thông tin về viên ma thạch cuối cùng. Viên ma thạch của số 8, một khi tôi có thể đi vào được Anneuf
an toàn.
Còn lại 20 ngày…..
Nếu viên ma thạch mà ở lục địa khác, tôi sẽ chết chắc. Nhưng ba người bọn họ đã đồng ý sẽ gặp lại nhau. Họ chắc chắn phải ở trên lục địa này.
Để xem nào, cách nhanh nhất sẽ là….đúng, đó là phải liên lạc với những người chơi Beta khác.
Tôi có thể nói cho họ sự thật, nhưng tôi không nghĩ là họ sẽ tin tôi. Tôi tin vào câu chuyện của số 1 bởi tình trạng tuyệt vọng của cậu ta - cũng như của tôi. Ngoài ra, nếu tập đoàn phát hiện ra tôi là số 13, họ có thể sẽ quyết định loại bỏ cơ thể trên Trái Đất của tôi.
Vậy nên tôi cần phải che giấu đi nhưng gì mà tôi biết. Tôi phải liên lạc với những người chơi Beta như là một người thuộc thế giới này…. hoặc như trong mắt họ, là một NPC
…Thành thực mà nói, ngay cả tôi cũng thấy kế hoạch của mình thật nực cười. Chà, dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi thấy như vậy.
Ngay cả khi tôi có được thông tin, nếu viên ma thạch ở quá xa, tôi phải cần kiếm thêm chi phí di chuyển. Tôi phải kiếm tiền nữa….Chán thực sự. Tôi chỉ còn 1 đồng vàng lớn và 3 đồng vàng nhỏ từ số tiền mà tôi lấy từ chỗ bọn buôn người.
Tôi chỉ có một chiếc áo choàng, thứ mà tôi đang choàng bên ngoài cái áo tay chuông và chiếc váy tôi đang mặc, và một cái áo choàng khác làm quần áo dự trữ. Tôi muốn mua thêm một chút đồ nữa.
…Có quá nhiều việc phải làm
Hai ngày sau, chuyến tàu đến một thị trấn cảng, cửa ngõ của Anneuf. Tôi trốn ra khỏi đoàn tàu trong dạng sương trước khi kiểm soát biên giới đến kiểm tra tàu và biến mất vào trong thị trấn.
A/n : Đây là con đường cô bé di chuyển trong chương này. Các con số là thứ tự các Chồi cây thế giới được phát hiện ra.*Tôi dùng cùng hệ thống lực chiến với các tác phẩm khác của tôi. Nếu các bạn tò mò có thể xem qua chương này[note25989].
------------------------------------------
Trans: nhd
edit: Muttsurini