(Tên gốc của chương : Defending Vildorial II)
GÓC NHÌN CỦA BAIRON WYKES
Đứng kế bên Varay, tôi như có thể cảm nhận được mấy sợi dây thần kinh trên trán cô ấy đang bốc hỏa. Cạnh cô ấy, dấu hiệu mana của Mica chỉ là một tiếng vo ve yếu ớt. Dù vậy, cả hai Lance đều đứng vững khi đối mặt với kẻ thù khủng khiếp. Niềm tự hào tràn trề này đang củng cố chính cam kết của tôi với cả đội.
Tôi rất vui khi được đứng cạnh những chiến binh như thế này để bảo vệ quê hương mình. Mỗi người trong chúng tôi đều đã phải đối mặt với việc cầm chắc cái chết dưới bàn tay asura. Thôi ngó những người bạn đồng hành của mình, tôi nhìn chằm chằm vào hai scythe đang bay lơ lửng phía trên, khước từ bất kỳ nỗi sợ hãi nào về chúng đang len lỏi trong lòng.
Tiếng cười độc ác vọng khắp hang động, dội âm từ tảng đá này sang hòn đá khác khi nó được tạo ra như áp suất trước cơn giông.
“Chán thua rồi à? Các ngươi thực ra đã thua rồi!” nhỏ scythe trông như con bù nhìn tóc trắng mà tôi đã đánh bị thương hét lên với chúng tôi, giọng nói vui tươi ban nãy của ả ta giờ đầy tính tàn nhẫn và đe dọa. “Các ngươi không cảm thấy điều đó ư?”
Ở tuốt đằng xa chỗ rìa hang động, một áp lực khủng khiếp từ những vụ nổ mạnh đang dội ra từ các bức tường, vài nguồn mana và sát khí mạnh đến mức gây tê liệt đang lao vào lẫn nhau làm đứng tận đây còn cảm nhận được lực đánh như thể ai đó cầm chùy bổ vào đầu.
Ngay cả nó phát ra cách chỗ này rất xa, cảm giác đó đủ khiến các ngón tay tôi đang cầm cây giáo đỏ trở nên mềm nhũn.
“Nhưng mà làm ơn đi, đừng có dừng đánh nhé,” Con nhỏ Scythe này tiếp tục, giọng gầm gừ dịu đi khi cô ả áp dụng lại thái độ cư xử vui vẻ nhưng nhuốm màu tăm tối của mình. Ngọn lửa màu tím đen đang bùng cháy khắp vết thương nãy tôi đã bồi cho ả, xóa sạch nó như thể vết thương chưa từng tồn tại. “Sẽ rất là thất vọng nếu các người lại đầu hàng quá sớm như vậy, nhất là khi cuối cùng cũng có cơ hội đánh một trận với các vị Lance hùng mạnh ở đây.”
Với giọng chỉ vừa đủ cho Mica và tôi nghe, Varay nói, “Mica, hãy niệm các phép phòng thủ, làm chúng bận rộn và mất tập trung. Bairon, tập trung đâm chúng bằng ngọn giáo nghịch thiên (ungodly spear) đó. Chúng ta sẽ có cơ hội nếu ta có thể ngắt mạch dòng luân chuyển mana trong người chúng, dù chỉ trong chốc lát.”
“Đúng rồi, phải khí thế như vậy chứ,” Con Scythe nói, đột nhiên trở nên thích thú. “Bàn mưu tính kế đi. Ta không thể chờ đến lúc đẩy cái ngọn giáo khốn kiếp kia ngược vào họng ng...”
“Đủ rồi, Melzri,” Con ả Scythe tóc tím ngắt lời, giọng ả ta rỉ ra như bùn trong không khí. “Chúng ta cùng kết thúc chuyện này trước khi đội Wraith đến.”
Con Scythe tôi đã chiến đấu ban nãy, tên là Melzri, điềm tĩnh lại. “Tất nhiên rồi, Viessa. Để tạo ấn tượng tốt và mấy thứ kiểu thế.”
Ngay cả với các giác quan đã được tăng cường của tôi, Melzri cũng chỉ như một vệt mờ hình bóng khi cô ả đột ngột bay vào giữa chúng tôi đứng. Tôi chỉ vừa kịp lúc dựng ngọn giáo lên tư thế phòng thủ trước khi đòn đánh của ả ta đáp xuống. Cú đánh đẩy tôi trượt về phía sau, chân tôi cào thành hai rãnh dài xuống sân.
Mỗi tay của ả cầm một thanh kiếm dài và cong. Một thanh bọc ngọn gió đen đang cuộn xoáy quanh lưỡi, thanh còn lại bọc ngọn lửa tối màu. Cả hai lưỡi kiếm chém ra cùng lúc, một cái vào xương sườn của Varay, thanh kia ngay cổ họng Mica. Các đòn đánh dội vào đá và băng, và các Lance để lực đánh đẩy họ văng ra xa, rồi tự bay lên không trung.
Một cơn lốc xoáy đen đang quay cuồng phía trên đầu chúng tôi khi Viessa tạo ra một số phép thuật kinh khủng, nhưng tôi tập trung vào Melzri.
Cô ả không theo đuổi những người khác, mà quay lại và lao thẳng vào tôi.
Băng từ dưới đất vươn lên quấn chân tay của ả, và bụi rơi xuống đất trông rất mất tự nhiên khi trọng lực giữa hai chúng tôi trở nên nặng hơn gấp nhiều lần. Nhỏ Scyther này thúc mạnh một cú đâm, tôi tránh sang một bên và nâng ngọn giáo lên. Hai lưỡi kiếm của cô ả va vào trục giáo, và tôi phản công bằng một loạt những cú đâm nhanh như chớp nhưng bị các lưỡi kiếm của ả gạt sang một bên.
Phía trên tôi, mọi thứ trở nên tối tăm đen xì, và tôi mất dấu Varay và Mica.
Melzri đánh như một cơn lốc tổng hợp nhiều đòn như cháy rực, cắt thép, nhảy vọt, xoay tròn và bổ xuống với tốc độ và lực đánh không thể tưởng tượng được, cặp song kiếm dường như xuất phát đồng thời từ mọi hướng và mọi góc độ trong khi tôi vất vả chỉ cố giữ ngọn giáo ngăn cách giữa hai chúng tôi.
Suốt từ ban đầu cho đến giờ cô ả chỉ đùa giỡn với tôi, tôi nhận ra điều đó một cách chắc chắn đến phát bệnh. Chỉ chờ ả Scythe còn lại kết liễu Varay và Mica. Nếu không, tôi đã không bao giờ có thể giáng đòn khiến cô ả tạm thời rút lui lúc nãy.
Gạt bỏ những suy nghĩ xoắn xít nhưng vô ích trong lòng, tôi tập trung vào nhỏ Scythe và vũ khí của ả, để bản thân chìm vào trạng thái siêu tập trung cần thiết để sử dụng hiệu quả chiêu Thunderclap Impulse.
Mana truyền vào từng khớp thần kinh trong cả cơ thể tôi. Nó đang tóe tia lửa trong tâm trí tôi, tăng cường cả suy nghĩ và phản ứng của tôi lên nhiều lần.
Cả hai thanh kiếm của cô ả đều đang chém về phía tôi, một cái nhắm vào đầu gối phải, cái kia vào khuỷu tay trái. Thay vì nỗ lực vung vẩy điên cuồng chặn cả hai đòn cùng một lúc, tôi nghiêng người qua chúng, nhận thức của các giác quan được tăng cường bằng các tia điện kích thích cho phép tôi đẩy mạnh cơ thể về phía trước giữa hai cú đánh. Cái giáp che cầu vai tôi húc vào mặt nhỏ Scythe.
(Người dịch: xem lại hình minh họa ở chap để biết “giáp che cầu vai (pauldron) là gì)
Cảnh đó giống như chạy vội tông vào con chuột hyrax sắt vậy.
(Người dịch: hyrax là con chuột đá hoặc thỏ đá, có hình minh họa phía dưới)
Tia điện chạy khắp người tôi, tụ tập lại ở một điểm trên cánh tay tôi, rồi phát nổ ra bên ngoài với lực đủ mạnh để đẩy con Melzri đau đớn lùi về phía sau. Những thanh kiếm của ả ta khép lại quanh người tôi như cái kéo.
Tôi lộn vòng người về phía sau, sát vũ khí của cô ả đến nỗi tôi cảm thấy ngọn lửa đang liếm vào gáy mình.
Khi tôi đứng dậy, Melzri đã hồi phục sau cú va ban nãy, đang bay tới đè lên người tôi, cơ thể cô ả xoay tròn và những lưỡi kiếm quay xung quanh người ả như cái máy tuốt lúa.
Mặt đất nứt toác dưới chân khi tôi phóng lùi lại với tia sét bao bọc quanh người. Lùi thêm bước nữa, tôi ném cây giáo asura bằng hết sức mình.
Melzri xoay người khi còn đang bay trên không, luồn qua ngọn giáo như làn gió vậy. Các giác quan được tăng cường của tôi hầu như không nhìn thấy khi cô ả buông vũ khí ra và cố tóm lấy tôi giữa không trung.
Cơ thể ả giật dữ dội. Sự uyển chuyển và chính xác trong chuyển động ban nãy đột nhiên trở nên lộn xộn khi ngọn giáo đánh mạnh vào hông cô ả và khiến cô ta xoay tròn và bổ nhào xuống mặt đất. Cô ả biến mất vào một trong những tòa nhà đổ nát cùng tiếng đá bị đập vỡ vụn.
Ngọn giáo đỏ quay quay trên không, tạo thành hình vòng cung rộng và bay ngược lại tay tôi, nhưng trước đó tôi đã tiến tới để thu hẹp khoảng cách giữa tôi và con nhỏ Scythe.
Buông miệng chửi rủa, cô ta đang ném đi một mảng tường lớn mới đổ sập vào người, tạo sở hở hoàn hảo cho tôi tận dụng. Tôi nhắm vào lõi của cô ả, dùng cả hai tay cắm ngọn giáo xuống.
Đòn phản công của cô ta hơi mờ một chút, ngay cả khi chiêu Thunderclap Impulse vẫn đang hoạt động. Lưỡi kiếm cuồn cuộn gió hướng lên gạt đi mũi giáo tôi đang đâm xuống, và đầu giáo cắm sâu vào tảng đá bên cạnh cô ả. Cùng lúc đó, cái gì đó đang bùng cháy trên lưng tôi, và rồi thanh kiếm rực lửa còn lại của ả ta xuất hiện lại trong tay ả. Khi tôi rít lên vì đau đớn và vươn tay dập luồng lửa cháy trên lưng, ả tung một cú đá vào ngực tôi.
Cái hang uốn cong và chao đảo dưới góc nhìn từ mắt tôi khi đang phải vật lộn để điều chỉnh với chuyển động lùi đột ngột của mình. Tôi mơ hồ nhận ra mình đã va mạnh vào một thứ gì đó rất cứng rồi xuyên qua nó luôn, và sau đó tôi thấy mình đang nằm ngửa trên mặt đất.
Trên đầu tôi là đám mây bão màu đen đang gầm rú và quằn quại. Trong đám mây, tôi mơ hồ có thể cảm nhận được hai Lance khác đang vật lộn với con ả Scythe thứ hai. Họ đang trông cậy vào tôi, vào vũ khí của asura mà Arthur tặng cho tôi, và tôi cần phải đứng lên, phải giúp họ, phải chiến đấu.
Nhưng ngọn lửa này đã ngấm vào máu tôi.
Tôi biết điều đó ngay tức khắc. Dù thời gian có trôi qua bao lâu chăng nữa, tôi sẽ không bao giờ quên cuộc đụng độ khốn khổ với gã Scythe tên Cadell, lúc trong lâu đài bay, hay quên được cảm giác như thế nào khi nằm đó bơ vơ như trẻ sơ sinh khi ma thuật của hắn đang ăn đi sinh mạng tôi từ bên trong.
Tôi tưởng tượng ngọn lửa này thực sự sống trong máu tôi, từng nhịp đập thình thịch điên cuồng của tim tôi đang lan tỏa ngọn lửa.
Melzri xuất hiện phía trên tôi, bước đi thong dong như lũ con buôn. Một cánh tay buông thõng so với cánh tay kia, nhưng như tôi thấy thì cô ả xoay xoay cánh tay cho đến khi khớp trở lại bả vai. Cô ta nhìn tôi đầy tò mò, đôi mắt như soi xuyên qua da thịt vào tận máu xương tôi.
“Cảm thấy sao nào?” Lời nói của cô ả nhẹ nhàng, gần như cung kính. “Nói ta nghe, và ta sẽ đẩy nhanh cái chết giùm ngươi.”
Tôi bật cười chế nhạo, nhưng rồi cơ thể tôi co cứng lại và lưng ưỡn lên vì đau đớn, từng thớ cơ căng lên. “Cảm giác… y như ta đã nhớ vậy,” tôi thở hổn hển qua hàm răng nghiến chặt. Cơn co thắt đã lắng xuống, và tôi hít thở sâu và đau đớn. “Ta đã mất hàng tháng để lấy lại sức mạnh của mình sau khi hắn ta rót lửa vào người ta.”
Ánh mắt cô ả trở nên sắc bén, và ả ấy nghiêng người về phía tôi, lưỡi kiếm cuộn gió đang áp sát vào tấm giáp ngực của tôi. Đôi mắt ả mở to, và cơ mặt run lên khi cô ta cố nén một nụ cười ma mị. “Nói tiếp đi…”
Tôi nhìn vào đôi mắt có màu tiết canh của cô ả. Bề ngoài, tôi tỏ ra bình tĩnh. Bình thản. Tôi đã chấp nhận cái chết của mình - thêm lần nữa. Nhưng trong người, có một cuộc chiến thực sự đang hoành hành.
“Cơ thể ta không còn giống trước nữa, đã từ lâu rồi,” tôi tiếp tục nói, trong tâm trí vẫn tập trung vào kiểm soát việc giải phóng mana. “Nguồn sức mạnh từ bên ngoài này đã từng ở trong cơ thể ta, và ngay cả sau khi nó biến mất, nó vẫn để lại tàn tích mà ta không thể rửa sạch trong tâm hồn (soul).”
(Người dịch: để giải thích cho người đọc hiểu, “nguồn sức mạnh từ bên ngoài (alien power)” mà Bairon đang nói là đề cập đến việc ngày trước chiêu Soulfire của Cadell chạy vào máu, đã cố hồi phục nhưng vẫn để lại tàn tích gì đó trong cơ thể anh ta)
Lưỡi kiếm của cô ả cà vào tấm giáp ngực của tôi, đâm sâu vào nó tạo thành tiếng kẽo kẹt nhỏ khi kim loại này chà sát vào kim loại khác. “Mồm mép nhà ngươi văn hay chữ tốt đến độ đáng ngạc nhiên, Lance à. Kết thúc thôi, và ta sẽ giảm bớt nỗi đau này cho ngươi”. Ả ta cắn môi dưới khi chờ đợi, đầy háo hức.
“Ta đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ hồi phục, thật sự không. Thời gian ta làm Lance kết thúc rồi. Ta đã bị nguyền rủa cứ phải kéo dài cái vỏ bọc chán ngấy từ khuôn mẫu của chính bản thân mình.” Đôi mắt ả nhắm lại khi lưỡi kiếm trên tay chầm chậm xiên qua lớp da bọc dưới áo giáp rồi đến da thịt tôi bên dưới. “Nhưng ta đã nghĩ về nó từ rất lâu, Scythe à. Ta đã lên kế hoạch, và ta đã hy vọng.”
“Ngươi đã hy vọng điều gì vậy, tên Thunderlord kia?”
Áp lực từ lưỡi dao đâm xuống chầm chậm, ổn định. Cảm giác thép cào qua xương, và rồi…
“Rằng, sẽ có một ngày, một con ngốc nào đó ở Alacrya ngu đến độ thử nó lên người ta một lần nữa,” tôi gầm gừ.
Đôi mắt cô ả lóe sáng và mở trừng trừng, tròng mắt phản chiếu tia chớp trắng đang bùng cháy từ nhiều vết thương nhỏ trên người tôi khi tôi hoàn tất chú phép mà tôi đã lên kế hoạch cho chính khoảnh khắc này.
Thunderlord's Wrath (Cơn Cuồng Nộ của Chúa Sét), tôi niệm câu phép này trong đầu, gần như thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù có nhanh hết sức, Melzri cũng không thể kịp phản ứng kịp.
Thay vì rút lui, ả ta tỳ người vào lưỡi kiếm, và tôi cảm thấy nó cứa vào mép xương ức của tôi khi nó đâm sâu hơn một tý. Tia sét tràn ngập khắp cơ thể tôi - máu tôi - dẫn ngược lên lưỡi kiếm bằng thép và truyền vào người ả. Tôi có thể cảm thấy từng vi hạt mana khi nó tấn công dây thần kinh cô ta, chạy dọc theo cánh tay và lan vào thân ả ta.
(Người dịch: bên dưới xương ức là lõi mana)
Cô ả văng lên, rồi bay xuyên qua bức tượng một lãnh chúa người lùn cổ đại nào đó. Ông ta đổ xuống đất vỡ thành từng mảnh, khuôn mặt nứt nẻ đang lườm tôi đến kỳ lạ.
Tôi bay lơ lửng trên mặt đất phía sau cô ấy, cả người tôi bọc bởi nhiều tia sét nhỏ.
“Vì ta không thể tống khứ cảm giác có lửa đốt trong máu mình,” tôi nói khi Melzri tung mình nhảy khỏi mặt đất và bay lên không trung. Đôi song kiếm lại nhảy vào lòng bàn tay ả. Một cánh tay bị cháy đen đến tận khuỷu tay. “Nên ta đã học cách biến máu mình thành tia sét!”
Tôi nhấn mạnh lời cuối này bằng cách tập trung vào vết thương sâu trong ngực. Một tia sét chói mắt bùng nổ từ người tôi. Melzri giơ cả hai thanh kiếm lên chặn để làm chệch hướng vụ nổ, rồi tạo lửa và khiên gió bọc quanh người cô ta. Tia sét tích tụ và hình thành ngay chỗ hai phép thuật lửa và gió của ả ta đụng nhau, lớn và lớn dần cho đến khi áp lực xé toạc mana.
Vụ nổ đẩy cả hai chúng tôi văng ra sau, lộn vòng trong không trung như những chú chim sơ sinh rơi khỏi tổ.
Bên trong tôi, luồng ánh sáng nóng trắng đấu tranh chống lại thứ bóng tối đang nuốt chửng cơ thể. Từ tĩnh mạch đến động mạch đều như gào thét bằng sức căng của chúng, nhưng tôi đã chiến thắng. Phép thuật của ả đã dùng rất đặc biệt, được thiết kế để ăn sạch máu tôi. Nhưng khi không còn gì để đốt, loại lửa hồn (soulfire) này đang tắt dần.
Tập trung vào việc đang bay lộn nhào như thế này, tôi cố điều hướng lại bản thân và chuẩn bị sẵn ngọn giáo, để mana chảy quanh nó, truyền điện năng vào ngọn giáo làm lớp vỏ bọc.
Đám mây đen phía trên tôi gợn sóng, và một cơ thể nhỏ bé của một người lùn lao ra khỏi nó, đâm sầm xuống mặt đất gần đó. Tôi liếc nhanh Mica để chắc rằng cô ấy vẫn thở, rồi co cánh tay ra sau để chuẩn bị ném ngọn giáo. Nhưng, con nhỏ Melzri đã biến mất.
Có âm thanh như tiếng băng mỏng bị vỡ, và đám mây đen phía trên thình lình tan ra. Bóng tối bị thay thế bằng màu trắng rung rinh khi nó trở thành cơn bão tuyết, và tôi có thể nhìn thấy toàn cảnh trận chiến đang hoành hành phía trên.
Varay và Viessa đều không động đậy, mỗi người đối mặt với nhau khi họ đang lơ lửng trên không cách mặt đất cả trăm mét feet, trận chiến của họ hoàn toàn bằng ý chí và phép thuật.
Tuyết rơi từ cơn bão tạo bằng phép thuật đang hướng về phía Viessa. Trong đó, những hình bóng các chiến binh vũ trang tận răng tạo từ tuyết cục đang chặt và chém quanh người ả ta. Những đòn gió hình lưỡi hái đen được tung ra để phản công, nhằm phòng thủ và tiêu diệt các chiến binh mà Varay tạo từ phép băng nhanh nhất có thể.
Một số pháp sư đã tụ tập dọc những con đường ngoằn ngoèo uốn quanh hang động, và đồng lòng như một cùng bắt đầu phóng các đòn phép bay ào ào vào người Viessa.
Helen Shard đang bắn những mũi tên sáng rực từ rìa hang với nhóm mạo hiểm giả ở sau lưng, mỗi người thi triển và ném ra những phép thuật riêng của họ.
Từ mỏm đá khác, anh em nhà Earthborn đang phóng những cái gai bằng đất nhìn như thạch nhũ vào ả Scythe. Ở cạnh họ, Curtis và Kathyln Glayder đều đang niệm phép phòng thủ dưới dạng những khiên chắn bằng băng và các bức tường bằng lửa vàng rực sáng. Hang động rung chuyển với tiếng gầm từ con sư tử thế giới (world lion) của Curtis.
Thay đổi mục tiêu của mình, tôi ném cây thương asura đi.
Nó vẽ thành một vệt dư ảnh màu đỏ tươi xẹt ngang hang động trên đường bay về phía trái tim của Viessa.
Tôi cảm nhận được luồng mana bùng lên và tôi bước đi gấp bằng cách truyền tia điện giật lởm chởm vào bước chạy. Những tia điện nhỏ chạy quanh tôi truyền vào cặp song kiếm đang kề vào cổ tôi.
Nhưng chỉ vậy thì không đủ.
Gió đen và lửa chém xuyên qua tia sét trắng của tôi. Ánh thép lóe lên đầy đói khát.
Melzri hiện ra từ cái bóng ngay cạnh tôi. Khuôn mặt ả trông như phủ lớp mặt nạ thể hiện tập trung cao độ.
Rồi tự nhiên ánh sáng như bị bẻ cong đi, không khí cứng lại và chuyển thành dạng tinh thể đen ở quanh tôi, và ngay lập tức tôi bị mắc kẹt, toàn bộ cơ thể được bao bọc trong một lớp vỏ kim cương đen.
Hai lưỡi kiếm chém qua lớp phép phòng thủ, bổ xuống cục kim cương, và nhanh chóng mắc kẹt ở đấy.
Qua lớp tinh thể mờ đục, tôi chỉ có thể thấy bóng của Melzri quay xung quanh khi một bóng đen nhỏ hơn cầm một chiếc búa to quá khổ bay về phía cô ả. Tôi cảm thấy từng nhát búa xuyên qua mặt đất dưới chân mình khi cả hai đánh qua đánh lại. Tôi cũng cảm nhận được sự mệt nhọc từ lõi của Mica khi cô ấy tự dồn bản thân đến giới hạn.
Dù ả Viessa có dùng loại ma thuật gì thì nó đều khiến cô ấy trở nên yếu ớt. Cô ấy đang ở sát mức bị phản ứng ngược dữ dội từ lõi.
Cấu trúc tinh thể nhốt tôi tại chỗ đã vỡ tan ra.
Mica nằm trên mặt đất, còn Melzri đang ghim cô ấy xuống. Những dải lửa đen quấn quanh đôi tay của con ả Scythe, và mỗi cú đánh đốt đi một lớp da thịt Mica, khiến khuôn mặt cô ấy bị nứt và chảy máu.
Tôi sử dụng tất cả sức mạnh từ phép Thunderlord's Wrath rồi lao tới, vòng tay qua người con ả Scythe. Tia sét bọc hết cả người hai chúng tôi, giật ả ta dính vào người tôi khi tôi kéo cô ả ra khỏi bộ dạng nằm sấp của Mica. Sự tuyệt vọng như tiếp thêm sức mạnh cho tôi, và tôi vẫn cầm cự bất chấp sức mạnh của Melzri đang phồng lên trong tay tôi, đe dọa xé tan người tôi.
Toàn thân ả bùng cháy. Lửa soulfire va chạm với nguồn năng lượng đang bao bọc cơ thể tôi và kiềm chế cô ả.
Tôi bắt đầu run lên.
Tôi không thể giữ ả Scythe này lâu được.
Sau đó, mana của tôi vụt tắt như ngọn lửa từ cây nến bị thổi.
Tôi loạng choạng lùi về phía sau, Melzri vẫn trong vòng tay tôi. Lửa soulfire bọc người cô ta cũng biến mất.
Chúng tôi đã cùng ngã xuống.
Khi đang nằm ngửa, chờ cơn đau ập đến, tôi nhìn thấy những gì đang xảy ra ở trên đầu.
Varay chùng xuống, gần cạn sức. Viessa đang chiến thắng trong trận chiến ý chí, đẩy lùi đội quân phép thuật của Varay, những luồng gió đen sắc bén cắt ngày càng tiến gần hơn tới nơi Varay đang bay lơ lửng.
Một mũi tên xuyên qua hàng phòng ngự của Viessa và găm vào đùi ả ta.
Và rồi cơn đau ập đến.
Tôi hít vào hổn hển như nghẹn thở. Một cái lỗ đầy máu lủng xuyên qua hông tôi ngay dưới xương sườn. Không còn mana chảy qua các kênh dẫn trong cơ thể để bắt đầu chữa thương, tôi cảm nhận được toàn bộ độ đau từ nó. Nằm đè lên cánh tay tôi, người Melzri cứng ngắc, và tay cô ta ấn vào phần xương sườn ngay dưới ngực, nơi có vết thương giống hệt như tôi làm xé toạc áo giáp và da thịt của cô ả.
(Người dịch: đoạn này rất khó hiểu, cái lỗ trên người Bairon và Melzri từ đâu mà ra? Có vẻ không phải là vụ nổ từ sự va chạm giữa soulfire và điện từ chiêu Thunderlord’s Wrath)
Không còn mana, tôi không còn cảm nhận được ngọn giáo, thứ đang quay trở lại với tốc độ tối đa trong khi tôi vật lộn với Melzri. Biết mình không thể ra đòn kết liễu, tôi làm điều duy nhất có thể: giữ cô ta lại và chờ vũ khí của tôi bay tới chỗ chúng tôi nằm.
Cặp song kiếm của Melzri nằm cách đó vài bước chân, nơi chúng rơi xuống đất khi phép Black Diamond Vault bị hủy. Tôi vật vã lăn qua nằm nghiêng, một cánh tay vươn ra, nhưng mọi dây thần kinh trong cơ thể tôi như bừng sáng lên vì đau đớn.
Cảm nhận được cử động của tôi, Melzri quay lại nhìn tôi. Hành động như thể chuyển động chậm, tay ả nắm chặt lại, và ả dí nó vào vết thương hở bên hông tôi. Cả hai chúng tôi đều hét lên đau đớn.
Ở phía trên, điều gì đó đang xảy ra. Tôi chớp mắt vài lần, nghĩ nó chỉ là cơn mê sảng của mình, nhưng khi nhìn lại, nó vẫn đang diễn ra.
Những cái bóng hợp lại quanh Viessa và tạo thành các bản sao của ả ta. Một cái bóng tách làm hai, rồi thành bốn, thành tám, cho đến khi bầu trời đầy những hình ảnh của ả. Dù nhìn chỗ nào đi nữa, hàng đống phép đang tấn công các bản sao ảo ảnh.
Melzri lại di chuyển tiếp. Cô ta lăn qua và đá một chân lên người tôi, vắt ngang qua bụng tôi. Tay cô ả vươn tới cổ họng tôi. Tôi nắm lấy cổ tay cô ta và cố vặn chúng theo hướng này hay hướng khác để xô cô ả ra khỏi người tôi, nhưng tôi không còn sức nữa. Cả hai cánh tay chúng tôi đều rung lên khi cố gắng.
Nhìn qua vai ả ta, những bản sao của Viessa đang dao động không rõ tiêu điểm hình ảnh, nổ lóp bóp từng cái một, có một đám điện tích màu đen nào đó trong không khí bao quanh họ và rung nhẹ. Rồi chỉ còn lại Varay và Viessa.
(Người dịch: người đọc để ý, sau khi đám điện tích này tan ra là bắt đầu ma thuật của Viessa)
Đột nhiên, nhiều đòn phép tìm được mục tiêu cho chúng. Một đội lính canh người lùn xuất hiện, bỏ hết các vị trí mà lẽ ra họ phải canh gác, và tung ra các đòn phép, trên trời lấp đầy các đường đạn từ phép thuật. Viessa dường như bị sốc khi một mũi tên xuyên qua cánh tay, sau đó dao động và suýt ngã khi một tảng đá to gấp đôi ả ta đâm vào người ả từ bên hông. Miệng cô ả đang mấp máy nói, nhưng không phát ra âm thanh nào.
“Đúng rồi!” Varay hét lên, giọng nói đắc thắng vang vọng khắp hang động. “Chúng ta hãy tấn công liên tục làm suy yếu cô ta. Tập trung bắn đi! Tung ra mọi thứ các bạn có!”
Melzri đột nhiên thả lỏng người và cánh tay của chúng tôi bị hất sang một bên. Đầu cô ta cúi xuống và đập thẳng vào mũi tôi một cú rất mạnh. Tầm nhìn của tôi mờ đi trong giây lát, và rồi những ngón tay của cô ấy bóp quanh họng tôi.
“Ngươi thực sự làm ta ngạc nhiên đấy.” Lời ả nói ra giữa những tiếng nghiến răng nghiến lợi. Tôi kéo cổ tay cô ả, nhưng cánh tay tôi yếu ớt và đã quá mệt. “Có vẻ gã Lance đây đã học được vài ba mẹo kể từ khi đánh với Cadell. Điều này gần như… rất… vui…” Hai tay cô ả siết chặt khi nói, và tôi có thể cảm thấy hơi nóng trong lòng bàn tay, sự rung động từ mana cô ta đang hoạt động trở lại.
Cùng lúc đó, lõi tôi rung liên tục khi tác dụng ức chế mana của ngọn giáo bắt đầu mất dần tác dụng.
(Người dịch: đoạn này đến chính người dịch cũng không hiểu lắm, Bairon dính đòn từ chính ngọn giáo khi nào? Cả Melzri cũng không dính đòn từ ngọn giáo. Hiện ngọn giáo bay đi đâu mất tiêu tác giả không đề cập, chỉ biết là Bairon đang gọi nó về, và chỉ có ngọn giáo mới gây ức chế dòng lưu thông mana của Bairon và Melzri chứ đâu phải tia sét của Bairon? Đọc tới đây thì ta nghĩ rằng cả hai người đều đang mất hết mana vì dính đòn từ ngọn giáo mới lăn ra cấu cắn nhau, nhưng thực tế đâu có ai bị giáo đâm?)
Có thứ gì đó đang di chuyển gần đây. Một chuyển động nhỏ, nhưng tôi nhìn thấy ánh sáng lấp lánh từ một con mắt bằng đá quý đen tuyền.
Chỉ ngay khi bàn tay của Melzri bừng sáng với ngọn lửa soulfire, những tia sét tích tụ tràn từ tay tôi lên cánh tay ả ta. Tôi điều khiển dòng điện truyền vào mục tiêu cụ thể và vô hiệu hóa cơ bắp của ả, nhằm mục đích làm cô ta tê liệt. Cơ thể cô ả co lại, chân kẹp lại và đè sâu vào vết thương của tôi.
Những ngón tay cô ả siết chặt lấy cổ họng tôi.
Lửa soulfire của ả đang ăn vào da thịt tôi.
Rồi có một chiếc búa còn lớn hơn cả người tôi đập vào đầu cô ta, làm cô ả ngã xuống đất. Trước khi Melzri có thể hồi phục, một đòn khác đập từ trên xuống, rồi thêm đòn khác, đẩy con Scythe này bay vào tảng đá như người ta đóng một chiếc đinh vào tường.
Mana tràn ngập khắp cơ thể tôi, truyền sức mạnh vào cơ bắp tôi và làm dịu cơn đau từ các vết thương của tôi. Tôi đứng lên từ từ.
Ở phía trên, Viessa ngã ra sau, xung quanh ả là những tấm khiên bằng bóng, ả ta không còn khả năng tung đòn phản công nữa.
Ngọn giáo của tôi đang ở gần đó, bị cắm vùi xuống nền đá đến nửa cây giáo. Tôi dùng tinh thần mình cố kéo nó về, và nó tự rút ra khỏi nền đá và bay đến tay tôi.
Vũ khí của Mica ngừng đập xuống. Thở hổn hển, cô loạng choạng vấp ngã ngược lại phía sau ngay rìa hố, cái chỗ mà cô ấy đã đập vào gạch lát sàn đến độ lún xuống. Tôi nâng giáo lên, chuẩn bị kết liễu Melzri.
Nhưng dưới hố trống rỗng.
Một tiếng cười khúc khích thoát ra khỏi đôi môi thâm tím và đầy máu của Mica. “Đã nghiền ả ta nát thành bụi, hè hè.” Nói rồi cô ấy đổ sập người xuống.
Tôi đỡ được cô ấy và đặt cô ta nằm xuống đất. Chiếc búa được cô ấy niệm ra bằng phép sụp xuống vỡ vụn, ý chí của cô ấy không giữ nổi hình dạng của vũ khí nữa.
“Ít nhất thì Varay dường như đang thắng thế,” cô ấy nói, đôi mắt giãn ra nhìn chằm chằm vào cuộc chiến ở trên.
Tôi biết Melzri vẫn ở đây, ngụy trang bằng khả năng tàng hình, nhưng tôi không thể không nhìn theo ánh mắt của Mica. Cô ấy đúng. Ngay cả hàng phòng thủ của Viessa lúc này cũng đang run rẩy, những chiếc khiên rung chuyển và nứt ra khi ả Scythe tái tạo hình dáng chúng hết lần này đến lần khác.
Mũi tên, đá tảng, đạn gió, giáo băng, chùm lửa và hàng tá phép thuật khác đều tập trung vào ả Scythe, nhưng sự chú ý của tôi lại đổ dồn vào Varay.
Cô ấy đang tung những lưỡi dao cong bằng băng về phía Viessa, lần lượt từng lưỡi dao chìm vào cái khiên phép mờ ảo trước khi chúng vỡ ra và tan biến. Cô ấy có một cái nhìn kiên quyết và hung tợn khi cô ấy đồng thời vừa chỉ đạo các cuộc tấn công vừa tung ra các phép thuật của riêng mình.
Nhưng tôi không thể lay chuyển được cảm giác trong thâm tâm rằng có điều gì đó không ổn.
Nhìn kỹ hơn, tôi theo dõi cách mà các phép thuật của cô ấy di chuyển, và cảm nhận về lượng mana từ các đòn phép đó đang bay trong không khí.
Nhịp tim của tôi nhảy vọt.
Varay đây không có dấu hiệu mana.
“Một ảo ảnh,” tôi thở hổn hển, bắt gặp ánh mắt bối rối của Mica.
“Hả?” mắt Mica mất tập trung, rồi nhắm lại. “Ôi, trông tệ thật. Tôi nghĩ là mình sẽ… nằm đây và chờ chết thôi.”
Tôi nhìn từ Mica sang Varay — Varay thật đang bị bọc trong lớp vỏ là hình dáng của Viessa, đang bị nghiền nát dưới cả làn sóng lửa — và rồi nhìn lại chỗ Mica. Khi Melzri vẫn rình mò xung quanh, việc để Mica lại một mình có thể đồng nghĩa với cái chết của cô ấy, nhưng Varay đang mất dần sức mạnh, lại còn bị chính bạn bè và binh lính của cô ấy xé nát ...
“Các người thật đáng rủa vì đã làm cho tôi có tình cảm với mấy người,” tôi cáu kỉnh, nhấc cơ thể bất tỉnh của Mica khỏi mặt đất và ném cô ấy lên vai tôi, rồi bay lên không trung. Tôi đã giữ cây giáo sẵn sàng đề phòng Melzri định chơi một đòn đánh lén khác, nhưng không có gì xảy ra cả.
(Người dịch: Bairon nói câu này vì anh ta biết bản thân anh ta ngày xưa sẽ không do dự khi mất đi đồng đội, không phải đắn đo suy nghĩ, lựa chọn giữ ai và bỏ ai như hiện nay)
Khi đang bay, tôi cố sắp xếp lại cảm xúc của mình, gạt cơn giận sang một bên và để nỗi sợ hãi thực sự ập đến. Tôi nghĩ đến ông Virion đã đi trốn kể từ khi đến thủ đô Vildorial, và gia đình tôi, và lượng mana khổng lồ vẫn tăng vọt lên dữ dội từ hướng cổng dịch chuyển, nơi Arthur đang ở đó, và tấm bia mộ phía xa xa bao bọc xác Aya.
Và… tôi để cho bản thân mình có cảm xúc. Có… sự ủy mị. Ngay cả khi trong một khoảnh khắc ngắn.
Nước mắt tôi tích tụ ở khóe mắt, và cảm giác thắt nút khó chịu ở cổ họng. Tôi bay chậm lại, bay vòng qua để tránh chen giữa Varay và cả mớ phép thuật đang bay về phía cô ấy. Nhìn qua lớp tường khiên phép, cô ấy trong hình dáng Viessa đang trao cho tôi một cái nhìn phàn nàn kèm theo đầy hy vọng, và tôi có thể thấy cô ấy sắp thua đến chừng nào.
Tôi phớt lờ cô ấy. Tôi không có lựa chọn nào khác.
Thay vào đó, tôi đến gần Varay mà tôi có thể nhìn thấy, làn da ảo ảnh bao bọc lấy Viessa như một tấm khiên.
Ả ta nhìn tôi đầy cảnh giác, mắt ả nhìn theo khuôn mặt tôi, dừng lại ở những giọt nước mắt làm ướt má tôi, và cô ả giãn người ra. “Cô ta sắp toi rồi. Kiềm chế đi, nếu cậu cần thế. Tôi sẽ kết thúc việc này cho.”
“V-Varay,” tôi nói, giọng bắt tai. “Chuyện là Mica. Cô ấy đang hấp hối.”
Varay- tức Viessa giả nhìn qua Mica. “À. Khá là … đáng tiếc.” Cô ả nheo mắt, nhìn gần hơn. “Cô ấy đang thở—”
Tôi đẩy một phát bằng cây giáo asura.
Môi ả ta cong lên thấy cả răng với một tiếng gầm gừ thú tính, và ả xoay người tránh đòn, các đòn tấn công của ả chuyển hướng từ Varay thật sang tôi.
Ngọn giáo vốn nhằm vào lõi của ả, cắt một đường, nhưng hầu như không chạm tới được lớp vải áo choàng của cô ả.
Cô ả chụp phần cán giáo bằng một tay và dùng tay kia chém ngang thân tôi, vẽ ngang một đường màu đen trên áo giáp tôi. Máu phun ra từ vết chém, văng lên khuôn mặt tái nhợt của Varay giả.
Tôi giằng lại ngọn giáo và phóng ra một tia sét chạy dọc theo tay cầm.
Tia lửa điện nhảy vào giữa các ngón tay của Viessa, và tay ả co giật.
Phần cán giáo trượt khỏi tay ả đang nắm, và lưỡi kiếm khắc một đường cắt nông trên lòng bàn tay ả ta.
Cô ta rít lên, và mắt mở to. Tay cào vào không khí với sự hoảng loạn điên cuồng.
Những ảo ảnh tan biến. Ở phía bên kia hang động đối diện với chúng tôi, Varay đang co ro sau những tấm khiên băng, máu chảy ra từ hàng chục vết thương, dấu hiệu mana của cô ấy run rẩy yếu ớt.
“Dừng lại! Ngừng bắn!” Helen Shard hét lên, nhưng giọng của cô ấy bị át đi bởi tiếng ồn ào của trận chiến. Các đòn phép liên tục tấn công vị trí của Varay.
Viessa đang té xuống, miệng cô ả mở ra hét lên nhưng không thành tiếng. Ả ta không còn khả năng tự vệ.
Nhưng Varay đang cần tôi.
Mặc dù máu chảy rất nhanh và rát từ vết thương trên thân mình, tôi bay tới đứng chen vào hướng cả mớ phép thuật đang bắn và phóng ra một tia chớp chói lòa từ đuôi cây giáo. Mọi pháp sư tập trung vào Varay đều giơ tay lên che mặt hoặc quay đi, và đợt bắn phá ngừng lại, dù chỉ trong tích tắc.
“Căng mắt các người lên mà nhìn đi!” Tôi hét lên, bay lùi lại trước mặt Varay để phòng vệ.
Xa tuốt phía dưới, cơ thể của Viessa vẫn đang lao xuống. Tôi nín thở.
Một bóng người tóc trắng bay từ giữa lớp cấu trúc hai tầng hang rồi chụp ngang con mụ Scythe này giữa không trung, và tôi thở ra một tiếng chửi thề.
“Cuộc chiến này vẫn chưa kết thúc đâu!” Tôi hét lên với các pháp sư đang bối rối, chủ yếu tập trung vào Curtis Glayder, người mà tôi biết rõ hơn những người còn lại. Tôi chỉ vào nơi hai ả Scythe đang băng qua hang động phía bên dưới. “Chúng ta cần phải—”
Lời nói của tôi bị gián đoạn bởi tiếng đá vỡ tung khi một phần của bức tường hang động sụp đổ.
Binh lính Alacrya được bảo vệ bởi những rào cản bằng mana trong suốt bắt đầu lao qua chỗ sập.
“Tất cả đến chỗ bị xâm nhập!” Varay ra lệnh, xoay người lại trong khi hấp thụ mana vào mình.
Melzri và Viessa dừng lại và bay lơ lửng phía trước đoàn quân đang tràn vào thành phố. “Các người không thắng!” Melzri hét lên, khuôn mặt tái nhợt và đau đớn. “Các người chỉ thua từ từ thôi, lũ Lance à!”
Như thể chứng minh cho quan điểm này của chúng, cả hai con Scythe này bùng lên ngọn lửa đen nhuốm màu tím, và vết thương của bọn chúng đã bị xóa sạch. Những xoáy gió đen bắt đầu hình thành lại quanh người Viessa trong khi mana của ả đang hồi lại. Bên dưới hai ả này, hàng chục nhóm chiến đấu nhanh chóng xếp thành đội hình.
Mica cựa quậy, nhưng không tỉnh. Varay đang lơ lửng trông như thể cô ấy có thể rụng khỏi không trung bất cứ lúc nào. Các đồng minh của chúng tôi tái mặt và run rẩy khi sự bối rối nhường chỗ cho sự kinh hoàng đến từ các cuộc tấn công lúc nãy của họ vào người Varay.
Từ xa, tôi nhận ra các dấu hiệu cho thấy trận chiến từ hướng cổng dịch chuyển đã kết thúc. Tuy nhiên, tôi không dám hy vọng vào chiến thắng của Arthur.
Có nhiều chuyển động quanh tôi khi Varay vẫn nỗ lực tổ chức các tiểu đội lính mà chúng tôi có. Một số đã hét lên gọi tiếp viện. Vài tên lính người lùn quay đầu cong đuôi bỏ chạy.
Tôi bay lững lờ về phía trước bỏ qua sự hỗn loạn và bắt gặp ánh mắt đỏ như tiết canh của Melzri. “Hôm nay, ta đã nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt của một Scythe. Thế là đủ.”
Cô ả lắc đầu, mái tóc sáng màu lòa xòa quanh cặp sừng sẫm tối, và mỉm cười. “Ít nhất thì ngươi chết một cách dũng cảm, Lance à.”
“Quân đội Alacrya.” Giọng của Viessa cắt ngang mọi tiếng ồn khác như với lời lẽ sắt như dao cạo. “Tiến công—”
Một tia sáng màu tím lóe lên thắp sáng tầng sàn cao nhất của hang động. Cả thế giới dường như ngừng hoạt động, mọi âm thanh và chuyển động đều ngừng lại.
Đứng ở mép đường xa lộ gần cung điện, Arthur Leywin mặc giáp với vảy đen viền vàng cùng cặp sừng mã não cong xuống từ hai bên đầu giống như một người thuộc gia tộc Vritra. Cả người cậu ấy phủ trong ánh sáng màu tím, mái tóc vàng của cậu ấy dựng lên khỏi đầu như thể bị tích điện, những cổ tự (rune) sáng rực tỏa màu tím trong mắt cậu ta.
Cậu ấy bước về phía trước, gần đến mép sàn tầng đó hơn, và mỗi bước chân đặt xuống như tiếng đập thình thình từ trống trận. Âm thanh của nó dồn dập trong lồng ngực tôi, khiến tim tôi đập liên hồi và máu bơm hoóc-môn an-rê-na-lin (adrenaline) chạy khắp người.
Mặt khác, kẻ thù co cụm lại. Các pháp sư Alacrya lùi lại, túm tụm lại với nhau sau mấy tấm khiên phép của họ, ánh mắt sợ hãi hướng về phía các Scythe.
Hai Scythe như thể mờ đi. Ngọn gió cắt xé bao quanh người Viessa chậm lại. Mana phủ quanh vũ khí của Melzri nhấp nháy và tan biến.
Cả thành phố dường như nín thở.
Arthur nâng một cánh tay lên một cách chậm rãi. Trên tay, cậu ấy cầm một chiếc sừng to, màu đen uốn cong như sườn của cừu núi. Cậu ta ném nó qua mép rìa đang đứng, và nó dường như rơi xuống từ từ một cách bất thường, lăn tròn tới lui.
“Sự kiên nhẫn của ta dành cho Agrona đã cạn kiệt,” cậu nói, giọng như sấm rền xuyên qua cả hang động. Hai Scythe nao núng lùi lại, và một cơn chấn động chạy qua hàng ngũ lực lượng Alacrya. “Các người có mười giây.” Cậu ấy thở một hơi. “Chín.”
Binh lính Alacrya vỡ tan đội hình. Những tên này hét lên khi chúng giậm chân và xô đẩy, lăn cả vào người nhau khi nỗ lực rút lui qua lỗ mới đục trên bức tường hang động.
“Tám.”
Melzri và Viessa bay lững lờ lên chầm chậm. Viessa tỏ vẻ thản nhiên, nhưng Mezlri rán sức và không giữ được bình tĩnh. Bọn chúng nhìn nhau khẽ gật đầu, rồi quay người và bay ra khỏi hang động, bay trên đầu đám lính của chúng đang rút lui.
“Bảy. Sáu. Năm.”
Không, tôi nghĩ, sự việc trước mặt thình lình đánh thức tôi khỏi trạng thái sững sờ. “Tại sao… cậu lại để bọn chúng sống? Ta cần phải giết chúng,” tôi thở khò khè, nhưng Arthur không thể nghe thấy tôi.
Mất nhiều thời gian hơn mười giây đã hứa, nhưng toàn bộ những binh lính Alacrya còn lại đã được phép chạy trốn trong hòa bình. Không có binh lính Dicathen nào buồn nhấc một ngón tay để ngăn chúng lại. Thậm chí hầu hết bọn họ còn không theo dõi cuộc tháo chạy của đám kia, mà thay vào đó nhìn chằm chằm vào hình bóng rực rỡ của Arthur Leywin.
Rồi bọn chúng chuồn mất. Chỉ vậy thôi - và chúng ta đã thắng trận này.
Tôi buông ra một hơi thở dài mệt mỏi và bắt đầu bay về phía Arthur. Tôi không biết phải nói gì, hay phải nói như thế nào, chỉ hiểu rằng tôi cần phải biết ơn cậu ấy.
Trước khi tôi đến gần cậu ấy, đôi mắt vàng của cậu ta đảo lên trần hang, rồi đảo lại vị trí cũ.
Cậu ấy loạng choạng lùi lại một bước, rồi đổ gục xuống đất.
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight