GÓC NHÌN CỦA ALDIR
Đại sảnh của Chúa tể tộc Indrath luôn ồn ào, chật ních và tôi nhớ trước đây nó cũng vậy. Đại diện của mọi gia tộc lớn đều có mặt, nhưng lần này Chúa tể tộc Thyestes đã mang theo một đoàn tùy tùng đông đảo bất thường, sánh ngang cả với người tộc Indrath về mặt số lượng. Các gia tộc khác đứng trộn lẫn giữa hai chủng tộc dragon (rồng) và chủng tộc pantheon (chiến thần), nhưng họ không thoải mái. Ta chỉ cần mở mắt ra là đủ thấy sự hỗn loạn về mặt chính trị đã tạo hình nên bầu không khí của căn phòng này ra sao.
(Nguyên văn: tác giả tự chế ra từ “pantheon” để chỉ một nhóm chủng tộc, xét về mặt hình dáng của người asura. Trên thực tế, ta cũng biết gốc gác từ pantheon này đến từ thần thoại Hi Lạp và nó dùng để mô tả thần thánh)
Gia tộc Eccleiah của chủng tộc leviathan (thuồng luồng) cũng mang theo một phái đoàn lớn, và tộc leviathan này cẩn thận di chuyển đứng giữa hai tộc Indrath và Thyestes, chắc chắn rằng họ dành thời gian quan sát và chú ý vào cả hai gia tộc này.
Điều này lại trái ngược với Gia tộc Mapellia, nhánh chính trong tộc hamadryad (người cây). Liên minh của họ với tộc rồng đã lâu đời như nền đá của Núi Geolus, và họ cảm thấy vinh dự về điều đó với tâm trạng thoải mái, đứng nán lại giữa những người tộc dragon trong khi chỉ dành cho tộc pantheon vài lời chào hỏi cho có lệ.
Mặt khác, chủng tộc titan (khổng thần) từ lâu đã là bạn của tộc pantheon. Mặc dù vậy họ không có biểu hiện ác cảm gì ra mặt với tộc dragon, và các thành viên của Gia tộc Grandus lại hứng thú với gia tộc tôi. Cuộc trò chuyện giữa gia tộc tôi và bọn họ rất cởi mở và dễ chịu, trong khi vài người tộc pantheon nói chuyện với tộc dragon lại làm thái độ trịnh trọng kiểu xã giao hơn.
Có rất ít người của chủng tộc sylph (tinh linh) tham dự, vì họ là những kẻ vô tư không thích đè nén bản thân trước những áp lực căng thẳng như này. Tuy nhiên, Quý bà Aerind vẫn thân chinh đến, và một số ít người trong gia tộc đi cùng bà ấy đã bất cẩn đứng lẫn lộn giữa các gia tộc khác.
Tộc phoenix (phượng hoàng) thậm chí đến còn đến ít hơn. Mối ác cảm của họ đối với tộc rồng đã ăn sâu bén rẽ và chậm chạp chỉ chờ bùng cháy, và Gia tộc Avignis giữ phần lớn người dân của họ tránh xa khỏi tình trạng hỗn loạn về chính trị và triều chính. Sau khi những người tiền nhiệm của họ là Gia tộc Asclepius, bị loại khỏi nhóm Đại Bát Tộc (Great Eight), rất khó để Gia tộc Avignis gầy dựng lại lòng tin giữa tộc phoenix và các chủng tộc khác ở Epheotus. Chúa tể Avignis và các con gái ông giữ trong lòng sự bực bội và tức giận với các chiến binh của tộc pantheon, và cảm xúc đó đang âm ỉ trong không khí.
Khi tôi lướt mắt qua đại sảnh, em tôi chạm mắt của tôi. Hiếm khi Kordri tham dự triều chính, nhưng với tư cách là người huấn luyện cho Taci, Chúa tể gia tộc Thyestes đòi hỏi cậu ấy xuất hiện ở đây. Cái chết của một asura — bất kỳ asura nào, chứ đừng nói tới chuyện đây là một chiến binh của tộc pantheon — dưới tay của một kẻ thấp kém (lesser) hơn là điều chưa từng xảy ra. Gia tộc của chúng tôi đòi hỏi phải có câu trả lời.
“À, Tướng quân Aldir.”
Từ hướng đang nhìn anh tôi quay lại, tôi nhận ra Chúa tể Eccleiah đã xuất hiện sát bên cạnh tôi. Người trưởng tộc Leviathan này là một trưởng lão của một chủng tộc lâu đời, ông ta gần bằng tuổi Chúa tể Indrath. Không giống như chúa tể của loài rồng, Chúa tể Eccleiah lấy tuổi của mình làm sự tự hào. Làn da tái nhợt của ông ta đã hoàn toàn nhăn nheo, và những mạch máu chạy dọc thái dương đã chuyển màu từ độ sáng màu xanh đại dương sâu thẳm của tuổi trẻ thành một màu sáng nhạt, gần như trong suốt. Một lớp màng trắng sữa đã phủ lên cặp mắt xanh màu đáy biển một thời của ông. Tuy nhiên, ngay cả trong số những người có đôi mắt tinh tường, rất ít người có thể nhìn rõ thế giới này như ông ấy.
“Một bối cảnh không thoải mái chút nào cho một cuộc gặp vui vẻ nhỉ,” ông tiếp tục nói. “Tôi chắc là ít nhất cũng đến một trăm năm trôi qua đấy. Quá lâu rồi. Xin vô cùng thương tiếc với sự mất mát của gia tộc anh.”
Ông ấy chìa một tay ra cho tôi, lòng bàn tay úp xuống. Nhẹ nhàng cầm lấy nó, tôi cúi đầu và áp trán mình vào làn da lạnh lẽo trên mu bàn tay ông ta. “Cảm ơn ngài, Chúa tể của tôi.”
Ông ấy cười mỉm, những nếp nhăn hằn sâu quanh mắt và miệng. “Nếu Chúa tể Indrath cho phép anh nghỉ ngơi dù chỉ chút xíu thôi sau các nhiệm vụ của mình, anh nhớ ghé thăm tộc chúng tôi đấy, Aldir. Con bé Zelyna vẫn còn nuôi tình cảm với anh, tôi nghĩ thế. Giờ thì con bé đã ổn định một chút, anh biết đấy. Ít còn cái kiểu thì kích động và nổi loạn như trước nữa.”
Tôi không nói gì, và má Chúa tể Eccleiah run lên khi ông ấy cố gắng kìm nén sự thích thú của mình. “Chà, không thể để người ta nhìn thấy tôi đang chơi trò thiên vị giữa các gia tộc được. Tôi cho rằng tôi phải tìm vài con rồng nào đó để cùng tán gẫu cho đến khi Chúa tể Indrath xuất hiện thôi.” Ông ta nháy mắt nhanh với tôi, quay lại và biến mất vào đám đông.
Sau cuộc trò chuyện kỳ quặc của tôi với Chúa tể Eccleiah, tôi kiềm chế bản thân, trao đổi qua lại vài lời chào đơn giản với một vài chức sắc, hoặc không thì cố gắng hết sức để tránh bị kéo sâu vào bất cứ cuộc trò chuyện nào khiến mình bị lùi ra khỏi đám đông. Có một loại cảm giác tội lỗi đang gặm nhấm trong tôi, và nó càng hằn lên rõ hơn mỗi khi tôi nghe đến tên Taci. Mặc dù tôi chẳng có cách nào biết sự thật ra sao, nhưng có thể hành động của tôi đã góp phần vào cái chết của thằng bé.
Trong khi tôi hy vọng nó sẽ thất bại trong việc tiêu diệt Virion Eralith và những người tị nạn, tôi chưa bao giờ tưởng tượng được thằng bé sẽ chết khi cố làm điều này. Thằng bé là một một người thuộc tộc pantheon cơ đấy. Tuy là một thanh niên trẻ, nhưng với nhiều thập kỷ được đào tạo nâng cao trong quả cầu aether. Nếu thằng bé trở lại sau khi thực hiện nhiệm vụ của mình, nó sẽ được chào mừng quay về như một người trưởng thành.
Ngọn lửa trắng trên ngai vàng của Chúa tể Indrath bùng lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Vô số giọng nói đang vang khắp đại sảnh im bặt ngay lập tức.
Chúa tể Kezess Indrath xuất hiện trước ngai vàng của mình, bước qua ngọn lửa. Khuôn mặt trẻ trung vĩnh cửu của ông ta tỏ vẻ bình thản một cách thận trọng, vẻ chào đón nhẹ nhàng và vẻ chứng tỏ khả năng kiểm soát hoàn toàn tình hình. Tuy nhiên, khi đôi mắt tím của ông ta quét qua đám đông bất động, im lặng, thì ánh nhìn như sự tập trung chăm chú của thú săn mồi.
Người trưởng tộc Indrath này không nói câu nào cho đến khi sự im lặng chạm đến mức độ khó chịu. “Hỡi các vị lãnh chúa và quý bà. Những người vĩ đại nhất ở các gia tộc vĩ đại của các ngài. Thật là hiếm khi chúng ta gặp nhau theo cách này. Các ngài đứng ở trung tâm nhà của tôi, và tôi chào đón các ngài.”
Tất cả đều nhau như một, mọi asura tham dự đều cúi mình chào. “Chào mừng ngài, Chúa tể Indrath.”
Lời chào theo nghi lễ vang ra theo kiểu thô cứng, được kéo ra một cách miễn cưỡng từ đôi môi của mấy đồng hương gia tộc tôi. Mặc dù tôi chắc chắn rằng Chúa tể Indrath đây có để ý và kiểm đếm cẩn thận tất cả những ai đã trả lời mà không có sức sống như mong đợi, nhưng phong thái của ông ta vẫn không thay đổi.
Khi asura cuối cùng đã đứng thẳng, Chúa tể Indrath thả người ngồi lại trên ngai vàng của mình, ngọn lửa trắng nhảy múa xung quanh ông ta một cách vô hại. “Tôi triệu tập tất cả các ngài đến đây vì một người trong số chúng ta đã qua đời. Tất cả chúng ta đều hiểu sự dối trá và thông tin sai lệch lan truyền trong đồng bào của chúng ta dễ dàng như thế nào, đó là lý do tại sao điều cần thiết là các ngài phải biết sự thật về cái chết đáng tiếc này.”
Chúa tể tộc Thyestes bước tới phía trước nhưng không nói ngay. Thay vào đó, ông ấy đợi Chúa tể Indrath mở lời trực tiếp với mình.
Chúa tể Indrath nhìn thẳng vào mắt ông ta nhưng vẫn tiếp tục nói. “Trong khi cuộc chiến với Gia tộc Vritra ngày càng đến gần, việc tỉa tót lại các mối quan hệ của chúng ta với vùng Dicathen càng quan trọng hơn bao giờ hết. Đó cũng là cơ hội để tôi tận mắt chứng kiến một pantheon trẻ tuổi, Taci của Gia tộc Thyestes, xoay xở bản thân như thế nào trên chiến trường.”
Chúa tể Thyestes lại tiến một bước vững chắc, đặt mình đứng đối diện với ngai vàng của chúa tể Indrath.
“Đã có tin đồn đã lan truyền rằng Taci bị đánh bại trong trận đấu bởi những kẻ kém cỏi,” Chúa tể Indrath tiếp tục nói một cách nghiêm túc. “Tử tế nhất mà nói thì tin đồn này là sự giả dối lố bịch sinh ra từ sự sợ hãi. Tệ nhất mà nói thì đây là sự dối trá tàn nhẫn nhằm phá vỡ mối quan hệ giữa các gia tộc.”
“Và ai muốn làm như vậy chứ?” Chúa tể tộc Thyestes cáu kỉnh, nói xen vào. Các đồng hương từ tộc tôi bật ra tiếng ồn ầm ĩ ủng hộ chúa tể của chúng tôi, và những người có mặt ở đây ban đầu không nhìn kĩ ông ta thì giờ quay ra liếc chằm chằm.
Khuôn mặt của Chúa Indrath vẫn lạnh lùng và thản nhiên khi sự chú ý của ông dồn vào Chúa tể Thyestes. “Ngài Ademir. Nói đi, cứ tiếp tục nói đi. Rõ ràng là ngài không thể kiềm chế những suy nghĩ của mình nữa.”
“Tôi cũng không cần phải làm thế, thưa ngài,” Chúa tộc Thyestes đáp trả.
Lãnh chúa của Gia tộc Thyestes, ngài Ademir, người cao và gầy, trông giống như hầu hết các người chủng pantheon khác. Bốn mắt trước của ông ta lườm chằm chằm vào Chúa Indrath không hề sợ hãi. Mái tóc đen dài của ông ấy được cạo dọc hai bên, để lộ thêm hai mắt, mỗi bên một mắt. Đôi mắt sáng màu tím này nhanh chóng đảo nhưng có phần căng thẳng khi theo dõi các gương mặt của những asura khác, không nghi ngờ gì là ông ấy đang quét mắt quanh phòng để tìm sự hỗ trợ.
Chúa tể tộc Thyestes đang ở trong một tình thế khó khăn. Gia tộc của chúng tôi yêu cầu có câu trả lời và sự hài lòng, nhưng nếu ông ta đẩy Chúa tể tộc Indrath đi quá xa, Gia tộc Thyestes có thể sụp đổ nhanh chóng như Gia tộc Asclepius. Nhưng những người tộc pantheon thì không phải dễ bị đe dọa, và ngài Ademir nhận thấy rất khó để nhường nhịn những sự dọa dẫm của Kezess khi đứng trước các đồng hương của mình, một sự thật mà Kezess hiểu rất rõ và sẽ không ngại ngần lợi dụng. Chúng tôi là một chủng tộc chiến binh, và chúng tôi đáp trả các mối đe dọa bằng sức mạnh.
“Taci là một pantheon trẻ tuổi đầy tài năng và đầy triển vọng,” ngài Ademir nói, lời nói hướng đến cả nửa đại sảnh chỗ tập trung nhiều pantheon của gia tộc Thyestes. “Tôi không ngạc nhiên khi Chúa tể Indrath bày tỏ sự quan tâm đến việc kiểm tra cậu bé. Taci đã được đào tạo chuyên sâu trong quả cầu aether với Kordri, đã học cùng với những thanh niên trẻ tộc dragon trong chính tòa lâu đài này, và được cho là người thừa kế thích hợp để học cấm thuật World Eater, hiện được bảo vệ an toàn bởi Tướng Aldir.”
Một vài cặp mắt hướng về phía tôi - đáng chú ý nhất là có cả Chúa tể Indrath - nhưng phần lớn cả hội trường vẫn dán chặt mắt vào Chúa tể Thyestes.
“Nhưng điều này sẽ không bao giờ xảy ra, bởi vì tương lai của cậu ta đã bị tước đoạt, và vì cái gì chứ? Tại sao chúng ta lại bị tước đoạt một người con, một người bạn, một pantheon có hàng ngàn năm ân sủng, có sức mạnh và có cả mạng sống dài đang chờ đợi phía trước?” Đôi mắt của ngài Ademir hướng về Kezess, người vẫn không hề cử động, thậm chí không có một cái nhấp nháy ở lông mi. “Hãy cho chúng tôi biết, thưa ngài. Hãy giải thích sự leo thang này. Đầu tiên ngài không tiêu diệt được kẻ ngoại tộc bị ruồng bỏ, tên Agrona Vritra, sau đó ngài phá vỡ hiệp ước của chúng tôi với hắn bằng cách sử dụng cấm thuật mana bí truyền của Gia tộc Thyestes, và bây giờ ngài lại mất một chiến binh pantheon vào tay lũ kém cỏi.”
Khi ngài Ademir nói, giọng điệu của ông ấy đang trở nên ngày càng gay gắt hơn, sắc nét hơn và nguồn lực mana của ông ấy tăng lên cho đến khi nó làm biến dạng không khí xung quanh ông. “Ngài phải thứ tội cho chúng tôi nếu một số việc ngài làm bắt đầu dấy lên câu hỏi nghi ngờ sự phán đoán của ngài.”
Nhiều giọng nói ồn ào vang lên dội vào nhau trong đại sảnh như sóng vỗ vào bờ đá, trồi lên, hạ xuống, xô vào nhau khi asura này quay sang asura khác.
“Sao ngài dám—”
“—không phải là lời biện minh cho—”
“—đuổi khỏi Đại Bát Tộc ngay—”
“—mẹ kiếp hỏi hay đấy!”
Một cái bóng phủ xuống đại sảnh, và sức mạnh của Chúa tể Indrath tràn ra như muốn nuốt sạch oxy trong không khí, ngắt mọi tranh luận như dập tắt đèn cầy. Mỗi asura tham dự đều được xem là nằm trong những người mạnh nhất của gia tộc họ, nhưng tất cả chúng tôi đều lùi bước ra khỏi vị chúa tể của mình, đầu gối run rẩy, hơi thở hổn hển thoát ra khỏi phổi.
Chúa tể Kezess Indrath không di chuyển. Ông ấy không cau có hay thậm chí một cái nhăn mày. Đôi mắt trở nên tím sẫm hơn một chút, có lẽ vậy, nhưng đó là dấu hiệu bên ngoài duy nhất cho thấy sự không hài lòng của ông ta.
“Các ngài đã quên vị thế bản thân,” ông ta nói sau khoảng lặng dài. “Chúng ta là asura. Chúng ta không cãi vã và la hét như lũ kém cỏi.”
Hai tay Chúa tể Thyestes cuộn lại thành những quả đấm chặt, Vương Lực (King's Force) của chính ông ấy tỏa ra xung quanh, đẩy lùi luồng hào quang của Chúa Indrath. Nhưng ông ấy vẫn giữ im lặng.
“Thật không may là ngài đã miêu tả quá mức khả năng của Taci với tôi,” Chúa Indrath tiếp tục. “Nếu ngài cởi mở hơn, tôi đã có thể gửi một người khác.” Vẻ cau có của ngài Ademir ngày càng tăng, nhưng Chúa Indrath vẫn tiếp tục nói. “Không phải vì thiếu kĩ năng võ thuật hay khả năng kiểm soát mana đã làm Taci thiệt mạng, mà là thiếu sự khôn ngoan. Cậu ta không bị đánh bại bởi lũ kém cỏi mà là bị lừa để tự hủy diệt bản thân. Không có kẻ kém cỏi nào ở Alacrya hay Dicathen có thể gieo rắc mối đe dọa cho chúng ta. Đó là thông điệp ngài phải mang về nhà cho gia tộc mình.”
“Thật là vớ v—”
(Người dịch: Ademir định nói “what a load of … crap/bullshit/nonsense” thì bị Kezess chặn họng)
“Đủ rồi,” Chúa Indrath nói, dập tắt lời chửi rủa của Ademir. “Sắc lệnh của tôi không phải là đối tượng để thảo luận, ngay cả giữa các đại gia tộc.” Ánh mắt của Chúa Indrath lướt qua căn phòng, và cuối cùng ông ta thu Vương Lực của bản thân lại. “Vào lúc này, các ngài được mời giải tán. Chúng ta sẽ triệu tập nhau lại khi mọi cơn nóng nảy dịu đi để tôi không bị buộc phải làm điều gì đó ... kịch tính.”
Việc giải tán đột ngột sau cuộc họp quá ngắn thế này khiến cả phòng bất ngờ, nhưng tôi không đợi đến khi Chúa Indrath lặp lại lần nữa. Di chuyển nhanh chóng, nhưng không quá nhanh khiến bị thu hút sự chú ý vào bản thân, tôi đã có mặt ở cửa ngay lúc các lính canh mở chúng ra. Cả hai chào nhanh khi tôi đi qua.
Tôi đi rẽ theo chỗ quẹo đầu tiên bên lề hành lang, rồi lại rẽ, rồi lại rẽ thêm lần nữa, chìm đắm trong nội cảnh trải dài trong tòa lâu đài. Khí thế trong gia tộc của tôi chắc chắn đang sôi sùng sục, và tôi không muốn bị kéo vào những cuộc tranh luận phẫn nộ mà chắc chắn xảy ra sau một hội nghị rực lửa như vậy.
Mặc dù vậy, tôi không đi quá xa trước khi tôi nhận ra có những bước chân đang bám theo tôi. Ở góc rẽ tiếp theo, tôi cẩn thận nhìn lại phía sau, nhưng dù là ai chăng nữa thì cũng khuất tầm nhìn. Một trong số mấy người lính canh à? Tôi tự hỏi. Hay có lẽ là Kordri, hoặc một số thành viên khác trong gia tộc tôi được Chúa tể Thyestes cử tới bám theo tôi.
Bất chấp mong muốn tránh xa khỏi những khu vực đông người của lâu đài, tôi chọn con đường ngắn nhất đến cổng chính, nơi cửa mở rộng. Một làn gió mát lạnh thổi tới, mang theo những sợi bông tơ nhỏ xíu tan biến gần như ngay lập tức. Mặt trời ló dạng trên cây cầu nhiều màu trong đục nối giữa hai đỉnh núi Geolus.
Tôi lưỡng lự trước khi bước chân lên cây cầu đó.
“Ngài đi đâu vậy, Tướng quân Aldir?”
Tôi cưỡng lại ý muốn thở dài thườn thượt và quay mặt về phía người đàn ông đã đi theo tôi từ nãy. “Windsom. Nãy tôi không thấy anh ở hội đồng.”
“Tôi hầu như không nổi bật gì giữa rất nhiều các lãnh đạo asura,” cậu ta nói và mỉm cười nhẹ không có vẻ gì là hài hước. “Anh rời đi rất nhanh.”
“Tôi quyết định trở về nhà,” tôi nói ngay lập tức, quyết tâm rằng tôi sẽ làm như vậy ngay lúc này. “Tôi sẽ rời lâu đài một thời gian.”
Lông mày của Windsom nhướng lên. “Và anh đã thông báo cho Chúa tể Indrath về việc nghỉ phép khỏi nhiệm vụ của mình chưa?”
Tôi không trả lời. Cả hai chúng tôi đều biết rõ là tôi đã không làm vậy.
“Tôi đã nhận ra hai sự thật nhỏ nhưng thú vị, Aldir à, đó là lý do tại sao tôi tìm kiếm anh.” Anh ta lại trao cho tôi nụ cười kiểu đó lần nữa, và tôi cảm thấy một sự run rẩy không thể hiểu nổi đang chạy dọc sống lưng mình. Windsom là một người tộc rồng, nhưng anh ta đã dành cả cuộc đời dài của mình để chú ý đến những kẻ thấp kém. Anh ấy không phải mối đe dọa với tôi.
Vậy tại sao tôi lại cảm thấy bị đe dọa?
“Khi tôi quay trở lại chỗ Taci, tôi phát hiện ra rằng khu tị nạn của lũ kém cỏi không có ai, nhưng một ngôi mộ đã bị bỏ lại. Một ngôi mộ cho một trong mấy đứa Lance, lũ mà anh được chỉ định phải giết.”
Tôi cảm nhận được những sợi mana nhỏ trong người đã kết nối tôi với vũ khí của mình, thanh Silverlight. “Đó là bởi vì tôi đã để chúng đi,” tôi nói chậm rãi, để ý xem có bất kỳ dấu hiệu hung hăng nào từ tên tộc rồng này hay không.
Anh ta hơi nghiêng đầu. “Tôi biết. Tôi đánh giá cao sự trung thực của anh, mặc dù tôi không nên mong đợi gì hơn.”
“Và sự thật thú vị thứ hai là gì?” Tôi hỏi, không chắc Windsom đang giở trò gì.
“Có một lượng lính bị … tàn sát nhất định còn sót lại ở khu tị nạn của lũ kém cỏi,” anh ta nói, mũi nhăn lại. “Một số lượng lớn lũ Alacrya đã bị giết dã man. Dựa trên những gì tôi thấy ở đó, tôi chắc rằng Arthur Leywin đã quay về Dicathen, và chính cậu ta đã giết Taci. Ngoài ra, tôi tin rằng Arthur cũng chính là người tên Grey bí ẩn đã giết tên Scythe đó, thằng Cadell Vritra, tại Đại hội Victoriad của Agrona.”
“Anh khá cả tin đấy,” tôi nói, khoanh tay và nhìn ra rìa của đỉnh núi. Không có gì ngoài một biển mây vô tận bên dưới.
Windsom tiến một bước về phía tôi. “Aldir, hãy cùng tôi đến gặp Chúa tể Indrath. Cầu mong lòng thương xót của ngài ấy, hãy nói cho ngài biết những gì anh đã làm.” Anh ta dừng lại như thể cân nhắc kỹ lời nói của mình. “Rồi đề nghị đến Dicathen và hoàn thành nhiệm vụ của anh. Hãy chứng minh rằng anh vẫn là một nhà lãnh đạo của những vị thần asura.”
“Từ khi nào mà trở thành một nhà lãnh đạo của những vị thần asura lại đồng nghĩa với việc tiêu diệt những kẻ kém cỏi hơn... những người đã từng dựa vào chúng ta, gọi chúng ta là đồng minh của họ,” tôi nói, cố tạo ra vẻ trầm ngâm, nhưng lời tôi nói ra vang đến tận mang tai tôi.
Windsom xua tay một cách miễn cưỡng. “Những người kém cỏi của Dicathen chỉ tồn tại nhờ có Chúa tể Indrath. Cả hai chúng ta đều biết rất rõ những gì ngài ấy sẽ làm nếu cảm thấy cần thiết phải xóa sổ sạch bọn chúng và bắt đầu lại. Liệu mạng sống của đám kém cỏi đấy còn gì hữu dụng khi chống lại sự thịnh vượng của toàn cõi Epheotus này chứ?”
Những lời lẽ của Windsom đã đóng sập một cánh cổng trong tâm trí tôi. Nó chặn con đường tiến tiếp về phía trước… hay đúng hơn là con đường quay trở lại. Đầu tôi chấp nhận ngay lập tức và không cần suy nghĩ rằng Kezess có thể quyết định mạng sống nào có giá trị và mạng sống nào không, và chúng ta đơn giản chỉ bị xem là công cụ theo ý muốn của ông ta, là quá sức chịu đựng. Tôi không thể chấp nhận điều đó.
“Bất cứ ai có khả năng đóng vào một nhóm sinh mệnh cái mác không quan trọng thì đều có thể dễ dàng đưa ra quyết định với các nhóm sinh mệnh khác. Sau bao lâu thì tộc dragon sẽ quyết định mạng sống của tộc phoenix hay tộc titan hoặc tộc pantheon là không quan trọng chứ.” Windsom mở miệng định đáp lại, kèm theo một nụ cười nhếch mép khinh bỉ, trịch thượng, nhưng tôi đã khiến anh ta im mồm bằng một nhịp từ Vương Lực của mình. “Các asura đã lạc lối. Chúng ta đã bị dẫn dắt lạc hướng bởi sự tha hóa và ích kỷ của Kezess Indrath.”
Mặt Windsom tối sầm lại. Tôi thấy cạnh rìa từ hình dạng thực sự của hắn ta chập chờn nhấp nháy quanh hắn, một sự trộn lẫn phức tạp của các cảm xúc như sự giận dữ, sợ hãi và thất vọng sôi sục thành một điều gì đó gần như sắp mất kiểm soát. “Anh biết điều này có nghĩa là gì,” hắn ta nói qua hàm răng nghiến chặt. “Đừng mong đợi Chúa tể Indrath sẽ chịu đựng bài phát biểu nổi loạn như thế chỉ vì sự phục vụ lâu dài của anh cho ngài ấy, Aldir.”
“Tôi gần như chẳng mong đợi sự phục vụ trung thành có nghĩa lý gì đối với hắn ta cả,” tôi trả lời, quay gót và đi thẳng qua cầu.
Màu sắc bùng lên bất cứ nơi nào mà chân tôi chạm vào, và tôi tự hỏi Kezess đang cảm thấy thế nào. Nó hầu như không quan trọng nữa. Bây giờ hắn ta sẽ không cãi nhau ầm ĩ làm to chuyện ở đây, không phải với Chúa tể Thyestes và rất nhiều người thân của tôi trong lâu đài. Không đâu, hắn sẽ đợi cho đến một thời điểm thuận tiện hơn.
Đúng như tôi dự đoán, không có gì xảy ra khi tôi băng qua cây cầu dài. Tôi hầu như chưa bước ra khỏi nó thì một bóng người bước ra từ bóng của vòm cây. Tôi dừng lại, thêm lần nữa với lấy cây Silverlight, nhưng chưa triệu hồi nó.
“Bực mình một chút, phải không?”
Tôi cảm thấy sự căng thẳng của mình giảm bớt. “À Wren Kain. Lâu rồi không gặp.”
Người đàn ông ốm yếu trông vẫn tiều tụy và hốc hác như mọi khi, gần như sống không xứng với cái danh tộc titan. Mái tóc xù xì của ông ta xõa xuống khuôn mặt với tóc sợi ngắn sợi dài khác nhau. Nhưng tôi biết có một lõi mana cứng như thép đối nghịch hoàn toàn với vẻ bề ngoài yếu ớt của ông ấy.
“Cãi nhau với người yêu à?” ông ta hỏi, nhìn xuyên qua tôi đến tận cổng lâu đài. Windsom đã không còn đứng đó.
Tôi càu nhàu, không chút thích thú. “Lục địa Epheotus này đang thay đổi.”
Wren cười khúc khích và gãi cằm. “Chắc không, Aldir? Hay là cậu đã thay đổi?”
Tôi cúi xuống và bốc lên một nắm đất. Nó tối màu và ẩm ướt, đầy tiềm năng. Đầy sức sống. Tôi chưa bao giờ nhận ra trước đây. Tôi đã không nhìn tới nó.
Có lẽ tôi đã thay đổi. Nhưng… tôi không hiểu điều đó có nghĩa là gì. Nếu tôi không phải là Tướng quân Aldir, người nắm giữ kỹ thuật World Eater, thì tôi là ai?
Wren ngọ nguậy ngón tay, và đất trở nên sống động trong tay tôi. Nó dịch chuyển và chạy cùng nhau, tạo thành một con sói nhỏ với những đám mây bụi quanh cổ và đuôi. “Cậu có biết đó là hình dáng cục khoáng vật acclorite mà Arthur đã thể hiện ra? Ấn tượng chứ hả? Có nghe tin gì về cậu bé đó dạo gần đây không?”
“Đừng có nhồi mấy ý tưởng của ông vào đầu tôi, Wren,” tôi nói một cách mệt mỏi. “Ông đang làm gì ở đây vậy?”
Ông ấy tặc lưỡi, đảo mắt và khoanh tay như thể tôi đã xúc phạm ông ta. “Chỉ vì Chúa tể tộc Grandus thấy không hợp để mời tôi đến bữa tiệc không có nghĩa là tôi không tò mò về những gì đang xảy ra bên trong.”
Con sói đang cử động trong tay tôi tan chảy trở lại thành đất, rồi tôi thả đất chảy ra giữa các khe ngón tay. “Windsom tin rằng Arthur đã giết Taci,” tôi tâm sự, tò mò không biết Wren có thể nghĩ gì về điều đó. “Nhưng Chúa tể Indrath muốn các đại gia tộc về động viên mọi người rằng đó chỉ là xui rủi, một trò lừa.”
Wren huýt sáo, một âm thanh trầm thấp đầy hoài nghi. “Vậy giờ cậu định làm gì?”
Tôi nắn nót, cẩn thận từng câu chữ, từng động tác. Wren chưa bao giờ nịnh nọt khi phục vụ cho Kezess, nhưng đây là thời điểm nguy hiểm cho cả hai chúng tôi. “Tôi tin rằng sự phục vụ của tôi đối với Chúa tể Indrath đã kết thúc.”
Wren co giật mũi. “Vậy thì cậu sẽ đến Dicathen chứ? Tới chỗ Arthur hả? Hay là cố gắng dạy lũ người kém cỏi theo cách của các chiến binh pantheon?” Ông ta nở một nụ cười nhếch mép đầy gượng gạo. “Vậy thì có lẽ là, trong một trăm năm, chắc họ sẽ ít vô dụng hơn được một chút xíu nhỉ?”
Tôi lắc đầu. “Lúc này thì không có gì chắc chắn hết.”
Wren gõ nhẹ vào bên mũi, trao cho tôi một cái nhìn đầy hiểu biết. “Cậu biết đấy, Aldir, tôi muốn nhìn kỹ hơn tý cái vũ khí đó của Arthur…”