A/N: hế lô, là TurtleMe đây. Rất nhiều người đã kiên nhẫn và háo hức chờ đợi Volume xuất bản nhỉ. Suốt hai tuần viết lách vừa qua, tôi đã hoàn thành được vài chapter mới rồi, và tôi phải suy nghĩ rất nhiều về việc nên mở đầu volume ra sao, và tôi cần phải kể gì. Sau nhiều giờ suy nghĩ, tôi quyết định sẽ tiếp tục gần như ở chỗ chúng ta bỏ lại ở volume trước. Tôi nói gần như là bởi vì tôi quyết định viếc mở đầu (prologue) (Darkie: Prologue thường là các chapter đầu của một bộ truyện nhằm giải thích hoặc mở đầu cho cả bộ truyện) cho volume này nhằm để tiếp tục câu chuyện dang dở ở volume trước, nhưng ở góc nhìn khác. Chapter này cũng kha khá cực khi viết ra, nhưng tôi mong các bạn sẽ vui vẻ đọc nó, và chào mừng đến với chuyến hành trình đi vào Volume của TBATE! Cảm ơn các độc vì đã đồng hành cùng tôi suốt thời gian vừa qua nhé!
Volume - Prologue
GÓC NHÌN CỦA ALICE LEYWIN:
Thời gian chậm lại và không khí xung quanh tôi trở nên nặng trịch khi ngọn giáo của asura xuyên qua cơ thể Ellie một cách dễ dàng.
Bàn tay nặng nề của asura buông tôi ra và những tiếng hét của tôi vang ù tai khi tôi nhìn cơ thể Ellie ngã gục xuống đất.
Tôi nghẹn ngào nức nở. “Không sao đâu mà con, không sao cả. Mẹ đây, mẹ ở ngay đây với con. Không sao hết, mẹ sẽ giúp con hết đau mà, Ellie. Mẹ đây mà."
Tay tôi ấn vào vết thương ở hông Ellie, cố gắng ngăn dòng máu chảy ra từng đợt trong vô vọng khi nhịp tim của con bé yếu dần. Mana lao ra khỏi lõi của tôi và xuyên qua các mạch mana của tôi, nhảy từ tay tôi tới vết thương sâu với ánh sáng rực rỡ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng tôi quá hoảng sợ nghẹn ngào nên câu thần chú chữa trị nhấp nháy liên tục.
Nhưng Ellie đã mỉm cười. Con bé đang cười, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt ngày càng nhợt nhạt. Con bé không còn thở nữa... con gái của tôi sắp chết mất.
Sát khí của tên asura ngột ngạt đến khó thở. Sát khí hắn toả ra nghi ngút ngay phía trên tôi, và tôi biết điều gì sắp sẽ xảy ra. Một tiếng nức nở khiến cả cơ thể tôi rùng lên, và câu thần chú chữa trị của tôi lại loé tắt.
Tôi bỗng mường tượng ra khuôn mặt của Reynold, thấy rằng anh ấy trao cho tôi nụ cười hiền hậu đó và đưa tay vuốt tóc tôi và xuống gáy tôi. Khuôn mặt anh ấy dần thay đổi như đất sét ướt, rồi trở thành khuôn mặt của Arthur. Nhưng ngay cả trong tâm trí tôi, trong ký ức của tôi, khuôn mặt Arthur vẫn đẫm máu, bị che khuất nửa mặt và nhuộm đen đỏ khi thằng bé lê lết trở về sau khi giải quyết một mối đe doạ khủng khiếp nào đó…
Mắt tôi tập trung vào Ellie. Giờ đây, con bé trông rất giống Arthur, đang nằm trên mặt đất với đầy máu của chính mình chảy ra khắp nơi…
Tôi nhắm mắt lại và đợi cho ngọn giáo rơi xuống, để tên asura đưa Ellie và tôi đoàn tụ với anh trai và cha của con bé…
"Regis, giúp em gái ta."
Tôi quay ngoắt đầu lại. Tôi muộn màng nhận ra thứ ánh sáng màu tím đang phát ra từ một cánh cổng lung linh hiện ra bên trong khung cổng. Những từ đó đến từ một dáng người toả ra ánh sáng màu thạch anh tím. Tôi nhìn vào nét mặt sắc sảo, mái tóc sáng và đôi mắt vàng ròng của anh ta trước khi anh ta di chuyển.
Một cái gì đó khác tiến về phía tôi ... về phía Ellie. ‘Giúp em gái ta.’ Những từ đó là sao?
Ý của anh ta là gì?Một bóng đen bay vào cơ thể Ellie, nhưng không có gì xảy ra, không có gì thay đổi.
Tôi gần như tự tát mình vì lơ đễnh. Tay tôi ấn mạnh vào hông Ellie và tôi lại bắt đầu niệm chú. Có ai nói gì đó — và chiến đấu — nhưng tôi đã gạt bỏ tất cả ra khỏi nhận thức của mình, tập trung hoàn toàn vào ma thuật chữa trị. Thần chú và mana tràn ra khỏi người tôi, lấp đầy cái lỗ xuyên qua cơ thể đứa con gái bé bỏng của tôi.
Nhưng cũng có một cái gì đó khác khác.
Phép thuật chữa trị đã chạm vào một thứ khác, một thứ nằm ngoài tầm nhận thức của tôi mà không ai có thể lý giải được. Một mình mana không thể chữa lành vết thương nặng của Ellie, nhưng thần chú của tôi đã thu hút mana, hướng dẫn nó làm theo những gì tôi muốn.
Giống như một bàn tay hướng dẫn, luồng mana lôi phép thuật của tôi theo, tăng cường sức mạnh cho nó. Tôi cảm thấy… mạnh mẽ, mạnh hơn cả trước đây rất nhiều. Cơ và các xương bắt đầu hợp liền lại, tĩnh mạch và dây thần kinh đan lại với nhau, sau đó—
Căn phòng quay cuồng dưới chân tôi, cơn đau đột ngột và sự bối rối quét sạch mọi suy nghĩ trong đầu tôi.
Tôi chớp mắt thật mạnh trước một tiếng kêu vang âm ỉ trong tai và kìm nén mật đang trào lên phía sau cổ họng. Hộp sọ của tôi đau nhức dữ dội. Tôi nhìn xung quanh, cố gắng tìm hiểu chuyện gì vừa xảy ra; Tôi đang nằm ngửa ở chân cầu thang, ngay mép vực. Tôi nhìn thấy cánh tay của Ellie đang lủng lẳng treo leo.
Asura và người đàn ông với đôi mắt vàng giao chiến dữ dội, chuyển động của họ nhanh đến mức tôi không thể theo kịp.
Tôi cố gắng di chuyển, đứng dậy, nhưng đầu tôi quay cuồng và tôi gần ngã quỵ. Ai đó đã nắm lấy khuỷu tay tôi, cố gắng kéo tôi đứng dậy. Thế giới dường như nghiêng đi, và có một tiếng rắc đinh tai nhức óc vang lên từ trên cao. Tôi thu mình lại, cuộn cơ thể lại khi trần đá đổ xuống tôi.
Bụi mù bay khắp nơi, nhưng một tia sáng tím cháy lởm chởm cắt qua nó. Lưỡng lự, tôi nhìn lên.
Một con quái mana khổng lồ cao ngất ngưởng xuất hiện, với một tảng đá lớn kê trên lưng nó. Cơ thể chó sói của nó được bao quanh bởi ngọn lửa màu tím sẫm, và đôi mắt phát sáng của nó nhìn vào tôi như thể nó có trí khôn của riêng mình.
Ai đó thầm rủa từ phía sau tôi, một giọng nói trầm hơn phát ra từ những bậc thang phía sau lưng tôi. Tôi rất muốn giúp họ, nhưng…
Khuỵu tay và đầu gối, tôi lê mình ra khỏi đống đổ nát và đi lên phía bên cạnh của con đường. Ellie đã bị hất văng ra bởi bất cứ vụ nổ vừa rồi, và con bé đang nằm vặn vẹo một cách lúng túng, vết thương của con bé giãn ra và máu chảy ra dữ dội.
Gần ngay trước mặt tôi, tôi nhìn tên asura và người lạ mặt kia vật lộn trước khi biến mất vào cánh cổng. Người lạ ư? Một góc xa xăm nào đó trong tâm trí tôi băn khoăn. Những từ “Giúp em gái ta” lại vang lên trong tâm trí tôi.
"Ellie!" Tôi lăn con bé lại, ấn đôi bàn tay dính máu vào vết thương của con bé. Cứu Ellie là ưu tiên hàng đầu ngay bây giờ.
Thần chú tuôn ra từ tôi, và mana theo sau nó. Ở đằng xa, tôi nghe thấy những tiếng kêu đau đớn đến xé lòng, sự dịch chuyển của đống đổ nát, những tiếng kêu cứu than khóc vang lên. Giọng nói như sỏi đá của Virion cũng vang lên như những người còn lại, ông ấy đang gọi tên tôi, nhưng tôi không thể. Tôi không thể rời Ellie được. Không thể cho đến khi—
Đôi mắt con bé mở to, phủi đi bụi và máu. "Arthur?"
Cổ họng tôi thắt lại. Tôi nghẹn ngào không nói nên lời, nuốt nước bọt một cách nặng nề và cố gắng nói. “Yên nào, Ellie. Con vẫn còn bị thương. Con đang— ”
Con bé cố gắng chống khuỷu tay lên, mặc cho vết thương chưa lành vẫn còn xuyên qua cơ thể. Tôi nhẹ nhàng nhưng dứt khoát đẩy con bé nằm trở xuống. Tay con bé nắm lấy tay tôi, nhưng thay vì vùng vẫy chống lại, con bé chỉ siết chặt. "Mẹ. Đó là… đó là Arthur. ”
Tôi lắc đầu, nước mắt bắt đầu trào. “Không đâu, con yêu, không phải đâu con. Anh trai của con đã… Arthur…” Một sự trống rỗng lạnh lẽo quét qua tâm trí tôi. Tôi không biết mình đã thấy gì, đã nghe gì, nhưng tôi không dám hy vọng nhiều. Bây giờ vẫn chưa phải là lúc. Tôi không thể nghĩ về điều đó được. “Con vẫn cần được chữa trị, con yêu. Chỉ cần… nằm xuống một chút nữa, được không? Cứ để mẹ làm việc”.
Trái tim tôi gần như tan vỡ khi đứa con gái bé bỏng của tôi nhìn tôi với ánh mắt mà tôi chỉ có thể mô tả là thương hại, nhưng con bé vẫn tuân theo lời tôi, và tôi nhắm mắt bắt đầu niệm chút, mặc kệ cả thế giới, không còn gì trong tâm trí tôi ngoại trừ con bé và câu thần chú chữa trị.
Thời gian không còn nghĩa lý gì với tôi, nó vội vã trôi qua như dòng chảy mùa xuân trên cong sông đóng băng, như một bức tranh vậy. Tôi biết những người khác cũng rất cần tôi, nhưng tôi bỏ qua cảm giác tội lỗi của mình để cứu con gái tôi, tôi phớt lờ những người cần cứu. Việc chữa trị chậm hơn, khó khăn hơn khi không có sự hiện diện ban nãy hướng dẫn tôi, nhưng cũng không sao cả. Cùng nhau, chúng tôi đã chữa lành vết thương nặng nhất của con bé. Và những gì còn lại…
Tôi có đủ sức để tự mình chữa trị cho con bé.
Tay Ellie nắm chặt tay tôi, nhẹ nhàng đẩy nó ra khỏi tay con bé. “Mẹ, không sao cả mà. Con đã được chữa lành rồi mà." Giọng Ellie nhẹ nhàng an ủi.
Tôi giật mình, nhận ra con bé nói đúng, và tôi đã quá tập trung và thậm chí không cảm nhận được vết thương đã lành rồi, nãy giờ tôi cứ truyền phép thuật chữa trị mãi. Câu thần chú mờ dần, tay ngừng phát sáng khi tôi ngừng vận mana.
Cuối cùng tôi cũng chuyển sự chú ý sang những người còn lại trong đây. Nhiều người vẫn đang vật lộn với đống đổ nát rơi xuống, tìm kiếm những người sống sót. Tôi có thể nhìn thấy nhiều thi thể bất động. Sự hoảng sợ dâng lên trong tôi khi tôi tìm kiếm nhóm Twin Horns.
Tôi tìm thấy Angela Rose đầu tiên, ngay sau lưng tôi, cô ấy tuyệt vọng dùng những phép thuật gió để ném đá vỡ ra khỏi nơi tôi suýt bị nghiền nát, và tôi nhớ có một bàn tay đã đẩy tôi ra khỏi đó trước khi nó sụp đổ.
Helen nằm dựa vào bức tường cách cửa ra vào không xa, mắt nhắm nghiền, mái tóc đen nhuốm đầy máu. Nhưng lồng ngực cô ấy phập phồng nhẹ, nên tôi biết cô ấy còn sống.
Trước khi tôi có thể tìm thấy Jasmine hoặc Durden, ánh sáng của cánh cổng gần đó lại nhấp nháy, và con quái mana đứng bất động trước cánh cổng toả sáng nhẹ.
Đôi mắt tôi mở to khi một bóng dáng đó một lần nữa xuất hiện ở khung cổng. Cánh cổng tự nó dao động và tan biến, trong giây lát trở thành một màn sương màu hồng quấn quanh bóng người đó, sau đó biến mất. Con quái vật mana cũng dần vô hình và chui vào lưng người đàn ông đó.
Đôi mắt vàng ròng ấy nhìn vào Ellie và tôi. Tôi nhìn đôi mắt đó một cách cẩn thận, cố gắng chứng minh với bản thân rằng niềm hy vọng mà tôi cảm thấy chẳng khác gì sự ngu ngốc của một người mẹ đau buồn vì mất người thân.
Đôi mắt của anh ta không hề giống màu xanh ngọc bích của Reynold, và chúng rất lạnh lùng… nhưng cũng tò mò và nhìn chúng tôi với vẻ… rất quen thuộc.
Và người đàn ông này đã không có mái tóc màu nâu đỏ như tôi. Thay vào đó, mái tóc vàng lúa mì càng tôn lên khuôn mặt sắc xảo lưỡi dao. Nét hàm, đường cong của má, đường sống mũi… không, người đàn ông này trưởng thành hơn, già dặn hơn… đó không thể là là thằng bé được. Tôi biết điều đó là bất khả thi, vì tôi biết hy vọng trong tôi sẽ biến thành chất độc đầu độc tâm trí tôi nếu tôi để nó tồn tại, cho nó ánh sáng và sự sống. Tôi muốn chứng minh rằng mình đã sai.
Rồi Ellie đột ngột nói. “A-anh trai? Thực sự là anh đúng không?”
Người đàn ông đó dịu lại, và ánh sáng huyền ảo bao quanh cơ thể như một vầng hào quang mờ dần, cho phép tôi nhìn thấy anh ta giống hệt với cảm giác của tôi khi tôi thấy anh ta lần đầu. “Chào, El. Đã lâu quá rồi nhỉ."
Tay tôi trượt khỏi cánh tay Ellie khi con bé bật dậy và chạy đến chỗ người đó, vòng tay ôm lấy người đó.
‘Giúp em gái ta.’ Đó là những gì người đó đã nói khi đến đây, trước khi thứ gì đó nhảy vào Ellie. Và có một cái gì đó rất khác. Những người khác bắt đầu lên tiếng sau lưng tôi."Arthur Leywin? Tôi rất vui vì anh đã xuất hiện.” Nhưng đó không thể nào..
Người lạ mặt đó không thể nào là…
Tôi bối rối khi Ellie đột nhiên đập tay vào cánh tay của người đó. "Em cứ tưởng rằng anh đã chết rồi!"
Đôi mắt vàng ròng nhìn tôi qua lưng Ellie, rồi vòng tay kéo con bé ôm vào lòng thật chặt. Người đó mỉm cười, và cảm giác như một tia chớp chạy qua tôi. Nụ cười đó… Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại nụ cười đó. Đó là nụ cười của Reynolds, nó vừa thắp sáng vừa làm dịu đi khuôn mặt của người đó, để sự thật tự toả sáng và làm tan đi những nỗi nghi ngờ băng giá của tôi.
"Chào mẹ. Con đã trở về rồi này.”
Arthur… đó thực sự đúng là thằng bé. Đúng là con trai của tôi rồi.
Tôi muốn lao đến bên thằng bé, để ôm nó vào lòng như khi khi vẫn còn là một đứa bé, siết chặt để cả hai chúng tôi đều cảm thấy an toàn. Nhưng đầu gối của tôi quỵ xuống, và tôi có thể cảm thấy những giọt nước mắt đang trào ra khiến tôi nghẹn ngào khó thở.
Có rất nhiều điều tôi muốn nói với thằng bé.
Còn quá nhiều điều chưa kịp nói, những lời mà tôi nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ có cơ hội để nói với Arthur. Tôi rất xin lỗi và biết ơn thằng bé. Vì tất cả mọi điều tốt lành mà Arthur đã mang vào đời sống của chúng tôi. Và cũng vì thằng bé đã hy sinh quá nhiều.
Tôi muốn nói với thằng bé rằng con trai của mẹ có ý nghĩa với mẹ rất nhiều. Tôi vui biết bao khi có thằng bé… là con trai của tôi.
Quá nhiều điều muốn nói. Nhưng trong khoảnh khắc này, tâm trí tôi quá rối bời.
Tay tôi đưa lên mặt khi chân tôi sụp xuống, và tôi bắt đầu khóc nức nở.