Chương : Trình Tang Tang, diễn xong chưa?
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ
Tiểu Sài bị thương không nặng lắm nên được xuất viện sớm.
Vì được nghỉ phép dài nên hắn đã lên kế hoạch đưa người nhà đi du lịch. Sau khi làm xong thủ tục xuất viện, hắn trở về phòng bệnh chào tạm biệt Hàn Nghị, vừa định mở miệng thì có người đẩy cửa phòng bệnh ra.
Đó là một người đàn ông thân thiện dễ gần, ánh mắt của anh ta khi nhìn người đối diện manh theo chút khí chất nho nhã.
Ánh mắt anh ta chỉ dừng lại trên người Tiểu Sài một giây rồi chuyển ngay sang người đang ngồi trên giường bệnh là Hàn Nghị.
Sau đó, Tiểu Sài nhìn thấy người đàn ông nho nhã này lộ ra biểu cảm kích động xen lẫn vui mừng.
"Thuyền trưởng!" Anh ta chạy vội tới, cố gắng kiềm chế tâm tình kích động của mình, cẩn thận quan sát Hàn Nghị rồi nói: "Lúc em nghe thấy cái tên Hàn Nghị thì còn tưởng là có người cùng tên cùng họ với anh, không ngờ đúng là anh thật. Năm đó, em vẫn luôn muốn cảm ơn trực tiếp với anh, nhưng khi em quay trở lại Phi Diệu thì anh đã không còn ở đó nữa rồi."
Người đàn ông vỗ đầu một cái, nói: "Xem cái trí nhớ của em này, chẳng ra sao cả. Năm đó anh cứu em một mạng, không nghĩ tới năm sau anh lại cứu bố em một mạng nữa. Nếu axit tạt lên người bố em thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì, ông ấy cũng đã lớn tuổi rồi. Hôm qua khi biết tin em đã muốn chạy tới đây ngay, nhưng mà lúc ấy em đang ở Bắc Kinh, mãi đến sáng sớm hôm nay em mới có thể tới nơi được."
Tiết Chính Bình thường ngày làm việc rất nghiêm túc, từ xưa tới nay luôn là một người không để lộ cảm xúc ra ngoài, thế mà bây giờ gặp lại Hàn Nghị thì lại như một chàng thanh niên nhiệt huyết ngày xưa, khi mà anh ta vẫn còn ở trên con tàu Phi Diệu, cùng uống rượu cùng hát ca với các anh em trên mặt biển rộng mênh mông.
Hàn Nghị cũng không ngờ sẽ gặp được Tiết Chính Bình ở đây.
Anh nói: "Dù đó không phải bố chú thì anh vẫn sẽ cứu, đó là trách nhiệm của anh."
Tiết Chính Bình nói: "Nghị ca đúng là một con người nghĩa khí, rất có tinh thần trách nhiệm."
Tiểu Sài đứng nghe mà như rơi vào lớp sương mù.
Hắn mông lung đánh mắt nhìn Hàn Nghị.
Hàn Nghị chỉ hỏi: "Còn không ra sân bay đi?"
Tiểu Sài lúc này mới tỉnh lại, gật gật đầu, mơ mơ màng màng nói: "À, thế em đi trước đây. Nghị ca, có gì liên lạc qua điện thoại nhé."
Chờ Tiểu Sài đi, Tiết Chính Bình mới ẩn ý nói: "Chàng thanh niên kia có mấy phần giống Cẩu Tử."
Hàn Nghị "Ừ" một tiếng, không nói gì thêm.
Tiết Chính Bình đánh giá phòng bệnh một vòng rồi nói: "Nghị ca, em đổi phòng bệnh cho anh nhé."
Hàn Nghị nhìn anh ta, hơi nhếch môi, nói: "Mấy năm qua sống cũng không tệ nhỉ, có hình có dạng rồi đấy."
Tiết Chính Bình khiêm tốn nói: "Bình thường thôi ạ, sau chuyện năm đó em cũng chuyên tâm hơn, thi đỗ vào cục hàng hải, lăn lộn năm, cộng thêm trong nhà có chút quan hệ nên hiện tại cũng là một cục phó." Giọng nói có chút hời hợt qua loa.
Hàn Nghị nói: "Phó cục trưởng cục hàng hải, thằng nhóc cậu được đấy."
Tiết Chính Bình nói: "Anh đừng nói thế, em lăn lộn ở cục hàng hải năm trời, nhìn thấy vô số thủy thủ và thuyền trưởng, nhưng chẳng có một ai có được một phần mười phong phạm năm đó của Nghị ca hết." Anh ta cười: "Chờ Nghị ca xuất viện, em sẽ gọi mấy anh em năm đó ra, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm. Sở Bắc và Đường Nam Chu đều rất nhớ anh. À, Nam Chu ấy, thằng nhóc này mới gọi là có tiền đồ, năm ngày thì nó ở trên biển phiêu du hơn ngày, dò tìm dầu hỏa cho quốc gia. năm qua, mỗi lần bọn em hội họp thì đều sẽ nhắc đến anh."
Hàn Nghị trầm mặc.
Một lúc lâu sau anh mới nói: "Các anh em của Phi Diệu đều rất có tình có nghĩa."
Câu nói này của Hàn Nghị khiến Tiết Chính Bình thân cao mét tám đỏ bừng mắt, anh ta nói: "Các anh em của Phi Diệu năm đó đều rất hùng tâm tráng chí, không có một ai sợ chết, uống rượu mạnh nhất, đi con đường nguy hiểm nhất, kiếm tiền nhiệt huyết nhất, từng đối đầu với hải tặc, từng đứng ra giảng hòa, từng cứu sống không biết bao nhiêu con thuyền gặp nạn. Những năm tháng oanh liệt đó, các anh em Phi Diệu đều không thể quên được, đã nói là anh em cả đời thì chính là anh em cả đời."
Nhắc đến năm đó, Hàn Nghị nhất thời có chút xúc động.
Đúng lúc này, Tiết Chính Bình phát hiện có một người đứng trước cửa, là bác sĩ mặc áo blu, chẳng biết đã đứng đó được bao lâu rồi. Tiết Chính Bình tưởng đó là bác sĩ chủ trị của Hàn Nghị, vội vàng hỏi: "Bác sĩ, anh của tôi bao giờ có thể xuất viện?"
Trình Tang Tang chậm rãi bước tới.
"Phần lưng bị tạt axit không lớn nhưng cũng không nhỏ, vẫn phải ở lại theo dõi nửa tháng nữa."
Cô tháo khẩu trang xuống, để lộ ra gương mặt chỉ to bằng một bàn tay, loong mày hơi nhíu lại, nhìn chằm chằm Hàn Nghị hỏi: "Anh lại hút thuốc à? Bác sĩ Vương đã dặn rồi, trong lúc dưỡng thương thì cấm chỉ không được hút thuốc, nếu nghiện quá thì cũng vẫn phải nhẫn nhịn."
Hàn Nghị: "Không hút."
Trình Tang Tang nói: "Em ngửi thấy mùi thuốc."
Tiết Chính Bình nói: "À, thì, chắc là mùi thuốc trên người tôi đấy... " Anh ta cười một tiếng, nói tiếp: "Người anh em này của tôi rất nghiện thuốc, một ngày không hút thì không chịu được, năm trước còn hút kinh hơn cơ, bác sĩ... " Ánh mắt Tiết Chính Bình rơi xuống gương mặt của Trình Tang Tang, lời nói đột nhiên im bặt.
Tiết Chính Bình quét mắt nhìn bảng tên trước ngực Trình Tang Tang.
Lúc nhìn thấy chữ "Khoa ngoại chỉnh hình, Trình Tang Tang" thì anh ta do dự gọi: "Chị dâu?"
Trình Tang Tang khẽ ngẩn người, sau đó, hình tượng "Chị dâu dịu dàng" bắt đầu nhập thân. Cô cong môi, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nhẹ giọng nói: "Chính Bình đúng không, lúc trước chị từng nghe A Nghị nhắc tới em, chị vẫn luôn muốn gặp mặt mấy người anh em của anh ấy, không ngờ hôm nay lại tình cờ chạm mặt."
Tiết Chính Bình nghe xong thì liền biết mình không nhận sai người.
Vừa rồi anh ta không hề nhắc tới tên của mình, nhất định là Hàn Nghị từng nói, vì thế, ánh mắt anh ta nhìn Trình Tang Tang có thêm mấy phần thân thiết.
"Chị dâu, mấy ngày nữa bọn em và Nghị ca cùng nhau ăn cơm, lúc ấy chị cũng tới nhé. Năm đó khi còn ở trên Phi Diệu, Nghị ca cứ uống say là lấy ảnh của chị ra bắt bọn em gọi chị... "
Còn chưa dứt lời thì Hàn Nghị đã đen mặt.
"Nói linh tinh cái gì đấy."
Tiết Chính Bình cười ha ha, tỏ ra em hiểu rồi hiểu rồi, sau đó nói: "Nghị ca, lưu số điện thoại nào, hôm nào em liên lạc với anh sau. Còn bây giờ thì em không quấy rầy anh và chị dâu nữa."
Trình Tang Tang cười mỉm nói: "Hôm nào tới nhà ăn cơm nhé, chị nấu ăn cũng khá ổn, lần nào A Nghị cũng ăn hết sạch luôn."
Cô dịu dàng ngồi xuống bên giường Hàn Nghị, to gan lớn mật dựa vào người anh.
Hàn Nghị mặt lạnh không nói lời nào.bg-ssp-{height:px}
Tiết Chính Bình nói: "Nhất định bọn em sẽ tới."
.
Một lát sau, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lúc Tiết Chính Bình đi về thì còn "có tâm" đóng cửa lại giúp hai người.
Trình Tang Tang vẫn dựa vào người Hàn Nghị.
Cô đi làm không thích xịt nước hoa, cũng không thích trang điểm, chỉ đơn giản để mặt mộc, thế nên lúc này dáng vẻ của cô giống như một người vợ dịu dàng với chồng vậy: "A Nghị, anh với mấy người Chính Bình khi nào thì đi ăn cơm? Đến lúc ấy nhớ đưa em theo nhé, em vẫn luôn muốn gặp anh em của anh. Còn nữa, anh thật sự không được hút thuốc đâu. Ít nhất thì trước khi vết thương lành hẳn anh không được hút, kiềm chế một chút ... "
Hàn Nghị hỏi: "Trình Tang Tang, diễn xong chưa?"
Trình Tang Tang thoát vai "Chị dâu dịu dàng", vui vẻ khôi phục lại dáng vẻ vốn có, cô hơi bĩu môi, nói: "Để em nói xong đã chứ."
Hàn Nghị im lặng nhìn cô.
Trình Tang Tang nói tiếp: "Thật sự không được hút thuốc đâu, nếu như anh nghiện quá thì có thể hôn em."
Cô nói câu này dịu dàng vô cùng, khác hẳn sự quyết rũ thường ngày, giống như một cô vợ nhỏ cầu hôn vậy.
Giọng điệu cực kì chân thành, giống như đây chính là sự thật.
Tiểu tiên nữ xinh đẹp như hoa nháy mắt nhìn anh, gương mặt sạch sẽ không chút phấn son, đôi môi anh đào nhỏ nhắn mở ra, mơ hồ thấy được chiếc lưỡi mềm mại bên trong.
Hầu kết của Hàn Nghị nhấp nhô.
Đột nhiên, anh đứng dậy, làm như không có việc gì đi tới bên cửa sổ, giọng nói hơi trầm.
"Sao cô lại biết cái tên Chính Bình?"
Cô không nhìn thấy nét mặt của anh, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng thờ ơ hờ hững của anh.
Cô cũng đứng dậy, bước tới gần anh, cúi đầu nhìn bàn chân, nói: "Lúc em tới thì nghe thấy từ phó cục trưởng cục hàng hải, sau đó lên mạng tra." Cô đi tới phía sau lưng Hàn Nghị, xoa xoa hai tay, lại hỏi: "Mấy lời Tiết Chính Bình nói có phải thật không?"
"Cái gì mà thật với không thật?"
"Chuyện anh uống say rồi lấy ảnh của em ra, bắt bọn họ gọi là chị dâu ấy."
Lưng Hàn Nghị cứng đờ, sau đó, anh đột nhiên cười nhạo một tiếng: "Thật thì sao mà giả thì sao? Đã sớm là quá khứ rồi."
Trình Tang Tang lại hỏi: "Vừa rồi sao anh không phủ nhận?"
Hàn Nghị cuối cùng cũng xoay người lại, hung dữ nhìn cô chằm chằm, nói: "Trình Tang Tang, không phải cô rất thích chơi sao? Tôi cho cô chơi đấy."
Cô cắn cắn môi.
Bỗng nhiên, cô nhìn thẳng vào đôi mắt cảu anh, dùng giọng điệu khẳng định mà trước nay chưa từng có nói: "Chú Hàn, anh dám nói bây giờ trong lòng anh không có em không?"
Cô thật sự tự tin.
Ánh sáng trong đôi mắt của cô sáng đến chói mắt.
Hàn Nghị nói: "Ngây thơ."
Trình Tang Tang nói tiếp: "Có bản lĩnh thì bây giờ em hôn anh, còn anh thì đừng có hôn trả." Vừa dứt lời, cô liền kiễng chân lên, môi chạm môi với Hàn Nghị. Khi vẫn chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt, hai người đều quyến luyến thân thể đối phương, cộng thêm việc mới nếm trải trái cấm nên gần như lúc nào bọn họ cũng dính lấy nhau. Chính vì thế mà bọn họ đều biết được điểm mẫn cảm của đối phương.
Chiếc lưỡi mềm mại liếm qua môi anh, hàm răng cũng nhẹ nhàng cắn cắn.
Cô thử thăm dò vào bên trong, nhưng đáng tiếc người nào đó cắn chặt răng, cô chỉ có thể lướt qua ở bên ngoài.
Anh vẫn chẳng có chút biến hóa.
Cô vươn tay, ôm chặt lấy cổ anh để đầu lưỡi vào được càng sâu, hai khối mềm mại trước ngực ma sát với ngực anh, cô còn khẽ khàng kêu ra những tiếng ưm ưm đấy quyến rũ.
Nhưng chính vào lúc này, Hàn Nghị đẩy cô ra.
"Trình Tang Tang, nghịch đủ chưa?"
Hai mắt Trình Tang Tang đỏ bừng lên.
Cô lùi về sau hai bước.
Hàn Nghị không nhìn cô.
Cô hít mũi hai cái, xoay người rời đi. Nhưng mới chỉ đi được vài bước thì cổ tay bị ai đó mạnh mẽ kéo lại. Tình thế bất ngở thay đổi, vô bị đặt lên cửa sổ, trước mặt là lồng ngực rắn chắn và hơi thở nam tính, cùng với phản ứng đặc biệt đang rõ mồm một của người đàn ông.
Hơi thở nóng rực phả lên mặt lên mũi Trình Tang Tang.
Hô hấp của hai người đan xen vào nhau.
"ĐM!" Hàn Nghị mắng.
Trình Tang Tang hỏi: "Chú Hàn, chú muốn làm cháu à?"
"Im miệng!"
Hàn Nghị cúi đầu, hung hăng ngậm lấy cái miệng đáng ghét kia.