"Ngồi a." An Thường chỉ chỉ cái ghế kêu Mẫn Thấm ngồi xuống.
Mẫn Thấm liếc mắt một cái, ông chủ quán đang ngồi ở phía bên trong quầy, mắt đeo gọng kính kiểu cũ tròn tròn, nhìn như thể một người quê mùa cổ hủ, cái đầu gật gù đắc ý khi nghe tuồng diễn, thỉnh thoảng lại nhặt viên đậu phộng ném vào trong miệng. Hoàn toàn không có ý tứ chào hỏi khách khứa.
An Thường để Mẫn Thấm ngồi xuống, bản thân cô đi bên quầy xách ra cái vò rượu nhỏ, sau đó lại đổ đậu phộng ra dĩa, từ đầu đến cuối đều là tự mình phục vụ.
Mẫn Thấm quan sát chung quanh: "Thật ra từ lúc vừa đến Ninh Hương, tôi đã cảm thấy nơi này thật đặc biệt."
Cái bàn bằng gỗ, ghế dựa làm từ tre trúc, thoang thoảng kỳ lạ mùi rượu không phải đến từ cái vò rượu trước mặt, mà đến từ gian phòng nấu rượu ở phía sau lưng. Rượu được chưng cất theo phương thức cổ truyền đang truyền ra mùi thơm, hương khí bướng bỉnh tựa như con mèo vòng quanh chân người.
An Thường cười cười: "Giống như bị ném bỏ ở bên ngoài dòng thời gian đúng không?"
Mẫn Thấm gật đầu, thời gian ở chỗ này xác thật như bị ngưng trệ, mặc kệ thành thị ngoài kia có bao nhiêu dãy phố thay nhau mọc lên san sát. Sau khi Mẫn Thấm đến Ninh Hương, cô mới lần nữa phát hiện người ta thật có thể sống chậm như vậy.
Tại nơi này, chẳng có khái niệm về sự vội vã. Dòng nước vẫn lẳng lặng trôi, mùa mưa vẫn dài dằng dặc, chỉ cần thứ họ muốn trong cuộc sống không nhiều, thật giống như có thể trốn ở trong khe hở của thời gian. Nhịp sống nơi đây tựa như đang diễn dịch trọn vẹn câu thơ kia:
"Ngày xưa xe ngựa chạy rất chậm, thư từ lại rất xa. Cả đời chỉ đủ để yêu một người."
An Thường chính là người đã hòa một thể vào dòng thời gian ở nơi này. Tính tình chậm rãi, thỉnh thoảng bưng rượu lên nhấp một ngụm, lại ăn một viên đậu phộng. Cô ngước nhìn phía ngoài nắng mai, cũng không nói chuyện.
Mẫn Thấm đi theo uống một ngụm rượu, phát hiện rượu này thế mà trong veo, nhìn xem đoán chừng là rượu trắng, cũng không cay đắng như trong tưởng tượng.
Cô tò mò hỏi: "Đây là rượu gì vậy?"
An Thường cười nói: "Cái này gọi là hoa đào nhưỡng."
"Dùng hoa đào nấu thành?"
"Không, chỉ là cái tên mà thôi."
Mẫn Thấm ngược lại cảm thấy cũng đúng, thanh ngọt mùi thơm, mang cho người ta xúc cảm tựa như cánh hoa đào đọng trên đầu lưỡi.
An Thường lại nghĩ sang một chuyện khác.
Nhớ đến khi Nam Tiêu Tuyết mời gọi cô: "Hôn tôi."
Đầu ngón tay chạm qua khóe môi thôi đã đủ làm người ta mê say, không phải cái loại say mèm mà là hơi say rượu, tựa như ly rượu hoa đào nhưỡng trước mắt.
Mẫn Thấm uống rượu: "Cô không hỏi tôi sáng nay đã xảy ra chuyện gì?"
An Thường lạnh nhạt trầm tĩnh: "Cô muốn nói thì nói, không muốn nói cũng không cần thiết phải nhắc tới."
Bản thân cô phần nhiều chính là không muốn nói chuyện.
Mẫn Thấm thở dài, bỗng nhiên cắn răng: "Nam Tiêu Tuyết tiên cái gì tiên! Cô ta liền không phải thứ tốt!"
An Thường biết lúc này Mẫn Thấm cần nhất là sự đồng tình: "Ừ, cô ta đúng là không phải thứ tốt."
Huống hồ tính tình Nam Tiêu Tuyết cũng khiến cô thật sự thấy phiền.
Như vậy cậy tài khinh người, đem đến cho cô thật sâu đau nhói.
Giọng nói của cô không tính là kịch liệt, nhưng lại nhấn rõ từng chữ rõ ràng, khí phách mạnh mẽ. Mà lúc này, ở góc tường có một cái bóng thướt tha đi qua, chiếu vào An Thường tầm mắt chính là gương mặt của Nam Tiêu Tuyết.
An Thường:...
Có thể thấy được cổ thư nói qua: "Ban ngày chớ đàm luận người, ban đêm chớ nói tới quỷ."
Nói cái gì, tới cái đó. Lời này luôn luôn có đạo lý.
Nhưng An Thường nghĩ lại, nghe thấy thì thế nào. Nam Tiêu Tuyết đâu có phát tiền lương cho cô. Hiện tại Mẫn Thấm cũng không nhìn thấy, cô chính là bị Nam Tiêu Tuyết khí đến mù rồi.
An Thường nghĩ ngợi, xuyên qua cửa sổ thanh sắt mà bình tĩnh đối mặt Nam Tiêu Tuyết.
Một thân sứ xanh sườn xám rất thích hợp trên người Nam Tiêu Tuyết, ở trong nắng mai nhìn có vẻ tỉnh lặng nhàn nhã, sự thật là cái người bạc tình bạc nghĩa.
Nam Tiêu Tuyết gặp An Thường trấn tĩnh như thế, bước chân đi đến chợt thu lại, cách nắng sớm cùng cô đối mặt.
Hòa hợp mùi rượu phảng phất giữa hai người, thời gian chậm chậm trôi qua.
Lúc này Nam Tiêu Tuyết nâng lên ngón tay thon dài, ở bản thân khóe môi chạm khẽ một cái, ngậm lấy mơ hồ không thể nhận ra ý cười.
An Thường đột nhiên hơi giật mình —— Đêm qua Nam Tiêu Tuyết chính là thế này vỗ về chơi đùa khóe môi cô.
Cô gần như là trốn tránh, cụp hai mắt xuống. Thời điểm lại giương mắt nhìn lên, Nam Tiêu Tuyết sớm đã biến mất.
"Cô nhìn cái gì đấy?" Mẫn Thấm nhìn theo ánh mắt của An Thường, ngoài cửa đã không có một ai.
"Chân thật Nam Tiêu Tuyết" dáng đi cũng là như thế nhẹ nhàng. Nhẹ đến mức Mẫn Thấm căn bản không cảm thấy được có người vừa đến rồi rời đi.
Vậy An Thường làm sao có thể phân biệt được Nam Tiêu Tuyết nào là ảo ảnh, Nam Tiêu Tuyết là chân thực?
Chứng cứ mạnh nhất chính là vừa rồi, cái kia Nam Tiêu Tuyết tự chạm khẽ vào khóe môi mình. Nếu như đêm qua Nam Tiêu Tuyết không phải là thật, vậy thì "sáng nay Nam Tiêu Tuyết" như thế nào lại biết được việc này?
"An Thường."
An Thường tạm thời hoàn hồn: "Hả?"
Mẫn Thấm chỉ chỉ bản thân khóe môi: "Chỗ này của cô, dính vỏ đậu phộng."
An Thường lại khẽ giật mình tiếp, tranh thủ thời gian đưa tay lau đi.
Thì ra vừa rồi Nam Tiêu Tuyết chính là trêu tức cô, là đang cười nhạo cô lôi thôi lếch thếch sao?
Mẫn Thấm: "Tôi kể cho cô nghe chuyện của tôi, bất quá cô đừng nói cho những người khác biết."
An Thường nghiêm túc nhận lời: "Tôi sẽ không."
Mẫn Thấm: "Tôi tin, chủ yếu cô cũng không quen biết người nào bên cạnh tôi, cô không có địa phương nào để nói."
Đây chính là lý do người ta có thể đối với người xa lạ thổ lộ hết tâm sự. Dù sao so với người quen dễ dàng hơn nhiều.
"Chuyên ngành của tôi khi ở đại học chính là nhiếp ảnh. Năm đó ở trường học cũng không ít lão sư khen tôi có thiên phú, mà trước đó Nam Tiên đều là ở trong viện kịch biểu diễn, đối với chụp ảnh không có yêu cầu cao như vậy. Hiện tại bởi vì phải quay chụp thực cảnh vũ kịch, cô ta mới bắt đầu muốn mướn một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp."
"Người trong giới đều biết, phòng làm việc của Nam Tiêu Tuyết trả tiền lương đặc biệt cao. Cơ hội vừa đưa tới, bao nhiêu người giành nhau đến sức đầu mẻ trán. Tôi là trải qua ba lần phỏng vấn mới được mướn vào, cũng đi theo Nam Tiên đến Ninh Hương."
"Tôi đến Ninh Hương mới bắt đầu cùng Nam Tiên tiếp xúc trong công việc, lúc ấy cảm thấy bản thân may mắn cực kỳ. Ninh Hương đẹp như vậy, Nam Tiên cũng như vậy đẹp, nhất định có thể lưu lại một cái đẹp đẽ tác phẩm."
"Còn có một điểm quan trọng hơn, mẹ tôi bị bệnh, có được khoản tiền lương này, tôi cũng không phải lo lắng về tiền phẫu thuật cho mẹ."
An Thường nhẹ giọng hỏi: "Nam Tiên biết những việc này không?"
"Hẳn là biết, phòng làm việc của cô ta trước khi nhận người vào làm đều điều tra bối cảnh nghiêm ngặt. Hận không thể đem mười tám đời tổ tông tra hỏi một lần, lúc ấy tôi cảm thấy có thể hiểu được. Dù sao đây là Nam Tiêu Tuyết, nổi tiếng đến mức thế này, lỡ như có người muốn gây bất lợi mà trà trộn vào đoàn đội thì cũng thật phiền phức."
"Thật không nghĩ đến." Mẫn Thấm uống rượu cười khổ một tiếng: "Công việc còn chưa bắt đầu, liền bị đuổi."
"Nam Tiên chỉ nhìn một đoạn tôi quay chụp thử liền kêu tôi rời đi. Nhưng chẳng qua chỉ là chụp thử thôi mà, thế nào lại nhìn ra tôi không có thiên phú? Không biết có phải hay không tôi đắc tội cô ta, mới như thế làm khó dễ."
Mẫn Thấm khổ sở một phen: "Chẳng lẽ là vì mỗi ngày tôi không cười đủ nhiệt tình chào hỏi cô ta?"
An Thường lại nghĩ tới Nam Tiêu Tuyết bảo cô: "Sớm đổi nghề đi."
Lúc ấy cô cũng không tin, chỉ coi như Nam Tiêu Tuyết đang bịa chuyện. Sau đó Cát Tồn Nhân đến đây lại chứng thực thêm lần nữa, cái Nam Tiêu Tuyết nhìn thấy chính là đúng.
Lúc này cảm xúc của Mẫn Thấm có phần mãnh liệt, An Thường khó mà nói ra cái này phỏng đoán, chỉ hỏi: "Vậy cô có lưu lại đoạn chụp thử kia không?
"Dĩ nhiên, đây coi như là tác phẩm của tôi."
"Cô tính tiếp theo làm thế nào? Quay về Bội thành?"
"Ừ, chỉ có thể quay lại Bội thành tìm việc lần nữa."
"Tôi cho cô phương thức liên lạc của một người." An Thường nói: "Thuận tiện, cô đem tác phẩm của mình gởi đến hòm thư của cô ấy. Để cô ấy giúp đỡ nhìn xem một chút, nói không chừng có thể cải thiện không ít."
"Sở Mặc Điển, biết không?"
Mẫn Thấm kém chút không có làm bể cái ly: "Cô biết Sở Mặc Điển? Cô là ai vậy?"
Sở Mặc Điển chính là nhiếp ảnh gia hot nhất trong nghành.
An Thường cong môi: "Tôi không có quen biết, là do khuê mật của tôi thường xăm hình cho cô ấy, quan hệ cũng không tệ lắm."
"Cám ơn a, giúp tôi nhiều như vậy."
An Thường lắc đầu.
Vẫn là câu nói kia, cô cũng không phải nhiệt tình thiện lương, bất quá là đồng cảm đối với cảnh ngộ hôm nay của Mẫn Thấm.
Cáo biệt Mẫn Thấm, An Thường quay trở lại nhà bảo tàng.
An Thường nghĩ tới Nam Tiêu Tuyết phong cảnh tễ nguyệt đôi mắt, thật sự có thể nhìn thấu mọi chuyện như vậy?
Trong đêm lúc về nhà, cô lại gặp được Nam Tiêu Tuyết đang tựa ở một bên hành lanh đầu cầu, An Thường đã không còn cảm thấy ngoài ý muốn.
Đêm qua Nam Tiêu Tuyết đối với cô châm ngòi trêu ghẹo chưa hết, làm sao có thể như vậy thu tay lại.
Nếu như "ban đêm Nam Tiêu Tuyết" thật sự là do thanh men bình sứ hóa thành yêu mị, hẳn sẽ đối với cô có mưu đồ.
Nếu là "lương thiện Nam Tiêu Tuyết", đoán chừng sẽ dẫn dắt cô tu sửa tốt cái bình sứ kia.
Nếu Nam Tiêu Tuyết thật sự tà ác, có lẽ sẽ giống như lời nói của vị tư vấn tâm lý kia: cô sẽ bị hút hết sức sống rồi chết.
Cô nghĩ thông suốt, liền bình tĩnh đứng yên ở trước mặt Nam Tiêu Tuyết.
Ánh sáng tỏa ra từ chiếc đèn lồ ng vẫn chập chờn, chiếu vào đỏ nhạt nốt ruồi lệ, để người ta cảm giác nó không ngừng run rẫy. Nam Tiêu Tuyết cả người giống như có sức sống hẳn lên, đôi mắt đẹp đang phát ra thứ ánh sáng linh động.
An Thường có bao nhiêu mong muốn chiếc bình sứ mà cô tu sửa cũng có thể trở nên như vầy.
Cô mở miệng hỏi: "Có thể nói cho tôi biết vì cái gì khuyên tôi đổi nghề không?"
Khuyên cô đổi nghề là "chân thực Nam Tiêu Tuyết", nhưng "ban đêm Nam Tiêu Tuyết" giống như cũng biết đến rõ ràng, bảo cô muốn biết đáp án thì phải hôn lên một cái.
Lúc này Nam Tiêu Tuyết quả nhiên lại nói: "Cô còn không có hôn tôi."
An Thường nhấp khóe môi dưới.
"Vẫn là không dám?"
"Không nói thì thôi." An Thường làm bộ muốn đi.
Nam Tiêu Tuyết ở sau lưng lại tiếp tục nói: "Nói cho cô biết cũng không sao."
"Nguyên nhân cô không thể tu sửa tốt cái bình sứ kia, cũng giống nguyên nhân cô không dám hôn tôi."
"Cô quá nhát gan, lưỡng lự, lo trước lo sau."
"Cô khát vọng sáng tạo cái đẹp, tiếp cận cái đẹp, lại sợ sáng tạo đồ vật vượt qua bản thân dự tính, thoát ly bản thân khống chế."
"Cô có thể hỏi chính bản thân cô, trước kia lúc cô tu sửa văn vật có nhát gan giống như bây giờ không? Cô nên hiểu rõ, nghệ thuật đều không thể rời đi sự sáng tạo, dù là toàn bộ văn vật phải nhờ đến sự khắc phục cũng giống như vậy."
"Cô không dám sáng tạo, coi như bút pháp có tinh diệu đi nữa, có thể làm ra cái gì sống động đồ vật?"
An Thường môi mím thật chặt, tay nắm thành quyền giấu ở bên người.
"Cô làm sao biết được chuyện trước kia của tôi?"
"Tôi sao có thể biết, tôi cũng không muốn biết."
Nam Tiêu Tuyết thướt tha đi đến trước mặt cô: "Nhưng tôi có thể giúp cô sửa tốt cái bình sứ kia."
"Ví dụ như..." Cô ở trước mặt An Thường vẫy lông mi, trong giọng nói mang theo sự ngạo mạn lẫn hiên ngang khí phách: "Gan lớn một chút, hôn tôi."
Ngạo mạn như vậy chính là "chân thực Nam Tiêu Tuyết", đem nụ hôn như thể sự ban ân.
Mà khẳng khái khí phách lại là "ảo ảnh Nam Tiêu Tuyết", đem nụ hôn tựa như sự dẫn dụ.
Ánh sáng đèn lồ ng không ngừng lắc lư chiếu ở trên mặt Nam Tiêu Tuyết, lúc sáng lúc tối, "hai cái Nam Tiêu Tuyết" không có sự giao điểm. An Thường đáy lòng lại không biết nên tin tưởng bên nào?
Cô đứng hình tại chỗ.
"Có khó như vậy?" Nam Tiêu Tuyết chậm rãi xích lại gần cô.
Cái kia mỏng manh môi đỏ nhìn qua thật thích hợp để người hôn lên, nóng ấm hơi thở giống như cơn mưa mùa hè xối qua cỏ xanh.
An Thường nhắm lại mắt, ngừng thở, hơi thở kia rõ ràng càng ngày càng đến gần cô.
Nếu Nam Tiêu Tuyết trực tiếp hôn tới.
Cái này hôn xác định trở thành sự thật.
Nhưng Nam Tiêu Tuyết giống như đang trêu chọc cô, có một cái vi diệu ngưng trệ, tựa như tiết kinh trập đột nhiên ầm ầm nổi lên tiếng sét, trước khi phát sinh lại là sự yên tĩnh tuyệt đối, một khi xảy ra lại làm cho lòng người nổ tung.
An Thường đột nhiên lui lại một bước, từng ngụm từng ngụm th ở dốc.
Nam Tiêu Tuyết không có đuổi theo, chắp tay sau lưng, ngậm lấy ý cười nhìn cô: "Xem ra đã từng bị thương rất sâu a, thật đáng thương."
Như đồng tình, như khinh miệt.
An Thường thở hổn hển hai ngụm, thời điểm khi Nam Tiêu Tuyết cho là cảm xúc của cô dần dần lắng xuống.
"Cô thật sự cho rằng cái gì cô cũng biết, cái gì cũng hiểu?" An Thường đột nhiên tiến lên, nắm lấy cổ tay Nam Tiêu Tuyết: "Cô thực tế... là hùng hổ dọa người, lại ngạo mạn tự đại."
"Hôm nay cô nghe thấy tôi cùng Mẫn Thấm mắng cô không? Đó chính là bản chất chân thật của cô, thế nhân yêu cô, chỉ bất quá là yêu cái túi da cùng sự giả tạo của cô. Mà tôi..."
An Thường nhướng cổ, trực tiếp hôn lên môi Nam Tiêu Tuyết.
Nhịp tim thình thịch nổ tung, cô nghĩ —— mà tôi cũng là như vậy, một bên chán ghét cô, một bên vì cô mà trầm luân.