Suốt cả buổi học, mặt Châu Chấn Nam lạnh tanh, nhìn chằm chằm vào bảng với ánh mắt giá buốt, không thèm bò ra bàn ngủ nữa, cũng chẳng thèm nhìn Yên Hủ Gia lấy một cái.
"Òa Nam Nam, cậu mới chuyển đến chắc không biết đâu, nhưng mà trường hợp cậu chuyển tới muộn một năm mà được vào luôn lớp A đã là rất hiếm rồi, giờ lại có thêm một Yên Hủ Gia chuyển vào lớp A nữa. Đây là lần đầu tớ thấy trường hợp này đấy, lớp A bây giờ không ngờ mất giá đến như vậy. Chuyển vào trường này đã khó rồi, được vào lớp A còn khó gấp mấy lần nữa, vậy mà trong hai tháng liên tiếp đều có người chuyển vào, đã vậy còn là người quen. bla bla..." Hạ Chi Quang ra rả nói ở bên cạnh, do cực kì bất ngờ nên hôm nay nói đặc biệt nhiều, tới mức suýt nữa bị mời ra cửa lớp đứng vài tiết.
Yên Hủ Gia được Quách lão sư tâm lí để anh ngồi ngay gần Châu Chấn Nam, tuy không cùng bàn nhưng miễn cưỡng vẫn có thể gọi là ngồi bên cạnh. Anh lúc đầu rất chú ý vào bài giảng, cuối cùng triệt để nghiêng đầu chống cằm nhìn chằm chằm Châu Chấn Nam.
Ài, hình như cậu ấy dỗi mất tiêu rồi...
Quen nhau bao nhiêu lâu, Yên Hủ Gia lại chẳng hiểu Châu Chấn Nam quá. Cứ mỗi lần cậu giận dỗi là Yên Hủ Gia lại được ăn một đống bơ trộn đá lạnh miễn phí, mát thì không thấy đâu nhưng đau họng thì thấy rõ.
Châu Chấn Nam bị Yên Hủ Gia nhìn tới mức cả người khó chịu, cậu quay nửa người sang chỗ Yên Hủ Gia, trợn trắng cả mắt. Yên Hủ Gia thấy Châu Chấn Nam quay sang nhìn mình thì ôn nhu cười một cái, viết nhanh một tờ giấy rồi ném sang bàn Châu Chấn Nam. Cậu ra vẻ không thèm để ý đến nó, nhưng được một lúc, cậu lại bị sự tò mò thôi thúc, bàn tay không tự chủ được mở tờ giấy ra.
Nội dung: 『Cậu ăn sáng chưa?』
Châu Chấn Nam: "..." Đoán xem!!
Cậu tức giận vo viên tờ giấy ném thẳng vào người Yên Hủ Gia, hừ hừ làm học sinh nghiêm túc nghe giảng.
Lúc Yên Hủ Gia xuất hiện, ngoại trừ cú shock ban đầu, Châu Chấn Nam còn giận dỗi vì rõ là anh đã vẫy tay chào tạm biệt rồi, còn bye bye mấy cái liền nữa mà cuối cùng lại chuyển qua đây học, sau lại có thêm một mạch cảm xúc vui vẻ len lỏi dưới đáy lòng.
Yên Hủ Gia là một thiếu gia chính hiệu, được gia đình bồi dưỡng từ nhỏ, khi không lại chạy tới đây học âm nhạc làm gì, động não một chút là có thể đoán ra ngay. Tuy Châu Chấn Nam không tự luyến đến mức khẳng định Yên Hủ Gia tới đây vì mình, nhưng chắc cũng tác động một phần nhỉ? Nhưng nghĩ tới nếu vì chuyện này mà ước mơ tương lai của anh sẽ bị ảnh hưởng, Châu Chấn Nam lại bắt đầu lo lắng thay cho anh, chỉ mong mọi ảnh hưởng ấy bị rút xuống nhỏ nhất.
Tuy nhiên cậu không biết rằng, Châu Chấn Nam cậu ở đâu, Yên Hủ Gia cam tâm tình nguyện theo đến đó, bởi cảm giác thiếu vắng người quan trọng bên cạnh mình vô cùng khó chịu, vô cùng lạnh lẽo, Yên Hủ Gia không thể chịu đựng thêm bất cứ giây phút nào nữa. Thế nhưng, hình như Châu Chấn Nam không hề như thế, không có anh, cậu ấy vẫn có thể vui vẻ vô tâm vô phế, tưởng như ấm áp mà lạnh lùng khôn tả, nghĩ đến đó, niềm vui được sát cánh bên cậu của Yên Hủ Gia giảm đi một nửa. Lúc này, anh mới nhớ ra một điều quan trọng đã bị niềm vui che lấp.
Đối với Châu Chấn Nam, từ trước đến nay, Yên Hủ Gia chỉ đơn giản là một người bạn mà thôi.
Nghĩ tới điều này, trái tim Yên Hủ Gia như bị cắt thành từng mảnh, đau đớn cùng cực, nhưng chỉ có thể tự trách mình ngốc nghếch, cũng rất muốn trách Châu Chấn Nam tại sao EQ cao như vậy mà đối với chuyện tình cảm lại không hề có một chút kiến thức nào chứ.
Châu Chấn Nam không nhịn được len lén liếc Yên Hủ Gia, thấy anh đang vò đầu bứt tai, nghĩ là Gia Gia đang nghĩ cách dỗ mình, Châu Chấn Nam cười thầm trong lòng. Đáng đời. Cho cậu nôn nóng một lúc nữa đấy, gì chứ bổn thiếu gia đây không phải người dễ dãi nhá!
Đến giờ ăn trưa, Châu Chấn Nam mặt mày lạnh tanh cùng Hạ Chi Quang đi đến căng tin, không thèm quan tâm gì tới người hàng xóm lâu năm kia, mặc cho anh tự sinh tự diệt.
Yên Hủ Gia sau khi dỗ mãi cả buổi sáng không xong, bắt đầu hơi chột dạ. Chết chết, lỡ đùa hơi lố, Nam Nam mà giận thật thì khó dỗ lắm, cả người như cái tủ lạnh, chỉ thiếu điều có thêm mấy cục đá lõm bõm rơi xung quanh. Đã đến nước này, Yên Hủ Gia quyết tâm tung ra tuyệt chiêu.
Trước tiên, phải mua tà tưa cho cậu ấy đã. Theo sự điều tra của mình, Yên Hủ Gia có thể tự tin khẳng định rằng, Châu Chấn Nam đã đến nhà ăn. Quả không sai, bước chân lên tầng , anh đã thấy một bóng dáng nho nhỏ ngồi một mình ở trong phòng, có vẻ là đang nghe nhạc, không thấy ai xung quanh hết. Tốt quá, bóng đèn quấy rầy đi hết rồi, giờ là thời đại của Yên thiếu đây.
Yên Hủ Gia cẩn thận từng bước đi đến, cố gắng không để bị Châu Chấn Nam phát hiện, bất ngờ áp ly trà lên má cậu. Châu Chấn Nam giật mình một cái, rồi trấn tĩnh ngay, quay qua càm ràm: "Biết ngay mà, cái trò trẻ chow này chỉ có cậu thôi Yê--"
Lời nói chưa hết câu, một xúc cảm ấm áp ẩm ướt liền xuất hiện trên trán. Là Yên Hủ Gia hôn lên trán cậu một nụ hôn nhẹ nhàng tinh tế. Châu Chấn Nam im bặt, cả người cứng ngắc, nhiệt từ vị trí trán lan ra toàn thân, tai bắt đầu đỏ lên.
Yên Hủ Gia đưa tay ôm lấy cậu, đồng thời dời nụ hôn xuống dưới, tiếp theo là mũi, má phải, má trái, và cuối cùng là khóe môi. Anh kiềm chế sự xúc động dưới đáy lòng mình, không thể để cho cảm xúc lấn át, không thể hôn môi. Anh ít khi hôn Châu Chấn Nam, bởi vì sợ sẽ làm ra điều gì đó không thể kiểm soát được.
Da thịt cậu mịn màng trắng trẻo, xúc cảm cực tốt khiến Yên Hủ Gia lỡ đưa lưỡi ra liếm mấy lần, mỗi lần như thế, Châu Chấn Nam rùng mình nhè nhẹ, tim đập như trống nổi.
Xong xuôi, Yên Hủ Gia mỉm cười nhìn sâu vào mắt Châu Chấn Nam.
"Hết giận chưa, bảo bảo?"
Châu Chấn Nam mặt đỏ bừng, bắt đầu nói lắp: "Cái... Cái gì... Hả hả... Cậu cậu gì gì... Tự nhiên làm... làm gì vậy..."
Châu Chấn Nam dễ xấu hổ, đương nhiên Yên Hủ Gia biết, vì vậy mỗi lần thực hiện tuyệt chiêu này xong, người cậu sẽ như trên mây, quên sạch mọi kí ức. Nói là trí nhớ giây cũng không ngoa.
"Cậu... cậu thả tớ ra... Đừng ôm nữa, nóng..." Châu Chấn Nam dè dặt lắp bắp.
Yên Hủ Gia cố tình chơi xấu, ôm còn chặt hơn, ghé sát vào tai cậu thì thầm: "Bảo bảo hết giận thì ca ca mới thả ra nha. Ca ca biết lỗi rồi, về sau sẽ không lừa bảo bảo nữa. Hết giận, có được không?"
Thật ra Châu Chấn Nam hết giận từ lâu rồi, định trêu Yên Hủ Gia một ngày chơi, ai dè cuối cùng mình lại bị biến thành người bị trêu chọc chứ. Cậu rõ là cả người mềm nhũn như bông mà vẫn ra vẻ hừ mũi, nói lí nhí: "Không có lần sau nữa đâu."
Lúc này Yên Hủ Gia mới mĩ mãn buông tay ra.
Hai người không biết, một màn này đã thu hết vào trong đáy mắt Hà Lạc Lạc. Cậu siết chặt nắm đấm, ánh mắt lộ ra hung quang, nghiến răng, tại sao cái tên Yên Hủ Gia lại ở đây? Quan trọng là, anh ta vừa làm gì Nam Nam? Nhìn bằng mắt thường cũng thấy rằng Nam Nam vừa bị hôn chi chít cả chục cái trên mặt! Hơn nữa tại sao anh ấy còn không có phản ứng gì lớn!? Hắn... có thường xuyên làm việc này không?
Nam Nam... Bị hôn ngay trước mặt Từ Nhất Ninh này?
Cậu loạng choạng lùi về sau vài bước, đưa tay đỡ trán, mắt mở trừng trừng, hơi thở hỗn loạn, toàn thân bị bao trùm bởi cảm xúc ghen tuông và không cam tâm. Từ Nhất Ninh - Hà Lạc Lạc đã bị trúng lời nguyền Châu Chấn Nam quá sâu, bị hãm sâu vào đầm lầy không lối thoát này, cậu chỉ tưởng tượng nếu một ngày Châu Chấn Nam có người bên cạnh mà không phải cậu, cậu liền có cảm xúc muốn gϊếŧ chết người kia.
Tình yêu của đứa mới yêu lần đầu thật đáng sợ.
Tuy nhiên, cậu vẫn giữ được vài phần lý trí, tự thôi miên mình rằng, kia chỉ là bạn thân thiết của Nam Nam, chỉ là bạn thân, không phải người yêu, không hề chạm môi, mày không cần phải nôn nóng, trước tiên phải đạp đổ phòng tuyến mang tên "anh em" của Nam Nam, len lỏi vào trong tim anh ấy, sau đó tỏ tình cũng không muộn.
Đứng bên ngoài lẩm bẩm một lúc, cậu bị ai đó vỗ vai một cái, giật nảy nhảy về phía trước vài bước. Là Diêu Sâm, hắn nghiêng đầu hỏi: "Châu Chấn Nam ở trong kia đúng không? Sao không vào mà còn đứng ngu người ngoài này thế?"
Hà Lạc Lạc cười đầy miễn cưỡng: "Thì em đang định vào đây. Do thấy người ngoài nên bị doạ thôi."
Diêu Sâm nhìn vào bên trong: "Ủa? Yên Hủ Gia? Cậu ta vẫn còn ở đây à?" Nói đoạn, hắn bước vào trong phòng: "Mấy cậu đang làm gì mà mặt Châu Chấn Nam nhìn như kiểu đang phát sốt thế?"Châu Chấn Nam đưa tay lên xoa xoa mặt, cố khiến nhiệt độ giảm xuống, nhìn hai con người vừa đi vào, nói: "Xin giới thiệu lại với hai cậu, đây là Yên Hủ Gia..."
Diêu Sâm xua tay: "Ờ, bọn tôi biết rồi mà."
"...Học sinh chuyển trường, hôm nay vừa chuyển tới lớp - A."
Hà Lạc Lạc: "..." Hà Lạc Lạc lại một lần nữa điều tiết cảm xúc.
Diêu Sâm: "..." Đùa à??
Vụ chuyển trường giờ phổ biến thật đấy!
Hạ Chi Quang bước vào, nhìn Diêu Sâm và Hà Lạc Lạc: "Ủa sao đứng hết ngoài này thế?" Ngó đầu vào nhìn, Hạ Chi Quang "À~" một cái đầy thấu hiểu.
Ăn uống xong xuôi, dưới cái nhìn của Chấn Nam, cả nhóm vui vẻ ngồi hàn huyên với nhau, còn sự thật, ai cũng đều ôm tâm trạng riêng của mình.
"Nè Yên Hủ Gia, sao hôm nay cậu mới tới mà có vẻ thành thạo thế?" Châu Chấn Nam hỏi, khi cậu mới đến thì phải để Hạ Chi Quang và Diêu Sâm giới thiệu đủ kiểu, tại sao khi Yên Hủ Gia tới lại như người hiểu biết lâu năm?? Nam thấy mà Nam tức á!
Yên Hủ Gia rất đương nhiên đáp: "Tớ đã tìm hiểu sƠ qua rồi, hôm trước còn được cậu dắt quanh trường, vì vậy cũng coi như hiểu biết."
Diêu Sâm hỏi: "Nếu đã tìm hiểu thì chắc cậu cũng biết là vào trong trường này thì cần phải có nhóm nhạc đúng không? Tính thế nào?"
"Không phải đang có sẵn một nhóm thiếu người ở ngay trước mặt tôi rồi hay sao?" Yên Hủ Gia cười nhìn Châu Chấn Nam. Cậu bị ánh mắt ôn nhu nhìn thắm thiết như được tắm trong gió xuân, không biết có phải do màn thân mật vừa rồi không mà tự dưng hơi ngại ngùng.
Người luôn đặt tầm mắt của mình lên Châu Chấn Nam, Hà Lạc Lạc đương nhiên biết biến hóa của cậu, ở một nơi không ai nhìn thấy, lặng lẽ cắn răng, siết chặt nắm đấm.
"Tớ đồng ý cho Yên Hủ Gia vào nhóm, cậu ấy rất có thiên phú, nhân cách tốt, còn ý các cậu thế nào?" Có Châu Chấn Nam mở lời, hầu như mọi người đều nhao nhao chấp thuận, duy chỉ có mình Hà Lạc Lạc cứng đầu không nói gì, nhưng nói chung Yên Hủ Gia nhờ ô dù to thuận lợi thông qua.
Diêu Sâm lại không biết sóng ngầm gì đang diễn ra, chỉ lo tính toán gì đó trong đầy. Hừm, sắp đến ngày cá cược của hắn và Châu Chấn Nam rồi, thật đáng mong chờ...
Hết chương .
~~• Lời tác giả •~~: Yêu bé cưng vô cùng