Bầu trời phủ đầy tiếng quạ kêu còn mèo đen thì tung hoành dưới mặt đất.
Mọi thứ cô đi qua đều sặc mùi quỷ quyệt.
Irene bước thẳng vào khu rừng Hắc Ám với ánh sáng le lói từ ngọn nến cô mang theo cùng thanh kiếm mảnh mai trên tay.
Thình lình, một con chuột bự nhảy ra từ bụi rậm rồi dừng ngay dưới chân cô. Đôi mắt to của nó nhìn Irene trìu mến. Hai tai có kích thước lớn một cách kỳ lạ với cặp răng nhọn hoắc chìa ra khỏi mồm.
(……là quái vật. Đây là lần đầu tiên mình thấy một con. Đúng là hiếm thấy ở tầng đầu tiên của khu rừng.)
Cô chiếu ánh sáng vào con quái chuột, nó lùi lại rồi trốn biệt vào một bụi cây gần đó.
「Quạ….?Sao chúng lại mang theo đầu lâu. Không lẽ chúng cũng là quái vật?」
Chưa kể, chúng đều tụ tập trên một cái cây chết, nhìn thẳng xuống Irene. Nếu chúng muốn tấn công Irene, có lẽ cô chết còn không kịp ngáp.
Trong lúc đang tìm cách để cứu thân giữa một rừng quạ đen vồn vã, cô nghe một giọng nói.
(Số lượng này đúng là đáng ngại thật……nhưng nếu mình quay đầu ngay lúc này thì cũng chết thôi)
Nhưng nếu đi tiếp cô cũng bỏ mạng.
『Đi về đi』
Một con quạ cỡ đại đột ngột lên tiếng. Đúng như dự đoán, bọn chúng là quái vật.
Tiếng đàn quạ vang vọng xung quanh Irene như thể chúng muốn nhốt cô lại mãi mãi.
『Về nhà đi, con người』
『Lâu đài của Quỷ Vương ở ngay phía trước』
『Quỷ Vương đang đọc sách』
Kỳ lạ thay, có cả báo cáo lịch trình cá nhân thường nhật lẫn vào mấy lời cảnh cáo, nhưng với tình thế phải đối diện với bầy quạ biết nói này, cô cảm thấy mình không nên cười chút nào.
『Mục đích của ngươi đến đây là gì, cô gái? Ngươi muốn chết à?』
『Là con nhỏ bị hôn thê đá ngày hôm qua đó. Đến đây để trả thù à? Mắc cười quá』
Nghe đến đấy, Irene nhướng lông mày. Và lũ quạ vẫn tiếp tục buông lời châm biếm.
『Nếu ngươi quá cứng đầu thì ngươi sẽ bị đá thôi, đây là lẽ thường tình』
『Ngươi có nhiều tiếng xấu lắm đấy, là một kẻ tệ hại』
『Ích kỉ, tự phụ, ảo tưởng rằng mình được Thế Tử yêu mến――』
「Các ngươi lắm mồm quá nhỉ, muốn ta biến cả lũ thành ‘yakitori’ không?」
Cô lườm thẳng đám quạ ồn ào. Nói đoạn, cô ưỡn thẳng lưng rồi cười duyên dáng.
「Không biết có phải mấy tin đồn này được thu thập dưới lệnh của Quỷ Vương không? Ta bất ngờ là Quỷ Vương có sở thích khiếm nhã thế đấy」
Chỉ cần thế là mắt của đám quạ đều đổ dồn về phía cô. Quỷ Vương là một tồn tại được yêu mến bởi mọi quái vật. Sỉ nhục Quỷ Vương nghĩa là gây chuyện với tất cả quái vật.
Chọc chúng điên là tự sát.
(Nếu hắn ta đúng là một sinh vật vô lí, mình sẽ quay đầu đi khỏi nơi này)
Giống như cách Anh Hùng sẽ làm nếu muốn tuyên chiến với Quỷ Vương, Irene dõng dạc tuyên bố.
「Ta, Irene Loren D’Authrice, đến đây để gặp Claude Jeanne Elmeier. Nếu các ngươi không có vấn đề liên quan thì câm mồm. Không cần biết là người hay quái, nếu ngươi chỉ biết phán xét ai đó dựa trên tin đồn, thì các ngươi không xứng làm đối thủ của ta, cút cho khuất mắt.」
Sau khi chốt hạ, Irene nhẹ nhàng rời đi. Sau đó, không hiểu sao lũ quạ im hẳn, chúng bay vòng quanh cô như thể đang hộ tống Irene xuyên qua con đường mòn trong khu rừng tối. Có thứ gì đó di chuyển trong bụi cũng bám theo cô.
Mình đoán chúng hẳn là ê mặt lắm. Irene, đã quá quen với sự chú ý, phớt lờ chúng và tiếp tục rảo bước.
Cuối cùng tầm nhìn của cô cũng thoáng đoãng.
Dưới bầu trời đen kịt, sừng sững một tòa lâu đài. Vài chỗ đã cũ nát, những tấm rèm treo thì tả tơi, còn những cây cột nứt nẻ thì bị phủ đầy cây thường xuân. Cây xung quanh lâu đài đều chết rũ và cái hồ nhỏ thì đen ngòm đầy bùn đất khiến nó trông như cái đầm lầy.
Là lâu đài của Quỷ Vương.
Một lần nữa cô tự cổ vũ bản thân.
(Anh ta đáng ra có đức tính hiền lành…..nhưng lỡ như chỉ giành cho nữ chính thì sao――cũng có thể lắm chứ)
Những ý nghĩ tự huyễn là rất nguy hiểm, cô không có lựa chọn nào ngoài chuẩn bị đối mặt với bất kỳ thử thách. Rồi cô hít thật sâu và ngẩng cao đầu.
Cô tiếp tục băng qua những mảng vương vãi có vẻ như là xương người và tiến đến một cánh cửa sắt gỉ. Cô cố đẩy vào hết sức bình sinh nhưng nó vẫn sừng sững đứng đó như trêu ngươi. Cố hết lần này đến lần khác nó vẫn dậm chân, phớt lờ mọi cố gắng.
Từ bỏ lúc này không phải là một lựa chọn dành cho cô, cô vương tay thử lại thêm lần nữa; ngay khi vừa chạm vào, cô nghe thấy một giọng nói vang từ phía sau.
「Xin để tôi giúp một tay」
「Chà. Cảm ơn vì sự tử tế của――」
Cánh cửa sắt mở tung kèm theo tiếng gầm to lớn.
Irene, vẫn mở nụ cười xã giao trên mặt, nhìn trân trối kẻ vừa bật tung cánh cửa sắt chỉ bằng một ngón tay.
Mái tóc bóng mượt, tối hơn cả màn đêm, phất phơ trong cơn gió, để lộ khuôn mặt thanh tú.
(So – so với CG, người thật đúng là tuyệt vời hơn nhiều……!)
Nhưng, mình nhận ra gương mặt ấy. ――Irene chọn giữ kín việc này.
“Irene” không có nhiều thời gian. Hủy bỏ hôn ước là sự kiện dẫn đến route chinh phục Cedric. Vào lúc này, nếu mình không hành động ngay, mình sẽ chết.
Sẽ giống như kiếp trước của mình mất; nói gì đến yêu đương, mình còn không được trải nghiệm tuổi trẻ.
「Con người như cô có chuyện cần gặp ta?」
Quỷ Vương, đồng thời là Nhất Hoàng Tử của Vương Quốc Elmeier, Claude Jeanne Elmeier nói với vẻ vô cảm.
Nhưng cô quá sợ hãi để quan tâm đến tiểu tiết. Irene ngẩng mặt, vén tóc qua sau tai, rồi mỉm cười như thường lệ.
「Tôi đến để thông báo tin vui. Tôi đến đây để cưới ngài」
Ngay khi cô nghĩ rằng anh ta không phản ứng, sấm chớp giáng từ trời đánh thẳng vào một cái cây rỗng, chẻ nó ra làm đôi rồi bốc cháy.
Như thể Chúa đang phán xét cô từ trên cao.
「……」
「Ai sẽ, cưới, ai cơ?」
Đối phương lịch sự trả lời một Irene đang cười duyên dáng.
Ngọn lửa phía sau anh bùng cháy dữ dội như thể đang nhảy múa, mê hoặc tất cả mọi thứ xung quanh. Gần như là hỏa ngục.
Nếu không nhờ ý chí của cô vẫn giữ cô mỉm cười thì…..
「Như tôi nói đó, tôi đến đây để cầu hôn ngài――!」
Ngay khi sấm sét giáng xuống lần thứ ba xung quanh cô, cô bỏ luôn cái ý chí của mình và đầu hàng trước bản năng.
Trước khi nghe được cả câu trả lời, Irene ngất xỉu.
------------------------------------
Trans: Từ giờ mình sẽ cố định một số danh xưng:
Irene Loren D’Authrice: bên chap prologue dịch là Irene Loren D’Austriche nhưng từ giờ sẽ là D’Authrice
Thế Tử: từ chap 1 trở đi có hai hoàng tử, Nhất Hoàng Tử (Claude) và Nhị Hoàng Tử, nhưng vì Claude là Quỷ Vương nên ngôi vua thuộc về Nhị Hoàng Tử, do đó mình sẽ đổi danh xưng thành Thế Tử để mọi người dễ phân biệt.
Thế thôi chúc mọi người hóng tiếp. Tiến độ từ giờ sẽ là mỗi tuần 1 chap.